• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trang Tiểu Nhị kinh ngạc đến độ suýt chút nữa là rớt cằm xuống đất: "Cái này, cái này, cái này quá hung hăng đúng không?"

Văn Nguyên thở dài: "Nhị sư đệ ngươi không biết đệ tử Thượng Thanh là hạng người gì sao? Đều là bọn độc đoán, cũng không coi những đệ tử nhà khác ra gì. Ta cũng không dám nổi giận, nhưng nhìn Hoa Triệt đấm thật sự rất sướng... Chuyện khác không nói, về chuyện này ta vô cùng ngưỡng mộ hắn. "

"Ngưỡng mộ có ích lợi gì? Đắc tội Thượng Thanh Tiên Môn có chỗ nào tốt? Sư phụ của Tả Tề dễ chọc lắm chắc. Tên Hoa Triệt kia chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!" Trang Tiểu Nhị bình luận rồi nhìn qua Trang Điền lễ phép thưa chuyện: "Sư phụ, Hoa Triệt đã xúc phạm Thượng Thanh, ta sợ sau này cả đời sẽ không tốt. Cho dù Thượng Thanh là danh môn chính phái, ngoài sáng sẽ không làm lớn chuyện, nhưng trong tối thiếu gì trò ngáng chân. Ngài thu hắn làm đồ đệ sợ là sẽ liên lụy đến toàn bộ Linh Tiêu Bảo Điện."

"Nhị sư đệ, ý của ngươi là bỏ mặc Hoa Triệt?" Văn Nguyên nhíu mày.

Trang Tiểu Nhị tỏ ra bất lực: "Không phải không muốn giúp, mà là không thể giúp. Thế lực của Thượng Thanh ra sao? Tình cảnh của Linh Tiêu Bảo Điện như thế nào? Nếu thật sự xảy ra chuyện, đừng nói là bảo vệ không nổi một đệ tử nhỏ bé, mà toàn bộ môn phái sẽ chịu vạ lớn."

"Nếu hắn không có sư phụ bảo vệ chẳng phải càng dễ bị chém giết hay sao? Đến lúc đó Thượng Thanh muốn làm gì thì làm. Một cái mạng nhỏ của tán tu thì ai quan tâm?" Văn Nguyên cực kỳ nghiêm túc, quyết chí không lùi nửa bước.

Tranh luận không phân thắng bại, cả hai đều đồng thanh ăn vạ "Sư phụ!!!"

Trang Điền nằm liệt trên ghế bập bênh không muốn nhúc nhích. Chẳng lẽ đây là ý trời?

Ông nhìn trần nhà suy nghĩ lung tung. Linh Tiêu Bảo Điện từ lúc khai sơn lập phái cho đến nay chưa có một ngày huy hoàng. Bỗng đâu từ trời rơi xuống ba con nhím. Hai con gia thế hiển hách, một con tâm tính cứng cỏi không sợ cường quyền.

Ôi trời!!!

"Còn nữa..." Trang Tiểu Nhị nói, "Vân Thiên Thủy Kính và Phượng Minh Cốc không cùng cấp bậc với Linh Tiêu Bảo Điện của chúng ta. Sư phụ làm sao dạy nổi  Sở Thiên Ngu và Mộ Chiêu Diêu? Nếu ngài trong một phút thiếu suy xét mà mềm lòng, thì cũng không phải là thu ba đồ đệ, mà là rước ba ông thiên lôi vào nhà!" Như cảm thấy chưa đủ thuyết phục, nhị đệ tử cố gắng rèn sắt khi còn nóng, "Còn nữa, nếu Sở chưởng môn và Mộ cốc chủ tìm tới cửa, sư phụ định đối phó như thế nào?"

"Tại sao phải đối phó?" Trang Điền ngồi thẳng người nghiêm nghị lên tiếng: "Đó là đồ đệ của ta, bọn họ muốn làm gì, cướp đi hả?"

Trang Tiểu Nhị ngẩn ngơ.

Văn Nguyên vui mừng ra mặt: "Sư phụ, ngài muốn thu bọn họ làm đồ đệ?"

"Người ta vạn dặm xa xôi chạy tới Lăng Tiêu phong, lại thông qua khảo hạch, ta lấy lý do gì không nhận? Một là công tử Vân Thiên Thuỷ Kính, một là công tử Phượng Minh Cốc, ta nói không cần hai người này thì cũng quá không hiểu chuyện."

Trang Tiểu Nhị: "Nhưng mà Hoa Triệt..."

"Hắn không sợ quyền thế, mạnh mẽ can trường, ta rất thích! Hơn nữa, nếu để hắn rời đi, hắn bơ vơ không nơi nương tựa. Để đứa nhỏ này một mình đối đầu với Thượng Thanh Tiên Môn không phải là lấy trứng chọi đá hả? Hắn có thể đi vào Linh Tiêu Bảo Điện nghĩa là có duyên thầy trò với ta. Theo lý mà nói ta nên che chở cho hắn, dùng toàn lực của Linh Tiêu Bảo Điện làm chỗ dựa cho hắn." Trang Điền vui vẻ cười ha hả "Vi sư không có ưu điểm gì, chỉ được cái nết hết lòng che chở cho người nhà mà thôi."

Ngoại trừ Văn Nguyên, bốn đồ đệ khác của Trang Điền đều là trẻ mồ côi được ông đón về, cứ theo thứ tự trước sau mà đặt tên Trang Tiểu Nhị, Trang Tiểu Tam, Trang Tiểu Tứ, Trang Tiểu Ngũ.

Còn con tiên hạc - linh sủng của Trang Điền tên là Cát Tường. Ông là một ngự thú sư.

Nghi thức bái sư của Linh Tiêu Bảo Điện cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần quỳ xuống lạy ba cái, sau đó dâng một chén trà là xong. Mộ Dung Táp tranh vị trí thứ nhất, trở thành lục sư huynh. Tiếp theo là Băng Hoàn, Hoa Triệt. Cuối cùng là Lâm Ngôn.

Đậu Đậu bái nhập sư môn thành công nên rất cao hứng. Cậu chàng cung kính hô thật to, bắt đầu từ Mộ Dung Táp: "Lục sư huynh, thất sư huynh, bát sư huynh."

Hoa Triệt cười ha hả xoa đầu Lâm Ngôn: "Cửu sư đệ ngoan."

Hoa Triệt nhìn về phía Sở Băng Hoàn, kiếp trước là đồng môn, kiếp này là cùng sư, hình như có cảm giác thân thiết hơn một chút.

Ngày đầu tiên bái sư không phải đi luyện kiếm, càng không phải đọc sách, tập viết, mà là... Tổng vệ sinh.

Một là phòng ốc đã quá dột nát. Hai là thu đệ tử mới thì phải ăn mừng. Cho nên Trang Điền bảo các đệ tử đồng tâm hiệp lực... sửa nhà!

Hoa Triệt quen tay quen chân leo lên nóc nhà dỡ ngói ra sửa. Hắn trộm nghĩ Sở đại công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ, chắc chắn là chưa bao giờ làm mấy việc nặng nhọc vất vả thế này.

Quả nhiên, Sở Băng Hoàn đang đứng ở dưới phòng, sắc mặt hơi khó tả.

Nhìn thấy y như vậy, Hoa Triệt không nhịn cười được. Chờ Sở Băng Hoàn nhảy lên mái nhà, hắn lấy hai miếng ngói đất nung đưa cho y và làm mẫu: "Trát vữa như thế này, xếp chồng lên nhau, làm được không?"

Sở Băng Hoàn mặc một thân áo trắng như tuyết, thần thái thanh khiết lãnh đạm tựa như không vương theo bụi trần. Người như vậy làm sao hợp với bùn đất sình lầy. Có điều, y học hỏi rất nghiêm túc, mọi động tác của Hoa Triệt đều được bắt chước y chang. Là công tử con nhà quyền quý nhưng Sở Băng Hoàn chưa bao giờ ngại gian khổ.

Hoa Triệt cười vô cùng sảng khoái.

Nhưng Mộ đại thiếu gia lại là con hàng ăn chơi trác táng hàng thật giá thật. Đừng nói là làm việc, thường ngày ăn cơm cũng phải có người giúp, đi ngủ cũng cần người cởi áo. Hiện tại mặt Táp Táp đang sạm đen lại, làm không xong, học không muốn. Anh chàng liền dùng linh phù gửi thư về nhà, gọi toàn bộ người hầu kẻ hạ của mình đến Linh Tiêu Bảo Điện. Sai bọn họ xếp gạch xây tường, xoay con người ta như chong chóng.

Làm việc thành thạo nhất phải kể đến Lâm Ngôn. Đậu Đậu đổ vôi sống vào một cái nồi sắt lớn, kế đến thêm nước vào, rồi nấu thành nước vôi quét nhà. Mấy người Văn Nguyên có gì không biết còn phải đến hỏi tiểu sư đệ một tiếng.

Trang Tiểu Ngũ khen ngợi: "Cửu sư đệ chuyện gì cũng biết, mười tám môn võ nghệ võ nào cũng tinh thông."

Lâm Ngôn cười nói: "Nhà tranh vách đất rất hay hư vặt, ta phải thường xuyên sơn sửa."

Mộ Dung Táp đang ngồi trong sân uống trà ăn hoa quả, bất mãn ngó lên mái nhà: "Ngói đất nung quá tồi tàn, dùng ngói lưu ly mới sang. Nền lát đá xanh không tốt lắm, nên thay bằng ngọc bích."

Hoa Triệt xém chút nữa té cắm đầu xuống đất: "Dùng ngọc bích lót nền, đại ca thật là rộng rãi."

Táp Táp coi đây là chuyện đương nhiên không thấy có gì gọi là xa hoa lãng phí. Anh chàng nhìn Trang Điền bổ thêm: "Sư phụ, Linh Tiêu Bảo Điện nghèo đến vậy sao? Chưa bàn tới việc đệ tử không có đồng phục, ngài đừng nói chúng ta phải ăn bột bắp nha!"

Thông thường, để thể hiện tính thống nhất cho toàn tông môn, các môn phái tiên đạo sẽ phát đồng phục cho đệ tử, muốn mọi người ăn mặc giống nhau. Ngặt nỗi, Linh Tiêu Bảo Điện quá nghèo không cấp nổi trang phục.

Trang Điền phe phẩy quạt nan: "Sao ta có thể để vậy được. Bóp cái gì cũng được, riêng bóp mồm bóp miệng thì không. Mười ngày ăn thịt một lần. Ngươi coi, sư phụ chăm lo đầy đủ chứ?

Mộ Dung Táp: "..."

Hoa Triệt: "..."

Sở Băng Hoàn làm phu hồ ngày càng quen tay, bớt chút thời giờ xen vào câu chuyện: "Sử sách ghi lại, năm đó tổ sư Linh Tiêu Bảo Điện lập phái truyền lại rất nhiều bảo vật và khế ước đất đai."

Hoa Triệt sửng sốt: "Sư phụ, sản nghiệp của tổ tiên để lại ngài làm tiêu tan hết rồi?"

"Gì mà tiêu tan hết rồi? Ăn càn nói bậy!" Trang Điền xấu hổ lấy quạt nan che mặt, cười gượng trông khá bất lực "Đất có, khế đất cũng có. Ruộng đất đem cho dân làng trong núi thuê, nhưng bọn họ lại không trả bạc..."

Mộ Dung Táp nghe thế nổi điên lên: "Ở đâu ra cái lệ đi thuê mà không phải trả địa tô. Muốn ăn quỵt?"

Chuyện lạ có thật, đầy tớ ức hiếp chủ nhân, phàm nhân vênh váo ăn hiếp tu sĩ. Nói tóm lại là Linh Tiêu Bảo Điện cho nông dân thuê đất, đổi lại bọn họ phải đóng địa tô bằng bạc hoặc là lương thực. Nếu thật sự làm vậy thì môn phái cũng không đến nỗi thiếu ăn. Tuy nhiên, thử nhìn lại Linh Tiêu Bảo Điện mà coi? Năm thứ nhất mấy hộ nông dân rủ nhau than khổ, trưởng môn thông cảm. Năm thứ hai họ lại đổ thừa thời tiết khô hạn mất mùa, Trang Điền cho qua. Dần dà luyện thành thói quen, mỗi năm đều có lý do chính đáng, mục đích cuối cùng là không nhả bạc ra. Linh Tiêu Bảo Điện cũng đâu thể đem người ta ra đánh chửi.

Đường đường tiên môn chính Phái, còn muốn sử dụng vũ lực ức hiếp dân nghèo? Có làm ầm lên thì cũng chỉ thu về tiếng xấu nên đành thôi.

Địa chủ trên núi ở phòng dột nát, ăn cỏ nhai trấu. Nông dân sống dưới chân núi sống trong nhà cao cửa rộng, ăn sơn hào hải vị, nuôi ra một đám mập mạp múp míp.

Hoa Triệt bật cười, đúng là ma nhát tùy mặt, người hiền thì bị chúng khinh, ngựa hiền thì bị đè đầu cưỡi cổ.

Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì. Mộ Dung Táp đã nóng nảy sai người của mình tức tốc xuống núi. Anh chàng không nói hai lời, trực tiếp lập kết giới bao vây từng nhà. Có nợ không muốn trả? Được rồi! Đời này khỏi ra bước chân ra ngoài.

Chuyện này làm quá ầm ĩ khiến cho không ít thôn dân khiếp sợ. Nhưng bọn họ có nhiều năm kinh nghiệm hút máu Linh Tiêu Bảo Điện, bèm bày đủ trò khóc lóc ăn vạ, vu oan giá họa nói tu sĩ đánh dân thường, Linh Tiêu Bảo Điện ỷ thế hiếp người.

Mộ Dung Táp vốn kiêu ngạo và ương bướng sẽ sợ chuyện này sao? Anh chàng tức giận xông tới đạp cửa hét lên: "Ngươi biết ta là ai không? Ngươi biết cha ta là không?"

Vừa nghe đến đại danh Mộ Dung Táp Phượng Minh Cốc, mọi người đều kinh hồn bạt vía, vội đẩy một chiếc xe chở đầy vàng bạc châu báu lên núi, còn thêm một giỏ gia cầm.

Hoa Triệt rất hài lòng, đêm nay ta có thịt để ăn.

Trên bàn cơm, Trang Nhị, Trang Tam, Trang Tứ, Trang Ngũ nước mắt nước mũi giàn giụa, cảm động khóc hu hu tại chỗ. Mấy tháng nay bọn họ làm gì biết mùi thịt ra sao.

Trang Điền nhìn chín đồ đệ ngồi ăn ngấu nghiến, mãn nguyện vuốt lông tiên hạc.

An cư lạc nghiệp, mỗi ngày trôi qua thật tuyệt vời!

"Lão lục, lão thất, lão bát, lão cửu, nói thử xem các ngươi thích cái gì." Trang Điền thuận miệng gọi biệt danh, ông nghĩ mình mới thu đồ đệ, thân là sư phụ dù sao cũng phải tặng chút quà gặp mặt.

Hoa Triệt vừa múc cơm vừa nói thật lòng: "Cưng mèo nựng chó, ăn nhậu chơi bời."

"..." Trang Điền có chút xấu hổ.

Sở Băng Hoàn buông chén đũa lấy khăn tay ra lau khóe miệng: "chữa bệnh cứu người."

"..." Trang Điền có chút bất lực.

Lâm Ngôn nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: "Muốn nhận đồ nhi."

"..." Trang Điền có chút suy sụp.

Mộ Dung Táp phun xương gà phèo phèo, cởi phăng chiếc áo khoác ngoài may từ tơ tằm thượng hạng, chỉ vì dính vài vết mỡ mà bị ném qua một bên: "Tiêu tiền như nước!"

"..." Trang Điền hộc ba lít máu.

Được rồi! Đều rất giống nhau, ông tặng không nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK