Ở đâu có người, ở đó ắt cũng sẽ có thị phị. Câu nói này quả thật không hề dọa người chút nào.
Kể từ Hậu Cổ Giới đến nay, La Sát Địa luôn là vùng giao tranh ác liệt giữa Tiên – Yêu. Trong sáu vạn năm, vô số tướng sĩ lưỡng giới đã ngả xuống, oán khí tràn ngập trải dọc cả cửu thiên, vươn xa khắp ngàn dặm xung quanh. Nơi này không có nổi một cọng cây ngọn cỏ, cả ngày luôn âm u, chả có lấy một chút ánh mặt trời.
Phượng Nhiễm đi ra khỏi đại trướng, chứng kiến thấy trận địa nghênh tiếp yêu binh đối diện đầm lầy Hắc Vân, đáy lòng nàng không khỏi âm thầm cảm khái. Với tâm tính của nàng, mới ở đây một ngày mà đã cảm thấy áp lực đè nặng, huống chi các tướng sĩ trước mặt đều đã phải canh giữ nơi này trăm ngàn năm.
“Phượng Nhiễm, sáng sớm là thời điểm tiên khí cường thịnh nhất ở La Sát. Nếu nàng đi vào đúng lúc đó, vượt qua yêu chướng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Phượng Nhiễm quay đầu, thấy Cảnh Giản cả thân mặc tiên giáp ánh bạc bước ra từ màn trướng, bừng bừng sát khí nghiêm nghị.
Nàng gật đầu, cười nói: “Ngươi không cần phải giống như lâm trận thế đâu, chút nữa ta sẽ rời đi ngay.”
“Tâm cơ của Thanh Li vốn không tầm thường, trăm năm nay cô ta bị ta chặn ở nơi này, chắc hẳn trong lòng cũng căm hận ta thấu xương. Ta cũng từng nghe qua chuyện ở Yêu Giới năm xưa, nàng và Thường Thấm giao tình thâm sâu, nếu cô ta biết nàng ở đây, khó tránh sẽ kiếm chuyện lắm.”
Nàng không tiện nhúng tay vào sự tình Tiên – Yêu, Phượng Nhiễm biết rằng Cảnh Giản nói không sai chút nào, đang định trả lời, nhưng lại trông thấy một vệt máu trên vai phải của tiên giáp Cảnh Giản, bèn chỉ vào: “Cảnh Giản, ngươi ở nơi này… từng bị thương nặng sao?”
Tiên giáp là do tiên lực bản thân hóa thành, dù cho từng bị đả thương, cũng không đến nỗi phải lưu lại vệt máu chứ.
Cảnh Giản chùng mắt, hắn giật mình lắc đầu: “Ở La Sát trăm năm rồi, bị thương không ít lần, nhưng chỗ này…không phải đâu.”
Hắn ngẩng đầu dõi về hướng đầm lầy Hắc Vân, vẻ mặt xa xăm khó lường, trong mắt ẩn hiện sự thành thục, trống rỗng mà Phượng Nhiễm không thể nhìn thấu.
“Phượng Nhiễm, lúc trước ta đến La Sát, thực ra nguyên nhân chính là vì nàng. Nhất thời giận hờn nên đã bỏ tới đây. Sáu vạn năm trời, đều do lão thượng quân Miên Tu đóng giữ ở La Sát, tuy ta là con trai của Thiên Đế, nhưng ông ấy không hề thiên vị tí nào. Có lẽ nàng không biết, ta đã từng phải canh gác cửa trong mười năm đầu.”
Phượng Nhiễm có chút kinh ngạc, nàng đã từng nghe qua danh của Miên Tu. Từ Hậu Cổ Giới tới giờ, tiên quân thiện chiến nhất Tam Giới chính là ông, Miên Tu đã thủ vững La Sát trong sáu vạn năm mà chưa hề rời khỏi đó một bước. Ông nổi danh cùng với trưởng lão Phượng Tộc – Phượng Kỳ, và Đông Hoa thượng quân của núi Đại Trạch. Chỉ nghe nói, vài chục năm trước, Miên Tu chết trận ở La Sát, lúc tin tức ấy truyền về, cả Tiên Giới đều không khỏi rét run kinh hãi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại Cảnh Giản, thấy tay phải của hắn nhẹ đặt ở bội kiếm bên hông, thực sự trông rất nghiêm túc, nàng bèn yên lặng lắng nghe.
“Mười năm ở Tiên Giới chẳng qua như thể một cái chớp mắt, nhưng ở La Sát Địa lại đằng đẵng cứ như trăm năm. Tiên nhân, yêu nhân ngả xuống vô số mạng người, hồn phi phách tán tích tụ đầy oán khí tại đây. Tiên quân bên ngoài hẳn không ngờ tới lại có một nơi địa ngục tàn khốc như ở đây. Đối với chúng ta mà nói, có lẽ yêu nhân ở bên ngoài cũng nghĩ như thế. Bởi vì chiến đấu quá lâu, nên những thù hận trong mỗi con người ở đây như thể đều đã tê dại hết rồi, tất cả chỉ mong một ngày nào đó có thể thắng trận, thì đó sẽ là ngày đi ra khỏi cái nơi này. Hồi xưa, ta cũng từng nghĩ thế…”
“Tám mươi năm trước, Thanh Li lợi dụng thời điểm tiên khí yếu ớt nhất, dùng tính mạng một vạn binh sĩ Yêu Giới luyện thành huyết đao khai chiến. Tiên quân tử thương vô số, Miên Tu thượng quân đã phải dùng cách rút hết tiên lực của cả đời mình phá hủy huyết đao của Thanh Li, nhưng ông ấy lại phải chịu cảnh huyết nhục tan tành, bản thân hóa thành một đám oán khí, hòa mình trong La Sát.
Cảnh Giản đặt tay nhẹ lên vai, hắn quay đầu lại nhìn Phượng Nhiễm, lẳng lặng nói: “Lần cuối ông ấy chiến đấu chính là đỡ phái trước mặt ta, thay ta cản huyết đao mà phải ra đi. Trên vai ta lúc này chính là vệt máu khi đó của ông ấy lưu lại. Trước khi Miên Tu thượng quân chết đã nói cho ta rằng, nếu không muốn Tiên Giới bị yêu tộc xâm chiếm như La Sát thì phải kiên quyết không thể thối lui một bước. Phượng Nhiễm, sau lưng vẫn còn rất nhiều người cần ta bảo vệ, vì vậy ta nhất định phải kiên trì.”
Tia nắng ban mai phá vỡ luồng sáng thứ nhất, bầu không khí u ám của La Sát bị phá vỡ. Cảnh Giản quay người cười nhạt, ánh mắt hắn vừa thanh tịnh lại vừa kiên định. Phượng Nhiễm chớp cả hai mắt, nàng hiểu rõ hàm ý của Cảnh Giản.
Thân nhân, cố hữu chính là nguyên nhân khiến hắn cố thủ ở đây trăm năm, Phượng Nhiễm cười tíu tít: “Được thôi. Chờ trận chiến Tiên – Yêu chấm dứt, ta sẽ ở Thanh Trì Cung chuẩn bị hảo tựu mạnh nhất thế gian, vì ngươi tẩy trần. Kể từ hôm nay, dù cho ngươi có là con trai của Thiên Đế, hay làm tiên quân sa ngã gì cũng được… Đối với Phượng Nhiễm ta, chỉ nhận Cảnh Giản ngươi làm bằng hữu cả đời.”
Phượng Nhiễm đưa tay ra trước mặt Cảnh Giản, nở một nụ cười rạng rỡ.
Cảnh Giản hơi ngẩn người, hắn đè xuống tâm tình sâu trong đáy mắt, vẻ mặt ấm áp nhu hòa, nắm chặt lấy tay Phượng Nhiễm: “Được, Phượng Nhiễm à, đợi ta trở về, dù cho nàng có muốn phóng túng uống rượu suốt trăm năm, ta cũng sẽ tương bồi.”
“Chẳng qua…” Hắn thu tay lại, nhìn về phái đầm lầy Hắc Vân: “Tới lúc nàng quay về cung Thanh Trì rồi.”
Phượng Nhiễm vốn không phải người hay nhăn nhó, nàng gật đầu, ngước lên nhìn sắc trời, một chữ “Được” còn chưa thốt ra khỏi miệng, thì một tiếng nổ chói tai từ bên phía doanh trướng yêu binh bên kia đầm lầy vang lên.
“Sao lần này lại không có tin tức gì hết vậy? Hiếm khi yên tĩnh được mấy ngày, xem ra Thanh Li lại muốn xuất binh rồi, Phượng nHiễm, nàng mau chóng rời đi đi.” Cảnh Giản quan sát phía xa, hắn nhíu mày, vội vàng trở lại doanh trướng.
“Vân Giác thượng quân ở đâu rồi, lập tức chỉnh binh chuẩn bị chiến đấu.”
Tiếng quát vang lên từ trong trướng, tướng sĩ bên này đang vội vã bày trận, phủ khắp một bầu trời.
Phượng Nhiễm do dự một hồi, nàng quan sát về hướng trạn doanh yêu binh, bỗng trong lòng cảm giác không yên tâm, bèn trốn sang một bên.
Lần này yêu binh xuất chiến mà không có một chút báo hiệu, Thanh Li sẽ không làm điều gì vô nghĩa đâu.
Trong thời gian ngắn ngủi, hai quân đã đối mặt với nhau trên nền trời của đầm lầy Hắc Vân. Mấy vạn năm giao chiến, song phương đều như tê liệt, trong mắt các tướng sĩ chỉ còn thừa lại sự kiên trì, nhẫn nhục.
Cảnh Giản rời doanh, hắn nhìn phía trước cửa thấy Phượng Nhiễm không còn ở đây, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn vội bay đến bên tiên tướng, đối diện Thanh Li một thân váy lục bích, thản nhiên nói: “Thanh Li, hôm nay theo lệ cũ à?”
Năm đó, sau khi dùng huyết nhục của tướng sĩ Yêu Tộc luyện huyết đao, Yêu Hoàng đã nghiêm cấm Thanh Li sử dụng lại phương pháp này, vài chục năm trước, Thiên Đế cũng đã bố trí tiên trận trước cửa giới môn Tiên Giới, Thanh Li không thể đoạt nổi nơi này. Nàng ta bèn lập một ước định với Cảnh Gianr, cứ mỗi tháng hai bên sẽ phải giao chiến một lần, bên nào thua cuộc phải nhượng cho bên thắng mười dặm đất. Những năm gần đây, nhờ có sự vẫn lạc anh dũng của mười vị thượng quân, mới hạn chế nổi lượng hy sinh của tiên tướng ở mức nhỏ nhất.
Thanh Li thay lại dáng điệu kiều mị thường ngày, bộ váy màu lục hóa thành yêu giáp, nàng ta lộ ra lãnh ý tài mị: “Mấy chục năm rồi, Cảnh Giản à, sao ngươi còn chưa chán cái cục diện này chứ? Hôm nay, chúng ta chơi gian một bữa đi, sao nào?”
“Thanh Li, ngươi định bội ước sao?” Cảnh Giản giận dữ thốt lên, hắn nghiêm nghị nhìn Thanh Li.
“Nếu thế thì đã sao, ngươi thật sự nghĩ mấy chục năm nay ta sợ ngươi sao? Nếu không nhờ Thiên Đế bày xuống trận pháp, giới môn Tiên Giới hẳn sớm đã được Yêu Tộc canh giữ rồi. Hôm nay chính là ngày tàn của ngươi, ta thực sự rất muốn treo đầu của ngươi lên, tế kỳ cho Yêu Tộc chúng ta!”
Thanh Li phất tay, Yêu Tộc từ trong trướng bay ra, che khuất cả một bầu trời, bao bọc Tiên Tộc bên trong.
Cảnh Giản quan sát bốn phía, thấy Thanh Li không ngừng cười khanh khách, sắc mặt hắn đại biến. Số lượng tướng sĩ vủa hai giới trăm năm nay chưa hề có sự thay đổi lớn, từng bước động tĩnh của cả hai giới của cả hai giới đều được phe bên kia theo dõi gắt gao. Nếu yêu binh xông được tới đây hẳn phải mất tận mấy ngày trời, kể cả việc phá vỡ tấm màn sương mù ngăn cách, gia tăng số lượng tướng sĩ chắc chắn cũng phải kinh động bên còn lại… Nhưng hiện tại, số lượng yêu binh ở Là Sát lại nhiều hơn bình thường gấp mười lần, điều này không thể nào có khả năng!
Cho dù có trận pháp của phụ hoàng bảo vệ, cũng khó có thể chống cự đến lúc viện quân tới. May mà, Phượng Nhiễm đã đi rồi. Cảnh Giản nhíu mày, hắn quay ra sau làm thủ hiệu, nắm chặt trường kiếm trong tay, rồi trầm giọng nói: Thanh Li, đúng là thủ đoạn tâm cơ nhỉ? Vậy mà cũng có thể giấu, không cho Tiên Giới biết cơ đấy!”
“Nhị điện hạ chê cười rồi, thủ đoạn của Thanh Li chưa từng lọt vào mắt xanh của nhị điện hạ mà. Hiếm khi nhị điện hạ hứng thú, chi bằng nếu lần này nhị điện hạ chịu đầu hàng, ta sẽ không hề đả thương bất kỳ tiên nhân nào cả, chịu không?” Thanh Li tiến lên một bước, trong mắt không khỏi đắc ý.
“Chê cười rồi, nếu ngươi tin rằng mình có thể lấy được đầu của Cảnh Giản ta, vậy thì tới đây!” Cảnh Giản nhìn thoáng qua các tiên tướng, nhận thấy sự biến mất của Vân Giác, hắn không khỏi có chút bất an. Nhưng sau khi quan sát những tướng sĩ, thấy họ tuy giật mình nhưng vẫn tỏa ra ý chí kiên định, lòng hắn cảm nhận một chút an ủi.
“Cảnh Giản, Thanh Li không lấy được mạng ngươi, nhưng nếu là bổn hoàng thì sao?”
“Ầm” một tiếng vang lên, Vân Giác bị trói chặt rớt xuống từ phía chân trời, hắn bị ném ngay trước hàng tiên tướng. Thần sắc Cảnh Giản khẽ biến.
Một giọng nói uy nghiêm khẽ vọng lại, tướng sĩ Yêu Tộc đồng loạt thực hiện bán lễ, tự giác lùi ra tạo thành một con đường. Một thanh niên áo bào tím chậm rãi tiến tới, sắc mặt hắn lạnh lẽo, dung nhan tuấn mãnh, tràn ngập khí tức hoàng giả.
Nhìn Yêu Hoàng xuất hiện, đáy lòng Cảnh Giản trầm xuống, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Li lại lấy đâu ra cái tự tin đó. Nếu Sâm Hồng đã đến đây, chắc hẳn cuộc chiến lần này sẽ là một trận không thể tránh khỏi của Yêu Tộc, Cảnh Giản nắm chắc rằng, nếu chính tay Yêu Hoàng tự tay lâm trận, ắt hẳn phụ hoàng, mẫu hậu nhất định cũng sẽ không lưu lại Thiên Cung xem trò nữa đâu.
“Yêu Hoàng, ngươi có biết nếu chính tay ngươi tham chiến, chuyện tranh đấu Tiên – Yêu nhất định sẽ xảy ra hay không?”
“Trăm năm trước, ngay thời khắc phụ hoàng ta chết trận, cuộc chiến này ắt phải tới rồi! Cảnh Giản, bớt nói nhảm đi, hôm nay ngươi có dám cùng bổn hoàng đấu một trận hay không?”
Sâm Hồng phất tay, một luồng yêu lực hùng hậu trong nháy mắt đã trào ra, bao phủ khắp La Sát, uy áp xuất thần tỏa ra từ trên người của hắn mạnh mẽ kích động nhuệ khí của các tướng lĩnh Yêu Tộc.
Tướng sĩ Tiên Tộc bị ép tới mức nửa quỳ trên mặt đất, Cảnh Giản lập tức lùi lại hai bước, thất thanh nói: “Sức mạnh thượng thần… Sâm Hồng, ngươi đã tấn vị thượng thần!”
Cảnh Giản ở La Sát một trăm năm, sớm đã tu lên mức thượng quân đỉnh phong. Nếu Sâm Hồng có ý định dập tắt chiến ý của Cảnh Giản, trừ phi Sâm Hồng có khả năng trở thành thần. Khó trách binh lính Yêu Giới có thể xuất hiện trót lọt vào đây, hẳn là nhờ có sự yểm hộ của Sâm Hồng, mới có thể qua mắt được Tiên Tộc. Thế nhưng chuyện này sao mà có thể chứ… Nếu thăng lên thượng thần thì phải có thiên lôi giá lâm, tên tuổi xuất hiện trên Kình Thiên Trụ rồi chứ? Trong Tam Giới, tại sao lại không ai biết được việc này vậy?
Sau khi nghe được những lời đó, tướng sĩ Tiên Giới ai nấy đều hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Nếu như Yêu Hoàng đã tấn vị thượng thần, cho dù có tiên trận Thiên Đế bố trí trước giới môn, e là bọn họ cũng không trụ nổi, đến lúc đó chẳng may như yêu binh tràn vào Tiên Giới…
Phượng Nhiễm vốn đang ẩn mình trong tiên doanh cũng khẽ giật mình, nửa tháng trước nàng ở Thương Khung cũng thấy Sâm Hồng mới dừng ở mức bán thần mà thôi. Tại sao lại có thể tấn vị nhanh như vậy, còn có thể qua mặt người trong Tiên Giới?
“Đúng vậy, Cảnh Giản à, bổn hoàng đã lên được thượng thần. Tam Giới sẽ không còn bị độc tôn bởi người của Tiên Giới nữa, mối huyết thù của phụ hoàng ta, đây là thời điểm các ngươi nên trả lại!”
Đáy mắt Sâm Hồng lập lòe ánh sáng màu đỏ, hắn bay cao lên không, giơ tay ra hiệu, yêu binh dưới trướng Thanh Li thoáng chốc đã vọt sang phía các tiên tướng. Cảnh Giản rút kiếm, dẫn đầu các tiên binh nghênh tiếp quân địch. Chỉ trong thoáng chốc, một vùng trời của đầm lầy Hắc Vân đã ngập tràn mùi máu tanh giữa hai bên.
Số lượng giữa tiên nhân và yêu nhân thật sự quá lớn, cho dù tướng sĩ Tiên Giới có hung hãn hiếu chiến đến cỡ nào, cũng không đỡ nổi sự tấn công dồn dập như thủy triều của các yêu binh. Vòng vây ngày càng nhỏ dần, Cảnh Giản bị Thanh Li quấn lấy, trong mắt hắn bao trùm một màu máu đỏ, nhanh tay xuất ra Vũ Hóa Tán, chặn lại Thanh Li, còn bản thân thì bay về hướng các tiên tướng đang bị đánh tan tác.
Yêu binh xung quanh toàn lực tấn công Cảnh Giản không hề chừa lại một kẽ hở. Thấy Cảnh Giản đang mở ra một con đường máu ở phía trước, Sâm Hồng đứng trên không khẽ hừ lạnh, hắn vung tay, một dải thần lực nhào ra, Cảnh Giản bị trói lại trên không, tiên giáp trắng bạc vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Thần lực hóa thành trường kích màu đỏ bắn thẳng về phía đầu của Cảnh Giản, thế cục hiểm nguy như ngàn cân treo sợi tóc… Bỗng nhiên, một đạo linh quang màu trắng đột nhiên xuất hiện ngay trên người Cảnh GIản, hóa thành một bình chướng lớn bảo vệ hắn, hai cỗ thần lực không ngừng giao thoa, tiếng nổ vang ầm trời toàn bộ La Sát sáng chói như ban ngày.
Tiếng chém giết bỗng dừng lại, song phương đang giao chiến bỗng nhìn về phía không trung, không thể không ngừng tưởng tượng.
La Sát Địa còn có tiên nhân có thể cản được một kích của thần sao, điều này làm gì có thể?
Cảnh Giản tay cầm trường kiếm, máu tươi trào ra từ khóe miệng, nửa quỳ trên mặt đất. Hắn nhìn lên thân ảnh màu đỏ chợt xuất hiện trên không trung, sắc mặt vốn kiên định từ lúc tập kích đến giờ vẫn luôn giữ vững, nhưng ngay tại lúc này lại bỗng dao động.
Phượng Nhiễm…
“Phượng Nhiễm, sao cô lại ở chỗ này?”
Yêu Hoàng nhìn Phượng NHiễm chặn lại một kích khi nãy của hắn, sắc mặt âm u.
Thanh Li đứng trước dãy yêu binh, mắt nàng ta nheo lại, lóe lên hào quang âm trầm.
Mặc dù Yêu Hoàng vốn kiêng kị Thượng Cổ chân thần, thế nhưng bây giờ đang ở trước mặt hơn mười vạn yêu binh. Hắn cũng không thể có khả năng vì Phượng Nhiễm mà từ bỏ lựa chọn tấn công Tiên Giới, phá hủy hy vọng vạn năm của Yêu Tộc được.
Phượng Nhiễm à, ván này, ta thắng.
****
Đỉnh Thương Khung.
Băng ngang những dãy hành lang nhàm chán, hơi nóng sôi sục trong tay Thượng Cổ dần dần trở nên lạnh buốt, nàng quan sát một tòa cung điện dát vàng son lộng lẫy có sương mù tản ra, chắc mẩm đó chính là ao Vũ Hóa trong miệng của tỳ nữ.
Xa xa, tỳ nữ thấy Thượng Cổ đi tới, bọn họ nhìn về phía bên trong, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn chạy ra nghênh đón hành lễ: “Điện hạ, thần quân vẫn còn ở bên trong. Nếu ngài cần tắm rửa, thì hẵng đợi…”
Ánh mặt lãnh đạm nhàn nhạt liếc sang, cỗ uy áp không biết từ đâu ào ra, tỳ nữ còn chưa nói xong đã tái nhợt quỳ rạp xuống đất, không dám mở miệng nữa.
Thượng Cổ cất bước vào trong, không ngừng thở gấp. Thị nữ hầu hạ lén quan sát nét mặt của nàng, quỳ xuống đầy đất.
Mười bậc thang lót bằng ngọc thạch. Nàng cứ thế chậm rãi tiến lên.
Từng bước, từng bước một. Bắt gặp thân ảnh người trong hồ, sâu trong đáy mắt ẩn ước vẻ phức tạp.
Thân ảnh màu đen của Thượng Cổ mờ ảo trong làn sương mù bên bờ ao Vũ Hóa, rét lạnh thấu xương.
Cảm nhận thấy tình cảnh lúc này có phần trầm mặc tới mức quỷ dị, người trong ao cuối cùng cũng phát hiện có điểm không đúng, bèn quay đầu lại thì phát hiện Thượng Cổ đang đứng cách bờ ao Vũ Hóa một thước. Vẻ mặt đương vốn lạnh lùng của nàng bỗng trở nên thập phần cổ quái.
Mái tóc đen dài thả hờ trên vai, đáy mắt vẫn còn đơm bóng sương mù, trên người hắn chỉ đơn giản khoác lên lớp áo mỏng, từng giọt nước khẽ chảy xuống từ cần cổ của hắn, nhỏ lách tách xuống bề mặt ao. Đại điện yên tĩnh thấp thoáng chút không khí mập mờ.
Dung mạo Bạch Quyết không yêu mị bằng Thiên Khải, nhưng trong Thượng Cổ Giới lại hiếm ai có thể đọ lại gương mặt như bước ra từ tranh vẽ này của hắn. Thượng Cổ đâu ngờ sẽ tới gặp hắn trong bộ dạng thế này, nàng mang theo khí thế bừng bừng, lại hung hăng đụng trúng tình cảnh ướt át trước mặt, ngược lại có chút hối hận.
Vẻ mặt mị hoặc khó cưỡng, nhưng vẫn lưu lại nét thanh nhã, hoa lệ, tựa như một vị trích tiên.
Người dưới nhân gian đi dạo thanh lâu, nghe nói cũng vì mỹ nhân mà “Vung tiền như rác”…
Đại khái vì thấy gương mặt Bạch Quyết hiện rõ hai chữ kinh ngạc, Thượng Cổ lập tức ngập ngừng dời mắt, xoay phắt lưng lại, nàng lắp bắp nói: “Bạch Quyết, ta cố điều muốn hỏi huynh.”
Bạch Quyết không hiểu chuyện gì, thấy Thượng Cổ quay người đi, mới bước ra khỏi ao, vẫy vẫy tay ra hiệu.
Tỳ nữ bên cạnh lấy lại tinh thần, vội vã cầm lấy trường bào choàng lên người hắn.
Thanh âm giọt nước rơi xuống mặt đất vô cùng rõ ràng, cũng bởi vì bầu không khí quá mức yên tĩnh, đến cả tiếng “sồn soạt” khi Bạch Quyết thay y phục cũng được truyền vào tai Thượng Cổ.
Chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm, mãi đến khi đầu ngón tay chạm lên mặt dây đá lạnh buốt, Thượng Cổ mới bình tĩnh trở lại, khôi phục thái độ như bình thường.
Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, Thượng Cổ quay đầu lại, thấy Bạch Quyết mặc một bộ trường bào trắng như tuyết đi tới, lớp gấm khẽ lướt nhẹ trên mặt đất. Hơi nước mờ ảo bốc hơi từ ao nước nóng vẫn còn vấn vương đâu đây.
“Có chuyện gì xảy ra, sao muội lại xông thẳng vào đây vậy?” Bạch Quyết nhăn mặt hỏi.
Thượng Cổ ho nhẹ một tiếng, nắm chặt dây xích trong tay, nàng thấp giọng hỏi: “Bạch Quyết, huynh và Hậu Trì có quan hệ gì?”
Bạch Quyết tuy hơi giật mình, nhưng vẫn tỏ ra rất tự nhiên: “Hậu Trì à? Năm xưa, sau khi ta thức tỉnh không lâu, cô ấy cũng ngủ say. Thế nên, sao hai chúng ta làm gì có thể liên quan đến nhau được chứ.”
“Huynh biết ý ta hỏi không phải là cái này. Huynh có trí nhớ của Thanh Mục, nói cho ta biết, Thanh Mục và Hậu Trì rốt cuộc đã dây dưa những gì? Và thật sự còn chuyện gì để huynh và Thiên Khải giấu diếm ta nữa không?” Thượng Cổ chậm rãi đến gần, thanh âm nghiêm túc.
“Thượng Cổ, là người nào huyên thuyên bậy bạ với muội…”
“Không cần kẻ khác nói đâu.” Thượng Cổ híp mắt, chậm rãi nói: “Địch ý của cảnh Chiêu dành cho ta quá mức không thể lý giải. Nhưng thôi đừng đề cập đến chuyện đó, sau khi ta tỉnh lại, trừ huynh và Thiên Khải, chẳng có ai trước mặt ta dám nhắc lại quá khứ của Hậu Trì, việc này thật sự không bình thường, huống chi…”
Nàng vươn tay trái ra, trên cổ tay là một sợi dây xích sáng bóng. Mở tay phải, thứ xuất hiện trước mặt Bạch Quyết lại là một sợi dây giống y hệt.
“Đáng lý huynh cũng nên đưa ra một lời giải thích chứ, đã có chuyện gì xảy ra?”
Đồng tử Bạch Quyết bỗng nhiên co rút lại, hắn nhìn vào vết thương dữ tợn trên cổ tay Thượng Cổ, giọng nói có hơi khàn khàn: “Thương thế của muội, sao lại như thế…”
“Ta không biết nữa, chắc chắn là Hậu Trì để lại.” Thượng Cổ gục đầu xuống: “Cô ấy tuy chỉ sống vài vạn năm, nhưng có lẽ cuộc đời lại đặc sắc hơi cả mười mấy vạn năm của ta. Huynh thấy có đúng không, Bạch Quyết?”
Bạch Quyết không hề lên tiếng, nhưng không hiểu sao khí tức lại có chút bất ổn, Thượng Cổ đến gần, đột nhiên dừng lại, sắc mặt khẽ biến: “Bạch Quyết, huynh sử dụng lực bản nguyên sao?”
Nàng bắn ra một đường thần lực tìm kiếm trên người Bạch Quyết. Tình cảnh lúc này thực sự bối rối, Thượng Cổ không ngờ thần lực trên người Bạch Quyết lại buông lỏng đến thế, khí tức lại mờ nhạt. Rõ ràng đây chính là do sử dụng sức mạnh bản nguyên quá mức!
Bạch Quyết nhíu mày, lùi xuống hai bước, hóa ra một dải thần lực ngăn cản trước người, hắn dò xét Thượng Cổ, cau mày nói: “Thượng Cổ, đây là việc riêng của ta, không liên quan đến muội…”
Vừa ngẩng đầu, đã thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Thượng Cổ, ánh mắt Bạch Quyết bỗng trầm lại.
“Sao trên người của huynh lại có khí tức của kiếm Cổ Đế?”
Bạch Quyết đột nhiên siết chặt hai tay, lùi về sau hai bước, bởi vì đã vận dùng sức mạnh bản nguyên quá nhiều ở Yêu Giới, nên không nghĩ được lại để Thượng Cổ phát hiện.
Cỗ thần lực màu bạc lướt nhẹ trong điện, tạo ra ánh sáng chói mắt. Tỳ nữ đang quỳ chỉ kịp thấy Thượng Cổ chân thần vung tay lên một cái, áo bào trên người thần quân nhà mình đã tức khắc tan biến thành bột khói. Mọi người thầm hít sâu một hơi, cân nhắc tình huống hiện tại rồi đồng loạt cúi đầu.
“Thượng Cổ!”
Thiên Khải vừa chạy tới đây đã chứng kiến một màn ban nãy, y sững sờ đứng ở cửa đại điện, mặt mũi hoảng hồn xanh mét.
Phần ngực phải của Bạch Quyết lộ rõ một vết kiếm đâm sâu đến tận xương. Trăm năm đã trôi qua, nhưng vết thương đó vẫn y hệt như mới từ ngày hôm qua.
Thế gian này, thứ duy nhất có thể gây ra vết thương trên người Bạch Quyết, chỉ có mỗi kiếm Cổ Đế của nàng.
Sao nàng lại có thể đả thương Bạch Quyết vậy?
Một cảm giác bi thương đau thấu tận xương tủy ập tới như cơn thủy triều, hỉ bào đỏ thẫm, bóng người già nua biến mất giữa không trung, còn có… Một nhát kiếm chất chứa bi thương xen lẫn tuyệt vọng.
Thượng Cổ lẳng lặng tiến về Bạch Quyết. Bạch Quyết, đến tột cùng các huynh là người như thế nào vậy?
Bạch Quyết đứng sững tại chỗ, hắn bình tĩnh quan sát Thượng Cổ đang tiến gần về hướng mình, mỗi chữ mỗi câu của nàng thốt ra, vô cùng sát phạt lãnh đạm, kèm theo sự cô tịch ẩn nhẫn.
“Bạch Quyết, lúc trước rốt cuộc đã làm gì, mới khiến ta dùng kiếm Cổ Đế đả thương huynh?”
Cả tòa đại điện bị bao trùm trong một bầu không khí tĩnh lặng đến mức đáng sợ, Thiên Khải nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thượng Cổ, lời nói thâm trầm kia của nàng đã khiến y hãi hùng đứng ngây người ở trước cửa, không thể di chuyển nửa bước.
Thượng Cổ, có phải nàng đã nhớ ra gì rồi không….
Hậu Trì yêu Thanh Mục, nếu như nàng đã nhớ lại, liệu rồi cũng sẽ giống cô ấy ư?
“Thượng Cổ.” Rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng tựa hồ lại gian nan, khó khăn như thể trăm nghìn năm. Đôi mắt khép hờ của Bạch Quyết chậm rãi mở ra, hắn lắp bắp nói: “Ta…”
Lời của hắn còn chưa dứt, thì bỗng một tiếng nổ vang trời truyền lại từ phương xa, vang vọng cả Giới.
Ba người ngẩng nhìn ra ngoài, ở nơi cực tây, một luồng thần lực trắng bạc đang cùng nhau giao thoa cùng với huyễn ảnh sắc đỏ, vô cùng căng thẳng, luồng khí sát phạt xuyên qua tầng mây, lan tỏa rộng khắp nơi.
“Là Phượng Nhiễm…” Thượng Cổ bước ra ngoài: “Đó là nơi nào vậy, kẻ giao thủ với Phượng Nhiễm vậy mà lại có sức mạnh của thượng thần! Kia không phải khí tức của Mộ Quang và Vu Hoán…”
“Là La Sát Địa tọa lạc ở cực tây, nơi đó bị đóng giữ bởi trọng binh của Tiên – Yêu, chẳng phải Phượng Nhiễm canh giữ ở Kình Thiên Trụ sao? Tự nhiên lại đi vào đó làm gì chứ?” Thiên Khải cũng bước ra theo, thần sắc hồ nghi.
Nơi giao chiến giữa Tiên – Yêu… Thượng thần ư? Nhớ lại hành tung tháng này của Bạch Quyết và chuyện hắn bị mất sức mạnh bản nguyên, Thượng Cổ đột ngột quay phắt đầu lại, nhìn về hướng Bạch Quyết: “Bạch Quyết, thì ra huynh đã dùng sức mạnh bản nguyên trợ giúp Sâm Hồng tấn vị, giấu diếm tất cả mọi người…”
“Không sai.” Bạch Quyết gật đầu: “Ta nợ Sâm Hồng một mối ân tình…”
Tiếng nổ văng vẳng truyền đến từ biển mây, ngọn lửa rực cháy nơi phía tây giờ đây lại lạnh lẽo lạ thường. Cảm nhận thấy thần lực màu bạc ngày càng yếu dần, Thượng Cổ liếc nhìn Bạch Quyết rồi vung tay áo, bay về hướng Tây Cảnh.
“Bạch Quyết, hy vọng lúc ta đưa Phượng Nhiễm trở về, huynh có thể đưa cho ta một câu trả lời thích đáng.”
Thượng Cổ biến mất ngay trước đại điện, lưu quang màu bạc nhấp nháy phía chân trời, Thiên Khải chợt định đuổi theo, bỗng dừng lại nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của BẠch Quyết: “Với thần lực của ngươi, tại sao vẫn chưa phục hồi lại vết thương của thanh kiếm kia gây ra vậy?”
Bạch Quyết không trả lời, hắn giơ tay khoác lấy áo bào của tỳ nữ đưa cho, rồi quay lưng đi vào trong điện.
“Bạch Quyết, có một số việc nếu như đã làm thì cũng đã xảy ra, tội lỗi của ta tẩy không sạch nổi, còn của ngươi… Chắc cũng vậy đúng không?”
Thiên Khải nói xong, lập tức biến mất khỏi điện, đuổi theo Thượng Cổ.
Trong đại điện, Bạch Quyết dừng bước, hắn ngước mắt nhìn xuống vết thương trước ngực mình, trong lòng tĩnh mĩnh một mảnh.
Thần tình Bạch Quyết vừa thê lương, vừa nhuốm màu lãnh bạc. Tình cảnh này thật sự y hệt như khoảnh khắc trăm năm trước hắn ngự trên vương tọa, trơ mắt nhìn kiếm Cổ Đế châm lên ngọn lửa vĩnh viễn không thể dập tắt, mãi mãi thiêu đốt ở phía dưới Kình Thiên Trụ.
Hắn biết rõ, ngọn lửa kia, chính là nỗi hận trong người Hậu Trì.
Mãi kéo dài trường tồn cùng trời tới cuối đất, vĩnh viễn, đời đời kiếp kiếp.