Tạ Vãn Đình thận trọng đáp lại: "Ngươi biết ta sẽ tới tìm ngươi, dọc đường cũng không bố trí hộ vệ canh giữ."
"Thật dễ nghe." Lão ma đầu cầm một quả nho khác chọc tức, "Nói đi, bản tôn muốn trả lời hay không tất cả đều tùy thuộc vào tâm trạng của bản tôn."
Tạ tông chủ nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nại và giữ bình tĩnh: "Ta muốn hỏi, mẹ của Hoa Tình Không, bà ấy tên là gì?"
Ân Vô Hối thủng thẳng hỏi lại: "Ngươi muốn nói đến Hoa Mị Nhi?"
Tạ Vãn Đình điếng hồn: "Hoa Mị Nhi?"
"Đúng vậy, hoa khôi Tuý Mãn Lâu, ca kỹ nổi tiếng nhất Giang Nam, cũng là mẹ của Hoa Triệt."
Hai tay Tạ Vãn Đình run lên, trong mắt hiện lên kinh ngạc.
Ánh mắt lão ma đầu lạnh dần: "Còn nghi ngờ cái gì? Nếu không tin thì cứ việc đi phàm giới hỏi đi, xem bản tôn có cố ý che giấu hay không?"
Sự tức giận vô cớ của Ân Vô Hối khiến cho Sở Băng Hoàn mơ hồ cảm thấy chuyện này rất quan trọng. Y kiềm chế nhịp thở, cẩn thận lắng nghe.
Tạ tông chủ sửng sốt một hồi, không biết đột nhiên nghĩ đến việc gì, sắc mặt tái nhợt và tự lẩm bẩm: "Ta đã từng có hai linh khí, một cái là bảo vật do tổ tiên để lại tên là Cửu U, và một cây tiêu trúc tình cờ tìm thấy. Ta đặt tên là Chiết Tuyết".
Ông ta nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn lão ma đầu: "Ngươi là cha của Hoa Tình Không. Thỉnh ngươi nói cho ta biết tại sao linh khí Hàm Tuyết của hắn, từ kiểu dáng cho đến tên gọi đều giống với của ta."
Ân Vô Hối chống cằm cười cợt: "Chẳng lẽ là tiểu Triệt trộm Linh khí của Tạ tông chủ?"
Ông cau mày: "Ta không nhớ vì sao Chiết Tuyết lại bị thất lạc."
Lão cười to hơn: "Ngươi không nhớ rõ là não của ngươi có vấn đề, tại sao lại tới hỏi bản tôn?"
Tạ Vãn Đình tức nghẹn trong ngực, vừa định nói gì đó thì lão đã chặn họng: "Từ trước đến nay bản tôn vốn rất tốt bụng. Có người tự tìm chết, vì vậy bản tôn vui lòng tiễn đưa một đoạn. Tạ Tông Chủ có lòng muốn biết, bản tôn đây cũng không dấu diếm."
Trong lòng Tạ Vãn Đình vừa nảy sinh dự cảm, thì trông thấy Ân Vô Hối ngồi ngay ngắn trở lại, chống vương tọa đứng lên. Lão vừa nói vừa bước xuống thềm ngọc: "Lần đầu tiên bản tôn nhìn thấy Hoa Mị Nhi, thiếu nữ ấy mới mười sáu tuổi."
"Bản tôn đã sống ngàn năm, mỹ nhân gì chưa thấy? Hoa Mị Nhi rất xinh đẹp, nhưng so với những vị tiên gia tu hành ngàn năm đã trút bỏ hết bụi trần, thì nàng vẫn kém một chút tiên khí, nhiều thêm mấy phần tục khí. Nhưng cũng chính vì vậy, nàng có một sức hút khó tả. Bản tôn nhìn nàng một cái, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, vĩnh viễn không thể nào quên."
"Bờ liễu Tây Hồ, mưa xuân mịt mờ, nàng che dù hoa bước từ trên cầu đi tới." Ân Vô Hối nhắm mắt lại, cảnh tượng như lại hiện ra trước mặt. "Xem qua thoại bản Bạch nương tử và Hứa tiên chưa? Bản tôn thần nghĩ, lần đầu tiên Hứa Tiên nhìn thấy Bạch nương tử có lẽ là như thế này! Giật mình trong khoảnh khắc, ấn tượng thấm vào tim."
"Bản tôn đi qua nói chuyện với nàng ngay lập tức. Để nàng khỏi sợ hãi, ta đã cố tình cải trang thành một học giả nghèo. Tưởng rằng nàng sẽ giống như những kẻ đạo đức giả chê nghèo yêu giàu. Nhưng không, nàng mua cho ta hai cái bánh bao. Còn sợ ta ăn không đủ no nên đã đưa ta đến một nhà hàng. Gọi rất món ngon rồi bí mật trả tiền. Sau đó bỏ đi, một cái tên cũng không để lại."
"Ngày hôm sau, ta cố ý tìm đến nhà nàng đợi ở cửa thật lâu. Giả làm người chịu đại ân không có gì báo đáp hỏi tên nàng. Thì ra nàng là con gái của vương hầu, xuất thân quyền quý nhưng không kiêu căng. Bình dị dễ gần và tấm lòng nhân hậu! Thật là một người con gái đẹp người đẹp nết."
"Bản tôn đã yêu nàng và bị nàng mê hoặc. Bản tôn muốn cưới nàng về làm Đế hậu. Cùng nắm tay nàng ngồi trên cửu châu."
"Nhưng nàng ta đã từ chối bản tôn."
Ánh mắt Ân Vô Hối thâm trầm vẩn đục, giống như rắn độc nhe nanh: "Bản tôn đường đường là Ma Tôn, khi vui thiên hạ an khang, khi giận tứ hải phục thi. Nàng ta thật sự dám từ chối ta chỉ vì đã đính hôn!"
Tạ Vãn Đình: "Đối với người như ngươi, cái gì không lấy được thì hủy đi. Ngươi giết hôn phu của Hoa Mị Nhi?"
Lão cười: "So ra thì thủ đoạn của bản tôn còn tàn nhẫn hơn nhiều."
"Bản tôn giết cả nhà Hoa Mị Nhi, máu nhuộm đỏ cửa. Bản tôn sẽ phá hủy tất cả mọi thứ của nàng, cho nên nàng chỉ có thể dựa vào bản tôn! Bản tôn sẽ cho nàng thấy hậu quả của việc phản kháng lại bản tôn.
Tạ Vãn Đình kinh hãi: "Cho nên mẹ Hoa Tình Không mới lưu lạc hồng trần?"
"Không đơn giản như vậy." Ân Vô Hối ra vẻ thần bí xua tay, "Hoa gia bị bản tôn tắm máu. Trong vòng ba ngày, hôn phu của Hoa Mị Nhi đã biết chuyện, vị hôn phu đến Hàng Châu đón nàng ấy đưa về nhà chăm sóc nhưng..."
"Chưa tới một tháng, vị hôn phu nghe được chuyện tình giữa Bổn tôn và Hoa Mị Nhi. Trời ạ, sao có thể cho phép vợ mình ngoại tình với đàn ông khác. Kết quả ra sao? Hôn phu mà Hoa Mị Nhi vô cùng tin tưởng đã ghét nàng ấy đến mức bán nàng ấy vào Tuý Mãn Lâu. Trước khi đi, hắn nói nàng ấy là phụ nữ không biết nghe lời, và là một con điếm bẩn thỉu!"
Tạ Vãn Đình nghe xong chỉ lắc đầu nhẹ nhàng thở dài: "Nghĩ oan cho người khác."
Ân Vô Hối ngạc nhiên hỏi lại: "Cái gì?"
Ánh mắt Tạ tông chủ thâm sâu khó dò, thái độ điềm đạm: "Ta tin rằng Hoa Mị Nhi vô tội."
"Tại sao?" Lão tỏ ra khó tin.
Đáy mắt ông ẩn hiện bóng nước: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy nàng, nhưng ta cảm thấy cô gái này kiên trung bất khuất. Dám đối đầu với Ma tôn thì không còn phải là hạng người hời hợt. Nếu thật sự có gì đó với Ma tôn thì nàng đã xấu hổ thắt cổ tự vẫn, làm sao lại tham sống sợ chết như vậy."
"Ngươi chắc chắn như vậy?" Lão ma đầu tức giận hỏi lại.
"Trực giác." Tạ tông chủ đáp lời.
"Trực giác!? Ngươi có quen Hoa Mị Nhi không, dựa vào trực giác nào mà suy ra tâm tư của nàng?" Ân Vô Hối đột nhiên nổi điên, uy áp cường đại tỏa ra, cả đại điện rung động. Xà nhà, cột gỗ rung lên kẽo kẹt. Sành sứ, ngọc thạch vỡ thành mảnh vụn.
Hai mắt lão ứa máu, nhếch miệng cười nhạo: "Tạ Vãn Đình, ngươi thật thanh thản! Ngươi đừng tưởng rằng bản tôn nói nhiều như vậy lại chẳng có liên quan gì đến ngươi!"
Ông vận chân nguyên bảo vệ thân thể, vừa vặn cản lại ma khí cuồng bạo từ lão ma đầu: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Vị hôn phu coi tình yêu chân chính của Hoa Mị Nhi như lòng lang dạ sói, còn đích thân bán nàng vào kỹ viện, là ngươi!" Ân Vô Hối hùng hổ tố cáo.
Tạ Vãn Đình tâm run lên: "Không, không thể..."
Ở ngoài điện, Sở Băng Hoàn tái mặt kinh ngạc.
Ma đầu dường như đã đợi rất lâu, lão cười như điên: "Tiêu trúc mà Hoa Triệt đang cầm thật ra là của ngươi, Chiết Tuyết! Quên, ngươi không nhớ sao? Cây tiêu tím là do ngươi tặng cho Mị Nhi làm vật đính ước."
Tạ tông chủ điếng hồn, cả người run lên, trong lòng như có núi đè lên, thở không nổi.
"Ta không biết, ta không nhớ! Tại sao ta lại có quan hệ tình cảm với Hoa Mị Nhi? Ta có hôn ước từ khi nào? Thật là nực cười! Ta còn không biết cô ấy là ai, là người như thế nào. Cuộc đính hôn này quá hoang đường." Ông tức giận hét lên. Nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại bối rối, và đau đớn một cách khó hiểu. Máu trong người như sắp trào ra ngoài, khó mà kìm nén.
Sở Băng Hoàn có dự cảm, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ kinh khủng.
Người khác có thể không biết, nhưng y đã đọc rất nhiều sách, trải qua ba trăm năm tìm kiếm khắp các loại sách cổ xưa quý hiếm trên lục giới. Sở thần y nhớ rõ trong trúc thư có ghi lại một cấm thuật, chỉ có ma tu mới tu luyện được, tên là Tuyệt Tình Chú.
Người thi thuật có thể phong ấn một phần ký ức nào đó của nạn nhân. Ký ức này có thể là một sự kiện trong quá khứ, một khoảng thời gian, hoặc thậm chí là một người.
Nếu là chú thuật bình thường, chỉ cần tu vi của nạn nhân vượt qua người thi thuật thì hiệu lực sẽ tự mất. Tuyệt Tình Chú tàn nhẫn hơn nhiều, cho dù nạn nhân có phi thăng thì cũng không thể giải được.
Để giải chú thuật này thì chỉ có một biện pháp, là được người ngoài kể lại "ký ức đã mất". Nếu là quá khứ thì phải tả lại những chuyện đã qua cho nạn nhân đối mặt. Nếu là người thì đơn giản hơn, chỉ cần nêu tên người đó là được.
"Hoa Mị Nhi" chỉ là nghệ danh của nàng lúc ở trong nhà chứa.
Tình địch năm nào giờ đã trở thành như thế này, thật là sảng khoái! Nhưng vẫn chưa đủ, Lão ma đầu còn muốn khiến ông điên cuồng hơn nữa!
"Ngươi không nhớ ra đúng không? Vì bản tôn đã hạ Tuyệt Tình Chú lên người của ngươi, không nhớ lại được đâu. Để bản tôn nói cho ngươi biết tên của nàng." Ân Vô Hối chế nhạo nhìn sắc mặt tái nhợt của Tạ Vãn Đình, lão thét to: "Hoa, Tự, Cẩn!"
Đại não Tạ tông chủ "bùm" một tiếng, hai chân mềm nhũn quỳ thẳng trên mặt đất. Có thứ gì đó xẹt qua trong tâm trí ông. Không thể phòng ngừa, không thể chống lại, những ký ức hoàn toàn xa lạ nhưng lại thật sự thực sự thuộc về ông. Kéo Tạ tông chủ vào địa ngục mà không thể phản kháng.
Hoa Tự Cẩn...
Nhớ ra rồi!
Vợ chưa cưới của ông. Trước ngày thành hôn một tháng thì gia đình bị ma tu thảm sát. Ngay sau khi nhận được tin, Tạ tông chủ vội gác lại mọi chuyện đích thân đến Hàng Châu đón nàng.
Lúc đó, Hoa Tự Cẩn đờ đẫn nhìn hôn phu, hồi lâu cũng không lên tiếng. Ông đưa nàng về Dạ U Phủ chăm sóc. Ngày nào cũng đích thân đút cho nàng ăn, sai hầu gái tắm rửa thay quần áo, nói chuyện, và khuyên nhủ.
Ba ngày sau, Hoa Tự Cẩn bật khóc.
Một tháng sau, nghe tin Bắc Hải xuất hiện yêu quái, thiên hạ lầm than. Ông vội đến Bắc Hải cứu khổ cho dân. Đến khi trở về Dạ U Phủ thì Hoa Tự Cẩn đã không ở đó nữa.
Tạ tông chủ cũng chẳng đi kiếm, bởi vì đã không nhớ rõ Hoa Tự Cẩn là ai.
Ân Vô Hối nhìn bộ dạng tiều tụy của Tạ Vãn Đình, vui vẻ cười nói: "Hahahahahahahaha, ngươi nhớ ra rồi sao? Đến giờ phút này bản tôn cũng không muốn lừa ngươi. Sự thật rất đơn giản! Yêu quái ở Bắc Hải là do bản tôn sắp đặt. Đúng vậy, dụ ngươi ra khỏi Dạ U Phủ, sau đó điều khiển đệ tử đuổi Hoa Tự Cẩn ra ngoài. Đối với Hoa Tự Cẩn, ngươi là một tên khốn nạn bạc tình bạc nghĩa. Còn ngươi ở Bắc Hải xa xôi lại bị trúng Tuyệt Tình Chú nên không biết gì cả."
Trái tim Tạ Vãn Đình đau như dao cắt, gắng sức bịt hai lỗ tai.
Mặc dù không tận mắt chứng kiến, nhưng ông có thể tưởng tượng tình cảnh của Hoa Tự Cẩn. Một thiếu nữ mười sáu tuổi bị đệ tử của Dạ U Phủ quét ra ngoài. Sau đó mang theo nghi hoặc và oan ức, tuyệt vọng leo lên núi hết lần này đến lần khác để tìm người hỏi tại sao.
Nàng là trẻ mồ cô, ngoại trừ Dạ U Phủ thì đâu còn chỗ nào khác để dựa vào. Hoa Tự Cẩn có thể đi đâu?
Nàng gánh không xong, vác không nổi, biết làm gì để kiếm sống? Làm cách nào để tồn tại trong xã hội đầy gian dối này?
Đang yên đang lành thì bị chồng chán ghét, bị đuổi ra ngoài như một con chó.
Nàng là một tiểu thư quyền quý, nàng có lòng tự trọng của riêng mình. Cho dù chỉ có hai bàn tay trắng thì nàng cũng chẳng khóc lóc ăn vạ, lì lợm dây dưa.
Tạ Vãn Đình có thể tưởng tượng được khi Hoa Tự Cẩn gọi cửa bằng mọi cách mà không có ai trả lời, thì nàng đã hạ quyết tâm rời đi như thế nào.
Hoa Tự Cẩn bước từng bước xuống núi với đôi chân đầy máu. Trên mặt đất in lại những vết máu, để lại một tấm lưng gầy gò đơn bạc.
Nửa tháng sau, nàng dấn thân vào Tuý Mãn Lâu và nổi tiếng khắp thành Hàng Châu chỉ trong bảy ngày!
Ai cũng biết kỹ nữ là thấp hèn, nhưng nàng làm được gì?
Tạ Vãn Đình đau lòng rơi nước mắt: "Tại sao, tại sao ngươi lại đối xử với nàng như vậy..."
"Tại sao? Nếu như lúc trước nàng là của bản tôn, hôm nay sẽ không có kết cục đó. Đây mới chỉ là thủ đoạn nhẹ nhàng nhất của bản tôn mà thôi!" Lão ma đầu cười nhạo, "Nếu như ngươi dám mơ ước người phụ nữ của bản tôn thì cái này là hình phạt cho ngươi. Tạ tông chủ, cảm giác thế nào? Đau lòng không, khó chịu không? Giống như bị vạn tiễn xuyên tim phải không? Lúc Hoa Tự Cẩn vì ngươi từ chối bản tôn. Bản tôn cũng cảm thấy thế này. Bây giờ cho ngươi nếm trải, cảm thấy thế nào, rất thú vị phải không?"
Tạ Vãn Đình triệu hồi Cửu U, năm ngón tay tức giận gảy dây đàn: "Cầm thú!"
Lão đã chuẩn bị từ lâu, chân nguyên từ tay áo phóng ra đập vào tiếng đàn một cách mãnh liệt.
Một tay ông chống đất, một tay cầm đàn, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên bật cười.
"Ngươi cười cái gì?" Mặt lão thâm đen lại.
"Ngươi cho rằng ngươi thắng hả? Ngươi cho rằng ngươi trả thù ta thành công bằng cách chiếm lấy tiểu Cẩn?"
Ân Vô Hối nghiến răng: "Chẳng lẽ không phải?"
"Lúc tiểu Cẩn đến Dạ U Phủ được mười ngày, thân thể của nàng đã khôi phục. Gia đạo sa sút, nàng trở thành cô nhi, tự biết thân phận của mình không xứng đôi với ta, nên mới viết một bức thư để lại và ra đi. Thật may mắn! Ta đã nhận ra có điều khác thường và kịp thời giữ nàng lại. Ta dỗ dành tiểu Cẩn, cuối cùng nàng cũng mở lòng với ta. Vì thảm án Hoa gia, vì cha mẹ tiểu Cẩn đã chết nên không thể tổ chức lễ cưới long trọng. Hai ta đã bàn bạc và quyết định làm lễ cưới đơn giản, nên không công bố rộng rãi cho tu tiên giới biết."
Tạ Vãn Đình nhướng mi, nhếch mép cười, "Hoa Triệt, là con của ta!"
*****