Thượng Thanh tiên môn, Phượng Minh Cốc, Dạ U Phủ, Vân Thiên Thủy Kính tứ đại tiên môn dẫn đầu, thượng trăm tiên tông hỗ trợ, cùng nhau thảo phạt Phần Tình Điện ở ma giới.
Thượng Thanh tiên môn tổn thất hơn năm ngàn đệ tử. Cốc chủ Mộ Khải Niên trọng thương, môn hạ đệ tử trọng thương một ngàn người. Dạ U Phủ tử thương tám trăm người. Vân Thiên Thủy Kính tử thương năm người. Tổng cộng phe tiên môn tử vong hơn bảy vạn tu sĩ.
Thập phương đà chủ của ma giới bỏ mình bảy tên. Phần Tình Điện tử thương một vạn ma tu. Tả hộ pháp Thương Si Mị tử vong, hữu hộ pháp Thương Võng Lượng mất tích, Ma Tôn Ân Vô Hối mất mạng.
Sau trận chiến này, ma giới hỗn loạn.
Phần Tình Điện vì thế mà bị huỷ diệt. Ngôi vị Ma Tôn bỏ không, quần hùng bốn phương mơ ước, bắt đầu lao vào cuộc tàn sát lẫn nhau không có hồi kết.
Đao kiếm lao
Tình trạng đao quang kiếm ảnh giữa các phe phái khiến dân chúng sống ở ma giới vô cùng khổ sở. Oán khí tận trời, mái chảy thành biển, trong phạm vi ngàn dặm cỏ không mọc nổi, cô hồn dã quỷ lởn vởn khắp nơi.
Sau đó, một người từ trên trời giáng xuống và đặt chân vào ma giới, nghe nói đó con trai tông chủ Dạ U Phủ.
Hắn vào khoảng ba ngày và lại đi ra.
Một người mặc bộ gấm trắng đứng chờ hắn ở biên giới, hai người nhìn nhau cười, rồi nắm tay rời đi.
Lúc đó người dân vùng biên giới không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết rằng từ đó đến nay, ma giới không còn chướng khí mù mịt nữa. Ma tu gặp nhau miễn cưỡng cười nhạt, không dễ dàng lao vào động thủ.
Hơn nữa, phong cách hành xử của họ rõ ràng đã chừng mực hơn xưa. Không còn cảnh gϊếŧ người phân thây mà chẳng thèm suy nghĩ nữa. Muốn tu luyện thì đi chiến trường ở phàm giới hấp thụ sát khí.
Chuyện kể rằng có một kẻ tự xưng là Nhị Ngốc đợi người ở gần Lăng Tiêu Phong, khi nhìn thấy công tử của Dạ U Phủ liền hô: “Tôn thượng!”
Kết quả là gã bị ‘Tôn thượng’ mắng té tát vào mặt.
Người đó tên là Hoa Triệt, tự là Tình Không, là con trai ruột của tông chủ Dạ U Phủ; Hôn phu của Thủy kính chưởng môn Thủy kính, cao đồ của Trang Điền - Linh Tiêu Bảo Điện; Huynh đệ tốt của đại thiếu gia Phượng Minh Cốc; Quán quân Hội Võ Vạn Môn; Còn nữa, là tân nhiệm Ma Tôn của Phần Tình Điện.
"Ta chỉ thấy dân chúng khổ mà thương, mới đi ma giới dạy dỗ đám người gây rối kia. Tôn thượng cái gì? Tôn thượng con mẹ ngươi!" Hoa Triệt tức giận chửi ầm lên, nhân tiện xé nát sách sử. "Cái gì mà khủng bố như vậy, tay trái Dạ U Phủ, tay phải Phần Tình Điện, tiên - ma, thiên - địa đều nắm trong tay! khốn kiếp!"
Đồ chết tiệt bịa đặt, vặn vẹo sự thật!
Sở Băng Hoàn tỏ vẻ đồng cảm: "Những gì viết trên đó cũng chẳng sai."
Đúng vậy, Nhị Ngốc đã hạ quyết tâm thuyết phục hắn tu ma, nhậm chức Ma Tôn, xây dựng Phần Tình Điện vang danh thiên hạ.
Đi mẹ nhà ngươi chứ đi!
Hoa Triệt đau đầu thật sự: "Ta xen vào việc người khác, quậy thành như vậy, ta sẽ không có khả năng..."
Cây cao đón gió lớn, quá xuất chúng không phải chuyện tốt. Kiếp trước Hoa Triệt đã minh bạch đạo lí ấy, kiếp này chẳng lẽ lại giẫm lên vết xe đổ!
Sở Băng Hoàn nhìn thái độ muốn nổ tung của hắn không khỏi bật cười. Y sao lại không biết Hoa Triệt e dè.
“Đừng lo.” Sở Băng Hoàn an ủi, “Kiếp này khác kiếp trước, không có Lộ Minh Phong, không có Lộ Hào. Ngươi có Dạ U Phủ, có Tạ Vãn Đình g chủ, ngươi còn có Vân Thiên Thủy kính, có ta, sư phụ, và các huynh đệ.”
Hoa Triệt sững lại, sau đó, một nụ cười vui vẻ nở trên môi: "Ừ!”
Đúng, kiếp này khác kiếp trước.
Ở kiếp trước, thiên hạ phẫn uất và ghen tị vì hắn quá xuất sắc.
Kiếp này, sự xuất sắc của hắn lại làm mọi người hạnh phúc và được an ủi.
Ít nhất là Trang Điền, khi nghe được lời này, ông hưng phấn khua tay múa chân ba ngày ba đêm không thèm đi ngủ.
Dù sao thì Sở Trường Phong cũng bị thương nên cần thời gian để hồi phục, ngoài ra cũng đã có tuổi. Hơn nữa, mỗi khi ông đi vắng, Sở Băng Hoàn đều quản lý Vân Thiên Thủy Kính đâu ra đó đoàng hoàng. Sở chưởng môn cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi trao quyền lại cho y.
Do đó, người đứng đầu Vân Thiên Thủy kính hiện nay là Sở Băng Hoàn.
“Đi ngủ sớm đi.” Sở Băng Hoàn đặt xuống giữa hàng lông mày của hắn một nụ hôn, “Ngày mai là đại hỷ của chúng ta.”