Ngược lại, Hoa Triệt và Sở Băng Hoàn không biết đã gặp phải chuyện gì, tính tình thay đổi rõ rệt trong một sớm một chiều. Cả hai vô cùng tích cực mang một đám ra hành khổ không còn gì để nói.
Hắn sắp đặt lịch trình mới. Mỗi ngày chỉ được ngủ một canh giờ và ăn một bữa, khiến Mộ Dung Táp vừa mệt vừa đói.
"Dậy đi." Hoa Triệt gõ bàn đánh thức Mộ Dung Táp "Hoặc là ngươi không đi, đã đi thì phải nghiêm túc! Chúng ta bị người đánh cũng không sao, bị người xem thường cũng không sao. Nhưng trên đầu còn có Linh Tiêu Bảo Điện. Đúng vậy, chúng ta có thua cũng không xấu hổ, nhưng không thể để người khác coi thường sư phụ. Có nghe thấy không?"
Cạnh tranh nổ bật thì làm sao thiếu được Mộ Dung Táp. Anh chàng lập tức nâng cao tinh thần, tự nhiên cảm thấy hết uể oải, cầm theo Bá Trắc tự mình đi tu luyện.
Văn Nguyên không có nhiều tinh thần chiến đấu thản nhiên nói: "Bị người ta coi thường không phải là chuyện thường tình trong gia đình chúng ta sao? Bát sư đệ, ngươi mới gia nhập nên không quen. Ở lâu sẽ thấy không sao cả."
"Không thể quen." Hắn đáp gãy gọn, "Trước đây khác, bây giờ khác. Sau này mọi người nhắc tới Linh Tiêu Bảo Điện thì chỉ có hai chữ kính sợ."
Trang Tiểu Nhị gật đầu: "Có lý tưởng là chuyện tốt."
Trang Tiểu Tam: "Ta đã cũng từng nghĩ như vậy."
Trang Tiểu Tứ: "Tắm rửa ngủ đi bát sư đệ."
Trang Tiểu Ngũ: "Chuyện này giao cho Sở Thiên Ngu đi. Tuy hắn là công tử Vân Thiên Thủy Kính nhưng ở Hội Võ Vạn Môn là đại diện cho sư môn. Nếu xuôi chèo mát mái Sở Thiên Ngu có thể đứng trong mười hạng đầu."
"Xin lỗi!" Hoa Triệt vươn tay ngắt lời, ánh mắt hiện lên ý cười, "Hạng nhất thuộc về ta, miễn cưỡng để lại hạng nhì cho Khối Băng."
Mọi người: "..."
"Đại sư huynh, có phải bát sư đệ tu nhạc gặp phải trắc trở thành người ngớ ngẩn luôn rồi?"
"Bát sư đệ quá đáng thương!"
"Khó gặp đứa nhỏ nào nhiệt huyết như vậy, đáng tiếc là đầu bị ngớ ngẩn."
Hắn mặc kệ bọn họ đồng thời mỉm cười nhìn Mộ Dung Táp đang dâng trào phía xa: "Táp Táp, dám tranh hạng ba hay không?"
Mộ Dung Táp: "Lăn! Bổn thiếu gia phải giật hạng nhất"
Hoa Triệt tranh thủ lúc anh chàng tràn đầy khí thế dùng chiêu khích tướng: "Ý ta nói là... Nếu người không lấy được hạng ba thì giặt đồ dơ cho tất cả mọi người trong môn."
Lời này vừa nói ra lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.
"Mộ sư đệ thật mạnh mẽ thật đáng sợ."
"Mộ sư đệ cố gắng lên, quần áo dơ của sư huynh đầy sọt rồi!
"Mộ Chiêu Diêu! Ta yêu ngươi!"
Ở đằng xa, Trang Điền rưng rưng nước mắt. Mẹ nó! Đồ đệ của ta toàn là tri kỷ.
Đất trời vào xuân, mặt trời tháng năm tỏa nắng ấm áp. Thịnh hội của tu tiên giới bốn năm tổ chức một lần sắp khai mạc tại Thượng Thanh Tiên Môn. Tu sĩ trên khắp cửu châu tề tựu lại cùng một chỗ. Đỉnh núi Côn Luân nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Hoa Triệt và mấy sư huynh đệ chỉnh trang y phục lần cuối, sau khi chắc chắn không làm mất mặt sư môn mới cùng Trang Điền khởi hành.
Tinh thần thịnh hội lan tỏa khắp nơi, cho dù không phải là thí sinh, nhưng chỉ cần hoà mình vào bầu không nhộn nhịp cũng đủ làm cho người ta phấn khích.
Hắn đã từng tham gia ba lần nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng trước những cảnh tượng chưa từng có. Phi kiếm bay rợp trời, dưới đất cũng nườm nượp tu sĩ từ bốn phương đổ về. Mọi người không hẹn mà cùng đi Côn Luân. Trên đường vô tình gặp lại người quen cũ, rồi tiện thể đứng lại hỏi thăm nhau đôi ba câu, mỗi người góp thêm ít lời, không khí cứ thế mà rộn ràng hẳn lên.
Mộ Dung Táp đã từng tới Thượng Thanh nên không có gì mới lạ. Anh chàng thấy Lâm Ngôn ngẩn người mới hỏi: "Ngươi mang theo hai trứng luôn hả?"
Lâm Ngôn hồi lâu mới định thần lại: "Hả? Ta có mang theo."
"Hai trứng đó là con gì? Đã lâu như vậy mà chưa phá vỏ."
Lâm Ngôn sờ vào túi vải: "Bát sư huynh giúp ta tìm rất nhiều sách nhưng không có trứng nào giống nó."
Khi đến dưới chân núi Côn Lôn, Trang Điền giao quân lệnh và đưa các đệ tử vào núi. Đếm sơ sơ cũng có khoảng hơn mười vạn tu sĩ đến đây tranh tài. Từ mười vạn tiến vào một trăm đã không dễ dàng. Từ một trăm tiến vào mười người cuối cùng là vô cùng khó khăn. Còn ba hạng đầu thì miễn bàn. Văn Nguyên hít thở khó khăn cúi đầu đi theo sau lưng sư phụ. Đệ tử Thượng Thanh dẫn mọi người vào sương phòng nghỉ ngơi một đêm. Qua ngày hôm sau thì Hội Võ Vạn Môn mới chính thức bắt đầu.
Hắn có khá nhiều kinh nghiệm về nội dung thi đấu. Tổng cộng có ba vòng đấu, vòng đầu tiên là đưa tất cả tu sĩ vào ảo cảnh do trưởng lão Thượng Thanh tạo ra. Trong đó thật giả lẫn lộn, dễ dàng loại bỏ đến bảy tám phần tu sĩ tham gia thi đấu.
Vòng hai có mục đích đánh giá kỹ năng ngự kiếm và chiến đấu trên không. Trưởng lão Thượng Thanh sẽ thả ra Nhiếp Hồn Biên Bức, Phệ Linh Điểu, quỷ không đầu, ma vật... Thí sinh tham dự phải dùng cung bắn hạ, sau đó so kè về số lượng để tìm người chiến thắng.
Vòng thứ ba là một chọi một trên lôi đài, rút thăm chọn đối thủ, cho đến khi tìm ra người mạnh nhất.
Quá trình thi đấu này không có gì gọi là bí mật, tất cả các tu sĩ tham gia đều nắm rõ.
Lâm Ngôn mới đến nhìn đâu cũng thấy hứng thú, nhưng cậu chàng ngại đông người không dám đi lung tung một mình. Hắn vừa nhìn là hiểu, chủ động đề nghị dẫn sư đệ đi thăm quan. Lâm Ngôn vui mừng đồng ý sau đó cùng sư huynh bỏ chạy. Không chỉ có mình Đậu Đậu muốn tham quan, mà Hoa Triệt cũng muốn đi một vòng. Đã mấy trăm năm xa cách, bây giờ nhìn lại cảnh cũ khó mà ngăn nổi cảm xúc bồi hồi.
Ở kiếp trước, hắn cho rằng mình chỉ có bốn người thân nhất là Khương bà bà, sư phụ Lộ Minh Phong, Lộ Hào, và công tử lạnh lùng Sở Băng Hoàn luôn thờ ơ với hắn. Hoa Triệt lấy mặt nóng dán lên mông lạnh, một bên tình nguyện theo y, tin tưởng y, lấy lòng y. Làm cho người ta không xem thường không được.
Nhưng so ra, sư tôn nghiêm khắc, Sở Băng Hoàn lạnh nhạt, Khương bà bà ở xa, thì người hắn thân nhất lại là Lộ Hào.
Lần đầu gặp mặt, Lộ Hào mất tích ở Hàng Châu, bị hai kẻ buôn người theo dõi, nhờ hắn tình cờ đi ngang qua kịp thời cứu người. Khi đó con trai chưởng môn Thượng Thanh khoảng chín tuổi, bị hai người đàn ông cao to cường tráng bế như xách gà, không còn cách nào khác đành phải gào khóc. Hoa Triệt lúc đó mười tuổi lén lút đi theo. Sau đó thấy bọn buôn người bán Lộ Hào cho gánh hát. Hắn liền nhanh trí lấy cỏ tranh đốt chuồng ngựa, khói đen bay mù mịt khắp nơi. Lúc hắn tìm thấy Lộ Hào thì thằng nhóc này đã sợ đến mất hồn mất vía, nằm liệt một chỗ. Hoa Triệt giận quá tát cho một bạt tai để làm người tỉnh lại, sau đó cả hai cùng nhau chạy trốn.
Lộ Hào rất biết ơn hắn, còn thề hứa sau này có cơ hội nhất định sẽ đền đáp.
Thoáng chốc sáu năm trôi qua, hắn bái nhập Thượng Thanh Tiên Môn và trở thành sư đệ của Lộ Hào. Nửa tháng sau, hắn lại trở thành sư huynh. Thân là con trai chưởng môn nhưng người này rất nhát gan, yếu đuối. Làm việc không có chính kiến, người khác bảo gì làm đó. Cho dù trong lòng có nghi ngờ, song chỉ cần người khác đanh mặt lại là lập tức không dám hé răng. Mà bản tính yếu đuối cũng do Lộ Minh Phong dạy dỗ quá nghiêm khắc mà ra.
Có lẽ là do Hoa Triệt lớn hơn Lộ Hào một tuổi, đồng thời là sư huynh nên sinh ra tâm lý bảo vệ sư đệ. Cậu chàng gây ra bất cứ tai họa gì cũng có người gánh thay. Dù gì thì hắn cũng chẳng biết xấu hổ, sư tôn có đánh, có mắng thì bản thân cũng dư sức leo lên nóc nhà lật ngói.
Ở Minh Nguyệt Cốc, Hoa Triệt vì cứu sư đệ mà trượt chân xuống vực. Nào ngờ trong hồ nước lạnh có trùng độc. Hắn bị chúng cắn gây tổn thương khắp người, chất độc lan nhanh tưởng đâu bản thân phải bỏ mạng tại nơi này. Nhờ chút lý trí còn lại, Hoa Triệt cố gắng tập hợp chân nguyên ép độc ra ngoài và băm những con trùng độc đó thành thịt vụn. Có thể trong họa được phúc, từ đó về sau cơ thể của hắn bách độc bất xâm.
Sau đó, Sở Băng Hoàn cứu hắn lên. Giây phút Hoa Triệt xuất hiện làm mọi người sợ ngây người. Vì ai cũng nghĩ đại sư huynh một đi không trở về. Lộ Hào nhào tới ôm chầm lấy hắn khóc bù lu bù loa.
"Tình Không, ta còn tưởng rằng ngươi hu hu hu... Ta sợ sẽ không gặp lại ngươi hu hu hu..." Cậu chàng nức nở nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn vừa thương vừa buồn cười.
Khi Hội Võ Vạn Môn kết thúc, đại sư huynh Thượng Thanh Tiên Môn dẫn đầu bảng vàng. Để tài tán dóc trên bàn trà không bao giờ thiếu tên của hắn. Đệ tử Thượng Thanh cũng luôn miệng ca ngợi giây phút dũng mãnh trên lôi đài.
"Đều do một tay chưởng môn dạy dỗ, một đằng là con ruột, một đằng là đệ tử mà chênh lệch lớn đến như vậy."
"Ai mà ngờ được, chưởng môn vang danh cửu châu mà con trai của ngài ấy lại yếu đuối vô dụng. Ta nghi hắn không phải là con ruột."
"Ha ha ha, con ruột không bằng người ngoài. Sau này chưởng môn truyền lại Thượng Thanh cho Tình Không. Các ngươi thử đoán xem Lộ Hào có khóc nhè hay không?"
Hoa Triệt và Lộ Hào đang đứng ở trên lầu.
Lộ Hào chưa kịp phản ứng thì hắn đã lao xuống đánh cho bọn họ kêu cha gọi mẹ, từ đó về sau không dám đàm tiếu sau lưng người khác nữa.
Vì lý do này, đại sư huynh Thượng Thanh Tiên Môn bị bị Lộ Minh Phong phạt quỳ bảy ngày, chép một trăm quyển, và úp mặt vào tường suy ngẫm một năm.
Hoa Triệt còn nhớ rõ vẻ mặt của Lộ Hào lúc đó, không bất bình, không xấu hổ, không tức giận, bình tĩnh đến đáng sợ. Cứ như là không phải lần đầu tiên nghe thấy chuyện này. Cậu chàng còn thản nhiên cười nói với đại sư huynh: "Không sao, bọn họ nói đúng, ta thật sự không tức giận."
Hoa Triệt lại càng thấy mình nhiều tội hơn nữa, "Mấy lời vớ vẩn ấy ngươi đừng để trong lòng sau này sẽ sinh tâm ma. Ta chỉ muốn trở thành con rể của Vân Thiên Thủy Kính. Chức chưởng môn... Thật lòng ta chưa bao giờ nghĩ tới. Ngươi..."
Lộ Hào cười nhạt: "Ta biết mình tư chất ngu dốt, so ra kém xa người thiên phú cao siêu như ngươi. Cũng hết cách rồi, đây là ông trời ban tặng ta biết trách ai đây. Chấp nhận mình là người bình thường cũng là một loại dũng khí. Ta bình thường cả đời thì sao chứ? Không phải còn có ngươi à! Ngươi xuất sắc như vậy, gặp chuyện khó đều có ngươi gánh vác, ta một chút cũng không lo."
Hoa Triệt chưa bao giờ nghĩ rằng Lộ Hào lại có thái độ tích cực và suy nghĩ phóng khoáng đến vậy.
Ai nói Lộ Hào không giống Lộ Minh Phong. Biển nạp trăm sông, chứa nhiều thành lớn. Đức tính này không giống chưởng môn thì giống ai?
"Đừng lo lắng, Lộ Hào, sư huynh sẽ luôn bảo vệ ngươi."
"Bát sư huynh, bát sư huynh." Lâm Ngôn kéo Hoa Triệt, hắn đột nhiên hoàn hồn thì nghe thấy Đậu Đậu réo rắt bên tai. "Lộ tiên sư tới."
Hoa Triệt sửng sốt. Lộ Hào từ sâu trong hành lang đi tới.
"Tình Không." Lộ Hào nhiệt tình chào hỏi. Hoa Triệt cười gượng đáp lại.
Ở phía xa, Sở Băng Hoàn vừa khéo đi ngang qua.
Hoa cỏ che mờ một nửa, y nhìn không rõ lắm. Chỉ thấy hai người đứng rất gần, hình như là đang nói gì đó rất thú vị.
Sắc mặt Sở ăn giấm trầm xuống.
Y và hắn là thanh mai trúc mã, nhưng hắn và Lộ Hào cũng là trúc mã thanh mai. Thậm chí, bọn họ còn quen nhau trước khi gặp y. Cậu chàng giống như đứa nhỏ dựa dẫm quá nhiều vào sư huynh. Còn Hoa Triệt thì lại quan tâm quá nhiều đến sư đệ.
Khi còn ở Thượng Thanh, mười lần Hoa Triệt bị phạt thì hết bảy lần là nhờ phúc sư đệ ban cho.
Hai người họ ở Thượng Thanh Các, ngày đêm cùng nhau luyện võ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm nhiệm vụ trừ yêu, và ngay cả đôi kiếm mà họ sử dụng cũng có cùng nguồn gốc.
Nói không ghen tị thì chính là nói láo.
Bảo không khó chịu thì đó là dối lòng.
Sở Băng Hoàn tự cho rằng tu vi của bản thân rất cao, không thể có kiểu ghen tuông vớ vẩn thế này. Đây là hành vi của một kẻ xấu xa, không nên xuất hiện trên một quý nhân. Song, y tự chủ sao nổi, cứ nhìn thấy hai người bên nhau là lại ngứa mắt.
Đầu óc Lộ Hào nổi tiếng chậm chạp nên có thể là chưa hiểu ra. Nhưng Hoa Triệt là người cực kỳ có ý tứ chẳng lẽ cũng không rõ luôn ư? Nhất là lúc hắn trở thành Ma Tôn, nỗi nghi ngờ trong lòng y cứ thế mà lớn dần.
Hoa Triệt có hai lý do để giam giữ y trong Phần Tình Điện. Thứ nhất là muốn cưỡng ép kết thành đạo lữ, thứ hai là muốn có con tin trong tay, biến Tiên Tôn thành gông xiềng áp chế tiên đạo.
Bắt cóc Lộ Hào cũng vô dụng.
Nói trắng ra, Lộ Hào là sự tồn tại đặc biệt trong lòng Hoa Triệt. Hắn không muốn sư đệ nhúng chàm, không muốn phá hư, để người này ở trên đầu quả tim.
Hoa Triệt từng ra lệnh cho hữu hộ pháp theo dõi mọi hành tung của Lộ Hào, đồng thời cảnh cáo cho hắn nếu gặp nguy hiểm. Dù phải bỏ ra bất cứ giá nào cũng phải cứu được người.
Hoa Triệt luôn sợ Lộ Hào xảy ra chuyện, cho dù chỉ là va chạm nhẹ nhàng, hắn cũng căng thẳng hơn ai hết.
Y nhớ rõ có một ngày, Ma Tôn uống quá chén chạy đến trúc lâu một lát và nằm trên bàn than thở: "Hôm nay là ngày mất của Khương bà bà."
Nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người, lại thêm dáng vẻ say khướt của hắn, Sở Băng Hoàn mềm lòng đôi chút. Vân Miểu Tiên Quân đang định đỡ Ma Tôn ngồi dậy thì đã bị phản công. Hoa Triệt không biết lấy đâu ra sợi dây thoăn thoắt trói tay, trói chân, và cột y vào thành giường. Động tác còn rất nhuần nhuyễn xem ra lén tập không biết bao nhiêu lần.
Sở Băng Hoàn gần như phát điên, muốn thương tên khốn kiếp này cũng chẳng được. Nay dùng bạo lực, mai giả bộ yếu đuối. Ngay cả Khương bà bà cũng thành cái cớ. Thật sự là phát rồ phát dại!
"Ta không lừa ngươi, hôm nay là ngày dỗ của bà bà. Nhưng nếu bà bà biết ta và ngươi cuối cùng cũng ở bên nhau nhất định sẽ rất vui cho ta." Ma Tôn vừa nói vừa chồm lên, "Đừng e lệ, ba trăm năm trước chúng ta đã có hôn ước, thiên kinh địa nghĩa. Ngươi đã bị trói đừng phí sức giãy giụa, ngươi trốn không thoát..."
Y đang nghĩ cách thoát thân thì đột nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, tiếp theo phun ra một ngụm máu. Sở Băng Hoàn còn chưa hết kinh hãi thì đã nghe Hoa Triệt lạnh giọng quát tháo: "Mau đi tìm Lộ Hào! Huy động tất cả ra ngoài tìm hắn!"
Thập phương phân đà, bách hộ ma trủng, xuất động toàn bộ ma giới đi tìm một người.
Tới nước này mà còn chưa rõ ràng hay sao?
"Hoa Tình Không!" Sở Băng Hoàn chịu không nổi xông tới nắm lấy tay Hoa Triệt kéo đi.
Hắn đang định từ biệt Lộ Hào nên mất cảnh giác, bị y kéo vào sân rồi thô lỗ đẩy vào trong phòng đóng cửa lại. Sở ăn giấm điên tiết gặng hỏi. "Ngươi có biết thân phận của mình hay không?"
"Hả?" Hoa Triệt mờ mịt. Thân phận gì? Ta đếch có biết.
Sở Băng Hoàn lạnh giọng mắng: "Ngươi là người đã có hôn ước còn cùng người khác ỡm ờ khanh khanh ta ta."
"Khanh khanh ta ta?" Hoa Triệt càng đần người ra, "Với ai? Lộ Hào hả? Có nhầm lẫn gì không?"
"Ta tận mắt nhìn thấy còn định bẻm mép?" Cơn ghen của quá khứ và hiện tại cùng nhau bùng lên, ruột gan y phừng phừng thiêu đốt như muốn thở ra lửa.
Hoa Triệt ngẩn ra, sau đó nhìn thấy cảm xúc của Sở Băng Hoàn đột nhiên nở nụ cười: "Sở đại công tử, ngươi ghen ư?"
Mặt Sở ăn giấm nóng như thiêu đốt. Hắn không nên dùng thái độ này để đối phó. Diễn biến này thực sự bất thường. Ánh mắt sắc bén, lời nói thì kiên định. "Làm người phải biết tôn trọng lời hứa. Từ sau khi ta và ngươi có hôn ước, ngươi không nên đi chọc ghẹo người khác."
Lúc trước Hoa Triệt đều tránh mặt y, có một số chuyện không có cơ hội giải thích. Bây giờ đúng dịp thế này... "Sở Băng Hoàn, lần trước ta tới nhà ngươi để từ hôn, thứ nhất hai nhà không môn đăng hộ đối. Thứ hai ta sống một mình quen rồi không muốn tìm đạo lữ. Ngươi hiểu chưa?"
Sở Băng Hoàn nói không chớp mắt: "Trưởng bối định ra hôn sự không tuân thủ là bất hiếu."
Hoa Triệt cũng ngẩng đầu lên trả lời: "Ta và ngươi sẽ không có hạnh phúc. Cứ vậy mà kết hôn chẳng phải còn bất hiếu hơn ư? Bà ngoại hai nhà cũng sẽ không yên tâm. Chuyện đã vậy gây khó cho nhau làm chi."
Sở ăn giấm: "Không đúng."
"Cái gì?"
"Sẽ hạnh phúc."
Hoa Triệt bật cười: "Lấy đâu ra tự tin như vậy?"
Sở Băng Hoàn không nói lời nào chỉ nhìn hắn thật lâu. Ánh mắt ôn hòa ấm áp, trong veo như ánh dương trên cao khẽ chạm vào lòng hắn. Hoa Triệt run rẩy, xuýt chút nữa là quay đầu bỏ chạy.
"Còn nữa," Sở cơ hội cố ý nói thật chậm, từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy, "Trước có tín vật của bề trên, sau có hôn thư ngươi tự tay viết. Ở Minh Nguyệt Cốc, hai ta cô nam quả nam ở bên nhau thề non hẹn biển cả đêm. Bây giờ còn muốn chối?"
Hoa Triệt suýt hộc máu: "Ngươi nói cái gì!?"