Có rất nhiều lời y không hỏi ra mặt, nhưng cũng không có nghĩa là không hiểu. Sáu vạn năm thăng trầm, há có thể đơn giản giải thích bằng lời nói xong là xong chứ? Mặc dù, cả hai người không ưa nhau mấy nhưng Bạch Quyết đã vì phong ấn Hỗn Kiếp mà hòa một thể với nó, còn có thể sao nữa chứ?
Sáu vạn năm trước, y vì Thượng Cổ lựa chọn hủy diệt Tam Giới, ấy thế mà Bạch Quyết lại dùng sáu vạn năm vì Thượng Cổ cứu lấy Tam Giới.
Không phải y không muốn, không phải y không đoạn tuyệt, không phải y không tàn nhẫn, chẳng qua là không bằng Bạch Quyết mà thôi.
Bước chân vô tri vô giác dừng lại, Thiên Khải ngoái đầu, trông thấy mười bức tượng đá xa xa, bèn cười khổ một tiếng. Nguyệt Di, nếu như cô vẫn còn, liệu trong tình cảnh này cô sẽ chọn cách nào đây?
Trả lại những kí ức đã bị lãng quên vạn năm của Thượng Cổ, nói cho nàng ấy biết hết chân tướng, khiến nàng ấy trầm luân lại trong sự ăn năn và tự trách suốt ngàn vạn năm? Hay là, dùng hết sức lực, bất chấp bao lâu cũng phải giấu diếm hết những điều Bạch Quyết từng làm trong suốt sáu vạn năm qua?
Gương mặt của nữ thần quân trông có vẻ mơ hồ vì trải qua sương gió cát bụi, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút phong thái hấp dẫn từ đường nét gương mặt còn sót lại.
Hai năm qua, y từng cho rằng mình đã tìm lại quãng thời gian ngày trước… Chỉ là, ở góc sâu thẳm tại Thương Khung, bên cạnh các tượng đá sắp sửa bị phong hóa thành cát bụi, Thiên Khải khó khăn lắm mới ngộ ra, thế sự vốn luôn xoay vần, khó mà khôi phục lại như xưa.
Người bạn thân lúc trước hay trò chuyện cùng đã không còn nữa, Thượng Cổ cũng khác với Hậu Trì mấy vạn năm nhân sinh, Bạch Quyết càng là…
Thiên Khải chậm rãi đến gần, đứng trước mặt tượng đá Nguyệt Di, vẻ mặt tịch liêu. Thật lâu sau đó, y mới khẽ thở dài một hơi, nắm lấy bàn tay đang vươn dài về phía chân trời của nữ thần quân.
Nguyệt Di, cô có thể nói cho ta biết, thứ ta chấp nhất suốt sáu vạn năm này là đúng hay sai?
Góc sâu nhất của hoang mạc chỉ còn sót lại tiếng xào xạc gió thổi, bức tượng đá trầm mặc ngước về phía Thương Khung cũng không thể nói với y đáp án. Thiên Khải đắng chát lắc đầu, chuẩn bị rời đi thì cảm thấy mu bàn tay mình hơi âm ẩm, y bỗng giật mình, không thể tin nổi trước cảnh này.
Nước mắt ngưng tụ cùng cát bụi, lăn dài từ khóe mắt của tượng đá nhỏ xuống. Nó đáp lên trên tay Thiên Khải, tản ra thứ nhiệt độ lạnh lẽo cùng cực.
Bờ môi Thiên Khải khẽ run rẩy, y đột nhiên liều mạng nắm chặt lấy bàn tay của tượng đá: “Nguyệt Di, là cô, cô vẫn còn đó đúng không…?”
Tiếng gọi bi thương dừng phắt lại, một luồng linh lực cực mỏng bật ra từ bàn tay tượng đá, khẽ khàng nép mình vào người Thiên Khải. Trong khoảnh khắc luồng linh lực chạm vào y, quang cảnh phồn thịnh của Thượng Cổ Giới từ sáu vạn năm trước dần dần hiện lên trước mắt, Thiên Khải bỗng dần hiểu ra… Đây là mảnh ký ức cuối cùng Nguyệt Di để lại trên thế gian.
Chỉ có điều y không hiểu, rút cuộc là cái gì lại khiến cô ấy cố chấp chờ đợi ở chỗ này sáu vạn năm mà không thể giải thoát.
Thời gian thấm thoát trôi qua, màn đêm dần hạ xuống. Trên trời sao sáng lấp lánh, như thể đã trăm triệu năm trôi qua, sợi linh quang cuối cùng từ từ tiêu tán trong bầu trời đêm.
Bóng người cứng đờ đột nhiên trợn tròn mắt, Thiên Khải ôm hộp thủy tinh, nửa khuỵu dưới đất, hai tay y không ngừng siết chặt, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, thì thào tự nhẩm: “Nguyệt Di, đó là điều cô muốn nói với ta sao?”
Nữ thần quân lẳng lặng nhìn y, gương mặt vốn mờ mịt bỗng hiện lên sự vui mừng cùng nhẹ nhõm xuyên qua những tháng năm hồng hoang. Ngay lập tức, đôi bàn tay của nữ thần quân vụn tan thành bụi, toàn bộ bức tượng đá bắt đầu tiêu tán như cát chảy, Thiên Khải bỗng dựng sực bừng tỉnh. Y quan sát hoang mạc trống rỗng, mắt rơi xuống hộp băng trong tay, rồi lại đảo mắt về hướng sâu trong hoang mạc, nhất thời có chút chần chờ.
“Không được, Thượng Cổ nàng ấy phải biết rõ.”
Thiên Khải đột nhiên đứng dậy, cánh tay cầm lấy hộp băng chợt run rẩy vì dùng sức. Y dứt khoát phất tay, một cỗ thần lực hùng hậu đập xuyên trời xanh, không gian đã bị xé toạc. Giới môn Thượng Cổ Giới đột nhiên xuất hiện trên nền trời hoang mạc, Thiên Khải chật vật phóng mình về phía giới môn, thân ảnh thoắt cái đã biến mất khỏi Thương Khung.
***
Dưới Kình Thiên Trụ.
Phượng Nhiễm một thân áo trắng, ở giữa không trung cùng Sâm Hồng xa xa nhìn nhau. Cả hai đều cảm nhận cỗ thần lực chấn động, nhìn giới mộn Thượng Cổ Giới biến mất, hai người họ không khỏi cau mày.
Nhưng dù ngạc nhiên lớn đến đâu thì ngay khi họ vừa ngước mắt lên, bầu không khí đột ngột im lặng. Dưới Kình Thiên Trụ, tên của Bạch Quyết dần dần ảm đạm, dường như đang biểu thị sự kết thúc của một vị thần đã tồn tại ngạn vạn năm trên thế gian.
***
Thượng Cổ Giới. Trên đài Càn Khôn.
Nhiều dải thần lực đang hội tụ trên không trung, tạo thành một vòng thần quang rực rỡ sắc màu. Thượng Cổ yếu ớt đứng bên ngoài đài, nhìn thấy Chích Dương sắp thức tỉnh, hai hàng lông mày mới giãn ra.
Thần lực bao phủ trăm thước xung quanh, mấy trăm vị thượng thần khác đang thầm chờ đợi một bên, trong lòng chứa chan vui sướng và kích động.
Hơn sáu vạn năm, cuối cùng cũng đã tới lúc bốn vị chân thần thượng cổ tề tựu rồi!
Tiếng động “Rắc rắc”, một vết nứt nhỏ bắt đầu lan dần ra, cuối cùng vỡ vụn trong sự chờ mong của chúng thần.
Trên Càn Khôn Đài, ở vị trí trung tâm, một nam tử mặc cổ bào xanh đen đang nhíu mày, cơ thể cứng ngắc dần dần động đậy, sau đó hắn chợt mở mắt ra. Bỗng vụt cao lên không trung, ấn ký cổ quy khổng lồ màu xanh trên lưng hắn rực rỡ chiếu rọi khắp bầu trời Thượng Cổ Giới, ẩn hiện khí tức cổ xưa.
Sau đó, liên tiếp thêm vài vị thần khác tỉnh dậy, đứng sau lưng Chích Dương mỉm cười. Ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ, bọn họ có hơi xúc động.
“Cung nghênh chân thần trở về.” Thanh âm nghiêm trang đồng loạt vang lên bên ngoài đài Càn Khôn, các thượng thần đang chờ đợi bèn xoay người hành lễ, thần sắc cung kính.
“Không cần đa lễ, kiếp nạn đã qua, chư vị hẵng an tâm đi. Sáu vạn năm này, Chích Dương đa tạ chư thần đã luôn toàn lực sát cánh.” Chích Dương vươn tay, thanh âm thâm trầm uy nghiêm, gương mặt nghiêm nghị ngập tràn cảm giác khiến người đời phải kính phục.
Chúng thần thi lễ, thấy gương mặt bất an của Thượng Cổ thần quân khi nhìn mấy vị lão thượng thần thức tỉnh, bỗng quay sang gương mặt lạnh lùng của Chích Dương thần quân, đều thức thời lùi về sau vài dặm.
Trong bốn vị chân thần, người tôn quý nhất là Thượng Cổ chân thần. Nhưng từ khi Tổ Thần biến mất, Chích Dương chân thần mới thật sự là người chính thức chấp chưởng thế gian và xây dựng tầm ảnh hưởng rộng lớn. Ba vị chân thần khác cũng tuân theo phụng sự, dù có điên cuồng, tùy ý như Thiên Khải cũng không thể qua mặt nổi Chích Dương chân thần.
Năm đó Hỗn Kiếp giáng thế, Thượng Cổ thần quân âm thầm tuẫn thế, dẫn đến việc Thiên Khải chân thần đại chiến một phen với Thượng Cổ Giới, khiến nơi đây rơi vào nguy cơ diệt giới. Các vị thần mệt mỏi, đành phải lấy lực bản nguyên của mình nuôi dưỡng giới điện, ngủ say mất sáu vạn năm. Chắc hẳn giờ đây, Thượng Cổ thần quân đang không biết nên đối mặt thế nào với Chích Dương chân thần…
Cách xa vài bước chân, khóe mắt Thượng Cổ hơi chua xót, bờ môi bịn rịn vì không biết nên mở lời ra sao mới phải.
Ánh mắt của Chích Dương rơi trên một thân áo đỏ của Thượng Cổ, gương mặt vẫn lạnh băng: “Thượng Cổ này, sáu vạn năm nay muội sống tốt không?”
Giọng hắn không vội không chậm, chữ “Tốt” trong câu lại đặc biệt rõ ràng. Thượng Cổ ngập ngừng một phen, lắp bắp không nói nên lời, trông hơi có chút lúng túng.
Lúc trước nàng chọn tuẫn thế vì đó là biện pháp duy nhất, nhưng lại tuyệt nhiên giấu nhẹm tất cả với người huynh trưởng của mình. Tại ranh giới sinh tử, cũng chưa hề kịp nói một câu cáo biệt, nàng chắc mẩm rằng hắn đã rất tức giận.
Tình cảnh nhất thời yên lặng. Đứng phía sau Chích Dương, Vân Trạch và Ngự Cầm liếc nhìn nhau, lắc đầu, đang chuẩn bị tiến lên khuyên bảo, thì một tiếng trẻ con thanh thúy đột ngột vọng tới. Trong không khí nghiêm túc này, thứ đó có hơi ngoài ý muốn.
“Mẫu thân, đây có phải Chích Dương đại bá mà người nói không?” Một cái đầu nhỏ vươn ra từ sau lưng Thượng Cổ, vài sợi tóc con lòa xòa trước trán cậu bé. A Khải thò đầu ra nhìn, ló mắt nhìn đám người Chích Dương, tròng mắt nhanh chóng đảo qua đảo lại.
Tiếng gọi này thật sự rất có lực sát thương, hơn nữa gương mặt đó cũng mang theo cú sốc không hề nhẹ. Mặc dù, hai người tỉnh táo nhất Thượng Cổ Giới là Chích Dương và Ngự Cầm, khi thấy thế cũng không khỏi giật mình, còn lão Vân Trạch vừa mới tỉnh ngủ thiếu điều lại sắp ngất xỉu một phen.
Các vị thần đang đứng thành hàng ở một bên, trong lòng cảm thấy cực kỳ dễ chịu. Hai năm trước, bọn họ bị một vố kinh sợ, lúc này mới thấy có chút công bằng.
Chích Dương nhìn cậu nhóc chẳng biết xuất hiện từ đâu, khóe miệng bỗng hơi cứng đờ. Hắn nhìn sang Thượng Cổ, ánh mắt trầm xuống, tuy không hé miệng nửa lời nhưng vẻ nghi hoặc, khó hiểu đang hiện rõ trên mặt hắn.
Thượng Cổ bắt lấy A Khải đang trốn sau mình, gượng gạo nói: “Chích Dương, đây là A Khải, ta cùng…”
Thượng Cổ còn chưa dứt lời, A Khải đã vung vẩy hai tay, gấp rút chạy vồ về hướng Chích Dương, xoay tròn một vòng hoàn hảo trên không, cậu nhóc hoàn hảo đáp trọn vào lòng Chích Dương.
“Chích Dương đại bá, con là A Khải. Mẫu thân hay bảo người là vị thần quân thiện lương, anh tuấn bậc nhất Thượng Cổ Giới. Con thích người nhất, còn thích hơn cả Tử Mao đại thúc nữa!” Giọng nói lanh lảnh của A Khải vang lên, hai đôi mắt nheo lại như trăng lưỡi liềm, cậu quấn quýt thơm nhẹ lên cổ Chích Dương, miệng luôn mồm nịnh nọt.
Hai mắt Thượng Cổ nheo lại, thật muốn tìm một cái hố tự mình chui xuống, đúng là xấu hổ chết đi mà!
Chích Dương khẽ khựng, sắc mặt nhu hòa. Hắn vui vẻ ôm lấy A Khải nâng lên trước ngực mình, sang sảng cười: “Mẫu thân con hồ đồ, nổi loạn mười mấy vạn năm, cuối cùng cũng nói được một câu sáng suốt. Thằng nhóc nhà con quả là hợp ý ta đấy!”
Hắn vén lấy mấy cọng tóc trước trán A Khải, nhìn sang Thượng Cổ: “Tính tình thằng bé này chẳng giống cha nó tí nào vậy.” Vừa mới nói xong, còn chưa chờ Thượng Cổ mở miệng, Chích Dương đã khua tay áo, thanh âm có chút trầm: “Những chuyện này để sau rồi nói. Về Trích Tinh Các trước, Thượng Cổ, ta có việc muốn hỏi muội.”
“Vân Trạch, Phượng Hoàng đã thức tỉnh, bây giờ đang làm Thiên Đế ở Tiên Giới. Nếu ngươi muốn gặp, để vài hôm sau ta gọi cô ấy vào Thượng Cổ Giới.”
Thấy Chích Dương nghiêm túc, Thượng Cổ hơi nghi ngờ. Nàng gật đầu, giải tán chúng thần lui ra hết, rồi dặn dò một chút với đại trưởng lão Phượng Tộc – Vân Trạch, sau đó mới cùng với Chích Dương, Ngự Cầm bay về Trích Tinh Các.
***
Trong Trích Tinh Các.
Thượng Cổ nhìn hai người không nói một lời. Mãi lâu sau, nàng mới không kiên nhẫn lên tiếng: “Chích Dương, lúc trước ta không suy tính kỹ càng, nhưng mà dù sao bây giờ tất cả cũng đều mạnh khỏe mà… Huynh định nói gì với ta thế?” Nàng nói được một nửa, mắt rơi xuống người Ngự Cầm, chợt dừng lại.
Ngày xưa, nàng và Ngự Cầm, Nguyệt Di khăng khít như hình với bóng. Hôm nay, Nguyệt Di đã không còn nữa, sao mà tất cả đều mạnh khỏe chứ?
Chích Dương đứng dậy, đưa A Khải ngọ nguậy cho tiên nga dắt đi. Hắn tiến về hướng hành lang, ngắm nhìn một góc rừng Đào Uyên bên ngoài Triêu thánh Điện, đột nhiên hỏi: “Thượng Cổ, Bạch Quyết…còn sống không?”
Ậm ừ chần chừ, quả thật không giống tính tình trước nay của Chích Dương. Huống chi, câu hỏi này có phần quái lạ, mặc dù Thượng Cổ chưa từng thích ai nhắc đến chuyện Bạch Quyết, nhưng cũng loáng thoáng nghe ra chút đầu mối, nàng nhăn mày: “Chích Dương, ý huynh là gì? Trăm năm trước, Bạch Quyết đã thức tỉnh, bây giờ đang sống rất tốt ở hạ giới. Nếu như huynh muốn hắn quay về Thượng Cổ Giới, ta cho người ban hạ một đạo ngự chỉ mời hắn về lại là được chứ gì?”
Chích Dương không có trả lời, mà trầm ngâm suốt một lúc lâu. Ngự Cầm bên cạnh liền bước lên trước, chứng kiến hai người đang giằng co, nói khẽ: “Chích Dương, năm đó chúng ta ngủ say. Ngươi đã đồng ý với ta, nếu có ngày này thì sẽ chắc chắn nói hết mọi chân tướng với Thượng Cổ. Vô luận năm xưa ngươi có hứa gì với Bạch Quyết không, nhưng bây giờ chúng ta không thể mãi che giấu bí mật nữa, huống chi hiện tại còn có thêm A Khải…”
Ngự Cầm quay đầu lại, nhìn xem Thượng Cổ đang ngạc nhiên: “Thượng Cổ, ta không biết trong những năm ngủ say, cô và Bạch Quyết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu giữa hai người có hiềm khích, thì cũng không phải thật đâu, Bạch Quyết hắn…”
“Thượng Cổ, từ khi A Khải ra đời đã có được lực Hỗn Độn sao?” Chích Dương xoay người, thanh âm chắc nịch.
“Đúng vậy, A Khải đã kế thừa lực bản nguyên của ta.” Thượng Cổ cau mày: “Chích Dương, Ngự Cầm, rốt cuộc là chân tướng gì, hai người định nói chuyện gì ấy?”
“Thượng Cổ, muội không phát hiện ra gì sao?” Chích Dương day hai đầu lông mày, vẻ mặt có hơi nghiêm nghị: “Lực bản nguyên của A Khải thuần khiết không hỗn tạp, giống y hệt muội.”
“Vậy thì có sao?” Thượng Cổ híp mắt, nhìn về phía Chích Dương, tự dưng khó hiểu.
“Bạch Quyết vốn sở hữu nguồn tiên lực thống nhất của Thượng Cổ Giới. Ấy vậy mà không làm suy yếu Hỗn Lực của muội, thế làm sao mà bản nguyên Hỗn Độn của con trai cả hai người muội lại tinh thuần đến như thế?”
Thượng Cổ bị hỏi đến nỗi sững sờ, thần sắc trầm xuống. Chích Dương nói không sai, nàng chưa từng nghĩ đến việc này. Dù A Khải kế thừa bản nguyên Hỗn Độn của nàng, đáng lý cũng sẽ không tới nỗi chính thống như thế, mà lại vừa xuất thế đã làm chân thần.
Trừ phi… Đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Thượng Cổ khó khăn nheo mắt đăm chiêu, lạnh lùng hỏi: “Chích Dương, huynh biết nguyên nhân sao? Có phải Bạch Quyết, hắn đã dùng tiên lực…?”
“Thượng Cổ!”
Lời còn chưa nói xong, một tiếng gọi đã cắt ngang câu chất vấn của Thượng Cổ. Ba người trong các bỗng quay lại, thì thấy Thiên Khải đứng ở phía xa, thần sắc nghiêm túc. Trong tay y đang bưng lấy một chiếc hộp băng thủy tinh, bên trong lập lòe thần lực màu bạc, phong ấn ánh xanh trên hộp trông sắp biến mất.
“Thiên Khải?” Thượng Cổ nhìn chiếc hộp băng thủy tinh, đáy lòng đột nhiên có chút bất an.
“Thượng Cổ.” Thiên Khải đi tới, đưa hộp băng tới trước mặt Thượng Cổ, nói khẽ: “Đây là thứ Nguyệt Di nhắn ta đưa cho muội. Thượng Cổ, đây là ký ức ba trăm năm trước Hỗn Kiếp mà muội đã mất, nó sẽ giải đáp hết mọi thắc mắc của muội.”
Thượng Cổ nghe vậy hơi đăm chiêu, thời điểm tiếp nhận lấy hộp băng trong tay Thiên Khải, liền lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc.
Dù loại phong ấn trên chiếc hộp đã sáu vạn năm không được nhìn thấy, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, nàng đã nhận ra đây là thần lực của Bạch Quyết.
“Giải đáp mọi thắc mắc ư?” Nàng thì thầm, có hơi hoảng hốt, đột nhiên quay người chạy về phía hành lang.
“Nếu như hắn chọn giấu giếm, thậm chí còn không tiếc phong ấn trí nhớ của ta trong sáu vạn năm qua, ta sẽ làm như những gì hắn muốn.” Một giọng nói bình tĩnh đến mức khó giải thích chậm rãi vang lên, phảng phất nét hoang vắng, sau đó biến mất tại phía cuối hành lang.
Thiên Khải muốn tiến lên, thì bị Chích Dương kéo lại: “Thiên Khải, không cần đi, Thượng Cổ e rằng đã đoán được.”
“Không phải, muội ấy vẫn chưa biết, ba trăm năm kia…” Thiên Khải ngoái lại chỗ ban nãy Thượng Cổ biến mất. Dưới tán rừng Đào Uyên lấp ló trường bào đỏ thẫm như lửa của Thượng Cổ, Thiên Khải cất giọng chắc nịch: “Chích Dương, Thượng Cổ sẽ mở nó ra, bởi trong đó chứa đựng thứ quan trọng nhất của muội ấy.”
“Thiên Khải, ba trăm năm trong trí nhớ của Thượng Cổ, đã ẩn giấu những gì vậy?” Ngự Cầm đi lên trước, lẳng lặng mở lời.
“Điều mà Bạch Quyết chưa từng hay biết…Điều mà Thượng Cổ lựa chọn buông bỏ… Nguyệt Di đã trông coi bí mật này suốt sáu vạn năm.”
Ba người không rời khỏi Trích Tinh Các, chỉ lẳng lặng quan sát rừng đào cách đó không xa. Nửa ngày sau, một tia sáng trắng bật ra khỏi khu rừng, cỗ thần lực rộng lớn bao trọn lấy toàn bộ rừng Đào Uyên.
Thượng Cổ, nàng… Rốt cuộc vẫn chọn mở ra ký ức trong hộp băng.
Thiên Khải nhẹ nhàng thở phào, y ngẩng đầu lên, bầu trời Thượng Cổ Giới thanh tịnh và kỳ ảo hệt như sáu vạn năm trước.
Một năm kia, là đại thọ Nguyệt Di. Cũng ngay trong năm ấy, y cảm ứng được ngự chỉ Tổ Thần ban xuống, lập tức chọn diết thế hạ giới.
Y đã từng vì nó mà nghĩ rằng mình có thể đủ để phác họa ra ba trăm năm cuối cùng của Thượng Cổ Giới. Bất quá, bây giờ y mới ngộ ra, đó chỉ là một hạt cát nhỏ lênh đênh giữa hàng tỉ kiếp người trên thế gian này.
Thượng Cổ, nếu năm ấy ta biết rõ chân tướng thì những thứ nàng trân quý, ta sẽ thay nàng bảo vệ hết, chứ không phải… Hại nàng phải đứng trên tế đàn, trong hồng hoang, trơ mắt nhìn tất cả tan biến.
Không hề thua cuộc trước hai trăm năm giữa Hậu Trì và Thanh Mục. Mà ta, đã bị đánh bại bởi nàng của sáu trăm năm trước và Bạch Quyết của sáu trăm năm sau.