Bạch quang trong tay Cảnh Giản lóe lên, hướng Cảnh Chiêu hô lớn, Huyền Bạch trường kiếm phóng thẳng về phía kỳ lân, nhưng lại bị hồng sắc trường tiên ngăn lại giữa không trung.
Mái tóc dài rực đỏ không gió tự bay, Phượng Nhiễm đột ngột xuất hiện giữa không trung nhướng nhướng mày: "Cảnh Giản, đối thủ của ngươi là ta."
Cảnh Giản sững sờ, nhìn thấy đôi mắt có phần quen thuộc này, khẽ thở dài, quang mang trên trường kiếm tức thì tăng vọt, bay lên nghênh đón.
Cảm giác được luồng tiên lực trong nháy mắt bộc phát cực đại, sắc mặt Phượng Nhiễm biến đổi, trên khuôn mặt cũng nhiều hơn mấy phần ngưng trọng, linh lực của Cảnh Giản, vậy mà không mảy may kém hơn nàng một chút nào, trong mơ hồ, nàng thậm chí còn có cảm giác Cảnh Giản chưa hề sử dụng hết toàn lực, sắc mặt Phượng Nhiễm phức tạp nhìn thanh niên thần sắc ôn hòa trước mặt, trong mắt cực nhanh xẹt qua một đạo lưu quang.
Cùng lúc khi Phượng Nhiễm xuất hiện, Cảnh Chiêu đem Vũ Hóa tán trong tay biến thành hình dáng lớn khoảng một trượng, ném về phía Thanh Mục trên không, tiên lực nồng hậu đem hai người Thanh Mục và Hậu Trì trói buộc hoàn toàn bên trong. Chính nàng lại hóa thành một đạo lưu quang, bay về phía Chích Dương giữa không trung.. Kỳ lân đang triền đấu cùng với Cảnh Dương thấy được cảnh đó, gầm lên một tiếng, biển lửa cuồn cuộn trên không lại mãnh liệt hơn mấy phần, nhưng vẫn rất khó để phá được chế hoành do Cảnh Dương tạo ra.
Tại nơi cách Chích Dương một mét, xung quanh Chích Dương đột nhiên dâng lên một vầng hào quang kim hoàng, đem Cảnh Chiêu chặt chẽ chặn tại bên ngoài.
Thanh Mục nhìn vầng sáng kim sắc đột ngột xuất hiện kia, vẻ mặt khựng lại, bàn tay đang ôm lấy Hậu Trì trở nên cứng nhắc, luồng quang mang kim sắc này, lại khiến hắn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc đến thế.
Cảnh Chiêu sắc mặt khẽ biến, liếc nhìn tình hình xung quanh trận hỗn chiến, tầm mắt lại rơi trên khối trắng như tuyết trong lòng Thanh Mục, khẽ cắn môi, hai bàn tay kết xuất ra ấn ký phức tạp.
Một tiếng rồng ngâm phượng hú vang dội đột nhiên vang lên tại Liễu Vọng sơn mạch, chúng nhân sợ hãi, vội nhìn về hướng không trung, một đạo huyễn ảnh kim sắc hư long và thái phụng xuất hiện bên ngoài Chích Dương, hướng vầng sáng kim sắc mà đánh tới.
Linh lực huyễn ảnh của Thiên đế và Thiên hậu! Nhìn thấy vầng sáng kim sắc dần dần vỡ vụn, cảm giác được uy áp cực đại ấy, trên mặt chúng tiên đều lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ tới trên người Cảnh Chiêu công chúa lại có linh lực của Thiên đế Thiên hậu che chở, chẳng trách lại dám không kiêng kỵ như vậy.
Cùng lúc đó, trong Cửu trùng thiên cung trên thiên giới chậm rãi truyền ra một tiếng thở dài, mang theo một chút bất đắc dĩ. Mà tại nơi tiên cảnh thâm xứ, bạch bào nữ tử đang nhắm mắt tu luyện cũng đột nhiên mở to mắt, một luồng linh lực thăm dò mạnh mẽ nhanh chóng quét qua tam giới.
"Kỳ quái, Chiêu nhi không có gặp nguy sinh tử, sao lại sử dụng tới ấn ký hộ thân mà ta chuẩn bị cho nàng? Tam giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Bởi vì trận pháp của Bạch Quyết chân thần để lại, luồng linh lực thăm dò vượt qua Liễu Vọng sơn mà không hề dừng lại. Chỉ là những nơi nằm ngoài Liễu Vọng sơn trong tam giới, cũng đều cảm thụ được uy áp cùng với khủng bố của luồng linh lực mạnh mẽ này.
"Xem ra, ta cũng nên ra ngoài rồi.." Kèm theo tiếng thở dài nhẹ nhàng này, bạch bào nữ tử chậm rãi nhắm mắt lại.
"Răng rắc" một tiếng giòn vang, vầng sáng kim sắc bị phá tan, Cảnh Chiêu sắp chạm được tới Chích Dương, khẽ cắt đứt đầu ngón tay, máu tươi theo linh lực bay về phía Chích Dương..
Kỳ lân thần thú trông thấy một màn này, đáy mắt xẹt qua một tia bi thương, nếu như ngay cả Chích Dương cũng không còn, thì ấn ký tàn lưu của Bạch Quyết chân thần này thực sự sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa rồi. Nó dựa vào một tia tàn hồn canh giữ sáu vạn năm, tới cuối cùng lại vẫn..
Âm thanh giao chiến giữa không trung triền miên không dứt, tiên lực nồng hậu bùng nổ tứ phương, nhưng lúc này Thanh Mục lại không có thời gian để ý tới, hắn nhìn luồng kim sắc đang dần vỡ vụn cùng với Chích Dương dường như đang than khóc bên trong kim quang, đột nhiên cảm giác được một trận bi thương mênh mông vô tận dâng lên trong lòng.
Thượng cổ thần mênh mông cô tịch, kỳ lân thần thú ngủ say chờ đợi, Liễu Vọng sơn cổ mặc du cửu (lâu đời), còn có.. thân ảnh huyền bạch đứng tại thiên đoan (điểm bắt đầu của trời) đem Chích Dương trấn nhập đỉnh núi..
"Hồng Nhật, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ thay ta trông coi Liễu Vọng sơn, chờ nàng trở về."
Một màn huyễn cảnh tưởng như chân thực đột nhiên tràn về trong ký ức, vô cùng hỗn loạn.. Đó là sự cô tịch tuyệt vọng khó có thể chịu đựng.
Tiếng thở dài cực trầm thấp, như một loại cang cổ (mãi mãi) du cửu (lâu đời) cắt phá thương khung, đôi mắt từ từ nhắm lại của Thanh Mục đột nhiên mở to, ấn ký kim sắc như có thực chất hiện ra nơi đáy mắt, quang mang kim sắc chói lọi từ trên người hắn cuồn cuộn khai mở, so với mới vừa rồi tràn ngập xung quanh Chích Dương càng thêm uy nghiêm lóa mắt, Vũ Hóa tán bao phủ trên đỉnh đầu hai người cũng bị luồng linh lực này làm cho tan biến.
Kỳ lân vẫn đang triền đấu giữa không trung đột nhiên khựng lại, luồng khí thế này là.. Đáy mắt nó bất ngờ xẹt qua niềm vui mừng cùng với ngạc nhiên khó có thể tin được, dừng lại công kích nhìn về phía Thanh Mục.
Cùng vào lúc này, Chích Dương sắp bị máu của Cảnh Chiêu nhiễm tới cũng bộc phát ra một trận khí thế mạnh mẽ, Chích Dương vẫn cứ sừng sững bất động phát ra tiếng kêu vui sướng, hóa thành một luồng ánh sáng bạc phá vỡ xiềng xích của Cảnh Chiêu, bay thẳng về phía Thanh Mục.
Nhìn thấy cảnh này, chúng nhân vẫn đang chiến đấu tất cả đều dừng lại, ngay cả Phượng Nhiễm và Cảnh Giản cũng ngạc nhiên nhìn về phía Thanh Mục.
Dưới mọi cặp mắt đều chăm chú nhìn, Chích Dương chạy trốn từ bên người Cảnh Chiêu nay lại xoay tròn mấy vòng quanh người Thanh Mục, sau đó nhanh chóng biến nhỏ, dừng lại trước mặt Thanh Mục, mà luồng khí tức nóng rực vây quanh trên dưới toàn thân nó cũng từ từ biến mất.
Như một loại linh tính, chúng nhân thậm chí còn có thể cảm giác được sự run rẩy vui sướng từ sâu trong linh hồn nó.
Thần binh chọn chủ, vậy mà thực sự có chuyện đó! Nhìn thấy cảnh này, người tinh mắt đều biết rằng Chích Dương đã chọn Thanh Mục là chủ nhân.
Chúng nhân hướng lên không nhìn về phía Cảnh Chiêu đang vô cùng tiếc nuối và mất mặt, khẽ thở dài, mấy vị điện hạ này tranh giành thừa sống thiếu chết nửa ngày, rốt cuộc vẫn là hai bàn tay trắng, chẳng thu được cái gì.
Thanh Mục ánh mắt phức tạp nhìn Chích Dương trước mặt, cảm thụ được niềm vui bức thiết của nó, trầm ngâm nửa ngày, mới đột nhiên đưa tay ra nắm lấy Chích Dương trong tay, vỏ ngoài như mực của Chích Dương từng tấc từng tấc rơi xuống, thân thương đỏ rực xuất hiện trước mặt chúng nhân, năng lượng hỏa hồng tinh thuần từ trên thân tỏa ra, một luồng linh lực cực đại bao trùm lên Thanh Mục, cả tòa sơn mạch cũng bắt đầu chấn động, ngay cả hộ sơn trận pháp mà Bạch Quyết chân thần bố trí cũng dần dần bị khai mở.
Không ít tiên quân và yêu quân đối với quang mang hỏa hồng không tự chủ đều thần phục quy bái, chúng nhân trong lòng hoảng hốt, chẳng qua chỉ là một nghi thức nhận chủ mà thôi, lại có thể gây ra hiệu quả khủng khiếp đến như vậy.
Chích Dương sau khi chọn chủ, rõ ràng so với trước kia thì cường thượng hơn rất nhiều. Không cần đoán chúng nhân cũng biết, chờ sau khi linh lực của Chích Dương và Thanh Mục hoàn toàn dung hợp, sợ rằng trừ ba vị thượng thần Thanh Mục thực sự sẽ trở thành một kẻ có một không hai trên thế gian này.
Trong số chúng nhân đang ngạc nhiên tán thán, chỉ có kỳ lân khi nhìn Thanh Mục đang được bọc trong hồng quang trong mắt dâng lên niềm vui sướng và hoài niệm khó kìm nén, hốc mắt to lớn dần trở nên ẩm ướt, nó nhìn nữ đồng trong lòng Thanh Mục không mảy may bị sức mạnh thiêu đốt của Chích Dương ảnh hưởng một chút nào, dường như có chút sáng tỏ.
Chỉ đáng tiếc.. không thể làm bất cứ điều gì vì các người được nữa, đây đã là cực hạn mà ta có thể chống đỡ rồi, hoan nghênh trở về, ta..
Trong thần sắc xẹt qua một chút tiếc nuối, tia thanh thản cuối cùng trong mắt kỳ lân thần thú cũng từ từ tiêu tán, một tia tàn hồn mỏng manh từ trên đầu kỳ lân thoát ra, chậm rãi bay về phía Thanh Mục, cuối cùng tan ra hòa cùng Chích Dương, mà thân thể cực đại của kỳ lân thần thú lại đột nhiên biến mất, biển lửa thiêu đốt trong nháy mắt cũng tan ra trên đỉnh Liễu Vọng sơn.
"Hồng Nhật.." Một tiếng thở dài trầm thấp từ từ vang lên, bóng người giữa hồng quang chậm rãi mở mắt, trong đôi đồng tử kim sắc dâng lên sự bi thương áy náy đến chính mình cũng khó nhận thấy.
Cùng với sự biến mất của kỳ lân thần thú, hồng sắc kim quang bao phủ toàn thân Thanh Mục cũng dần dần tiêu tán, hắn ôm theo Hậu Trì xuất hiện trước mặt chúng nhân, Chích Dương được hắn nắm chặt trong tay, trầm mặc mà an tĩnh, hắn cúi đầu nhìn Chích Dương, thần sắc khó đoán.
Tình cảnh hiện tại khác xa so với dự liệu khiến cho chúng nhân đưa mắt nhìn nhau, thần binh đã tự mình chọn chủ, bọn hắn nán lại nơi này cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ là hộ sơn trận pháp đã mở, nhưng mà cũng không phải bọn hắn muốn đi thì có thể đi được.
Giữa không trung, Cảnh Chiêu sắc mặt phức tạp nhìn Thanh Mục đang nắm lấy Chích Dương, thần tình ảm đạm, khẽ thở dài, bay về phía Cảnh Giản. Chỉ có sắc mặt Cảnh Dương vẫn còn lưu luyến không thôi.
"Chúc mừng Thanh Mục thượng quân, Chích Dương nay đã chọn chủ, bọn ta sẽ không cưỡng cầu nữa, xin cáo từ." Cảnh Giản hướng Thanh Mục chắp tay, thu trường kiếm vào lại trong tay. Chúng nhân đều biết, nếu được thần binh nhận chủ, trừ phi chủ nhân vẫn lạc, tuyệt đối sẽ không chọn một vị chủ nhân khác, trừ phi bọn hắn có thể giết được Thanh Mục, bằng không cho dù là đoạt được Chích Dương thì căn bản cũng vô dụng. Còn về trận pháp vẫn cứ bao phủ bốn phía xung quanh sơn mạch, dựa vào sức mạnh ba người họ, phá vỡ trận pháp này không phải là việc khó.
Thanh niên giữa không trung vẫn trầm mặc như cũ, rũ mắt xuống, Cảnh Giản sững sờ, nhìn Hậu Trì trong lòng Thanh Mục, thấy nàng cũng là đầy mặt nghi hoặc ngẩng đầu chăm chú nhìn Thanh Mục, liền ổn định lại bất an trong lòng, nhìn về phía Phượng Nhiễm sau lưng Thanh Mục, mới nhận ra Cảnh Chiêu đã chuẩn bị rời đi.
"Xông vào nơi ta tu luyện, khiến cho hộ sơn thần thú của ta bị thương, các ngươi thực sự cho rằng có thể dễ dàng rời khỏi nơi này như vậy hay sao?"
Uy áp vô cùng vô tận từ trên người thanh niên vẫn đang cúi đầu trào ra, thần lực mạnh mẽ phá tan hộ sơn trận pháp xung quanh, khí tức mạnh mẽ lan tràn mỗi một ngóc ngách khắp tam giới, thậm chí cả Cửu trùng thiên cung và Tam trọng thiên yêu giới cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
Thần phục, tuyệt đối thần phục, uy áp không thể ức chế.. cơn giận tới từ trên người cuốn trôi tất cả tâm trí chúng nhân.
Nghe thấy lời nói khó bề tưởng tượng này, Cảnh Giản ngẩng đầu lên nhìn Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua vẻ hoang đường, ngay cả Cảnh Chiêu cũng dừng lại bước chân, thân ảnh đột nhiên cứng lại.
Nơi tu luyện, hộ sơn thần thú, trong tam giới người có đủ tư cách để nói những lời này, đã sớm vẫn lạc sáu vạn năm trước, hóa thành tro bụi rồi.
Hậu Trì nhìn lên Thanh Mục, đột nhiên gấp gáp nắm lấy bàn tay của hắn, đây là đang xảy ra chuyện gì, nàng lại có thể từ trên người Thanh Mục cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc khiến cho tâm hồn hoảng sợ.. Con ngươi đen nhánh trong mắt Hậu Trì lúc này càng trở nên thâm trầm, lại nhuốm lên vẻ uy nghiêm mờ mịt.
Dưới y bào rộng lớn, tại một nơi mà không ai nhìn thấy được, vòng đá buộc trên cổ tay hai người phát ra quang mang yếu ớt.
Một mảnh tĩnh mặc lạnh người đến ngạt thở, thanh niên treo trên không trung từ từ ngẩng đầu, ấn ký kim sắc trong con ngươi như có thực chất cang cổ (vĩnh viễn) du cửu (lâu đời), khí tức thượng cổ hoang lương (hoang vắng thê lương) chậm rãi lan tràn, hắn giương mắt nhìn ba người Cảnh Chiêu cách đó không xa, thần tình lạnh lẽo uy nghiêm.
"Lại dám làm cho Hồng Nhật tiêu tán trên thế gian, các ngươi.. tìm chết!"
Thanh âm lãnh mạc vang thấu cả tòa Liễu Vọng sơn, ba người Cảnh Giản đứng như trời trồng nhìn Thanh Mục treo trên không, cảm giác được sự sát phạt che thiên phủ địa bốc lên về phía mình, một tia sợ hãi tới muộn cũng dần dần xâm chiếm lấy tâm trí ba người họ.