Lúc đó, tình huống rất đơn giản, khi chiếc xe đột ngột lao ra, Hứa Trí Hiên, người có đôi mắt sắc bén và phản ứng nhanh đã đẩy Mạnh Phàm đang chặn đầu xe và phanh gấp, kết quả là Mạnh thiếu trốn thoát nhưng Hứa Trí Hiên bị xe tông, nằm viện một thời gian.
Sau đó, Hứa Trí Hiên thành anh trai của Mạnh Phàm.
Đối với quan hệ giữa Hứa Trí Hiên và Lục Lộ cũng rất đơn giản, nhưng bọn họ khi còn nhỏ gặp nhau, lớn lên có chút hợp đồng làm ăn, cũng chỉ biết đối phương là ai.
Chính vì điều này mà khi Hứa Trí Hiên biết Lục Lộ sắp kết hôn, anh đã gọi điện chúc mừng, nói rằng nhất định sẽ dành thời gian đến gặp cô.
Vì vậy, khi Lục Lộ biết Hứa Trí Hiên sắp tới nơi chụp ảnh cưới, anh đã đánh cược như vậy.
Vì quá tin tưởng vào Mạnh Phàm, Hứa Trí Hiên cũng cảm thấy rằng anh ta nên kiếm thêm một ít tiền, vì vậy anh ta đã lừa Lục Lộ.
Sau khi an ủi, cuối cùng cũng giúp Mạnh Phàm dập lửa và thống nhất thời gian cho buổi chụp hình tiếp theo, Lục Lộ ra về trước.
Hứa Trí Hiên cẩn thận nhìn cái đầu trần của Mạnh Phàm, đột nhiên nói: “Vốn dĩ anh muốn cưới cô ấy.”
“Phốc”- Người phun nước ra không chỉ một người.
“Vậy sao anh không nói sớm? Thế thì em sẽ không đáp ứng với lão già cưới cô ấy. Sao không nói với em chứ? Dù sao em cũng chưa đăng báo, chưa viết thư mời, chủ rể cũng có thể thay đổi. Vừa lúc em cũng chưa muốn kết hôn. Quân tử không đoạt người của người khác. ” Có thể nói về việc đổi chú rể một cách nhàn nhã như vậy, Mạnh Phàm là người duy nhất. Nhưng mà, kể cả chuyện không xuất hiện trên báo thì hầu hết những nhân vật nổi tiếng đều biết rồi, giờ đổi rể thì đúng là trò hề.
Điều hài hước nhất là Mạnh Phàm rõ ràng đã quên mất rằng anh và Lục Lộ mới đăng ký ngày hôm qua. Bọn họ đã là vợ chồng đã kết hôn hợp pháp.
“Không cần. Anh muốn cưới cô ấy chỉ vì anh nghĩ cô ấy là người phù hợp nhất với anh thôi. Anh không có ý kiến nào khác đâu.”
“Trí Hiên, anh cho rằng người như cô ấy hợp với khẩu vị của anh sao?” Lâm Thiệu Dương hôm nay bị ăn đấm, tâm tình không tốt.
“Nói thế nào nhỉ? Với tính cách của cô ấy, gả cho anh, anh sẽ được tự do, đơn giản vậy thôi.”
Mọi người chợt nhận ra suýt chút nữa bị vẻ ngoài giống chó của Hứa Trí Hiên làm cho mờ mắt, quên mất rằng người này thực chất là một lão cáo già lưu manh.
Từ lúc Tô Cảnh và Mạnh Phàm bị chó cắn, Hứa Trí Hiên, cũng mới 5 tuổi, đã biết nắm lấy bàn tay mềm mại của cô bé bên cạnh mà âu yếm nói chuyện. Vào thời điểm Mạnh Phàm và những người khác mới biết bắt chuyện với cô gái nhỏ, Hứa Trí Hiên không biết đã thông đồng với mười hay một trăm người rồi. Đối với Hứa Trí Hiên, tất cả phụ nữ là một bông hoa. Nếu bỏ cả một khu vườn chỉ vì một bông hoa, thật không khôn ngoan.
Cũng vì vậy, Lục Lộ – người không có yêu đương với anh lại có gia cảnh tương đương rất thích hợp.
Sau lời giải thích của anh, Mạnh Phàm rất vui mừng. Điều đó có nghĩa là sau khi kết hôn với Lục Lộ, anh vẫn là thiếu gia tự do phóng khoáng của Mạnh gia.
Thật tiếc khi những người còn lại không nghĩ như vậy. Họ cho rằng người phụ nữ hào phóng mà Hứa Trí Hiên mô tả có thể không phải là Lục Lộ, hoặc gia đình cô Lục có thể đã có thù oán với Mạnh thiếu từ trước. Tóm lại tương lai của Mạnh Phàm cũng không quá lạc quan.
————————————————————————-
Hôm chụp ảnh cưới lại, Tô Cảnh không có mặt. Dù sao, đầu của Mạnh Phàm cũng không cần thiết kế thêm kiểu tóc nào nữa, anh ấy cũng không cần xuất hiện nữa. Thực tế, anh đã tính toán sẽ lộ mặt vào đám cưới chính thức. Dù Mạnh Phàm có táo bạo đến đâu thì anh cũng không dám đánh ai trong đám cưới.
Tiếp theo, anh còn một tuần trăng mật. Sau một tháng trở về, tóc của anh sẽ gần như mọc lại, sự tức giận của anh cũng gần như biến mất. Khi Tô Cảnh gặp lại Lục Lộ một lần nữa, chắc cũng không liên quan gì đến anh nữa. Nói không chừng sau vụ này Lục Lộ sẽ còn khoan dung với anh hơn nữa.
Lần chụp ảnh này diễn ra rất suôn sẻ. Mạnh Phàm đã chấp nhận sự thật. Bộ tóc giả đã được dán chặt để không bị rơi ra nữa.
Điều quan trọng nhất là Lục Lộ. Cô nghĩ rằng bây giờ nên biết thu tay, nếu quá đáng sẽ phản tác dụng.
Những gì cô làm từ trước đến nay đều không gây hại gì lớn. Dù là chửi thề, viết bài tung tin đồn thất thiệt, hay cưỡng bức khám sức khỏe và cạo tóc đàn ông thì tác hại đối với Mạnh Phàm gần như bằng không, nên cho dù cô có can đảm đối mặt với hậu quả của chúng thì theo dự đoán của cô, Mạnh Phàm sẽ ly hôn sau khi nổi cơn thịnh nộ, cô sẽ bị đánh đập nên có thể lợi dụng bạo lực gia đình để ly hôn với anh ta, nhưng sự xuất hiện của Hứa Trí Hiên đã xua tan suy nghĩ của cô. Mạnh Phàm sẽ không đánh phụ nữ.
Không phải là không thể làm chuyện khác quá đáng hơn, chỉ là có lẽ nó không chỉ hại Mạnh Phàm, mà còn liên lụy tới cả Mạnh gia nữa. Khi đó, rất có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu đến gia đình họ Lục. Dù gì cô cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Lục nên không nên mạo hiểm với chuyện của mình.
Vì vậy, Lục Lộ quyết định tạm dừng việc này trước khi kết hôn.
Từ biểu hiện phối hợp của Mạnh Phàm khi chụp ảnh, Lục Lộ kết luận rằng anh vẫn chưa biết gì cả. Nếu không, cho dù hôm nay ông già nhà anh có ở đây tọa trấn, anh cũng không thể ở yên đây chụp ảnh cưới rồi.
Khi chụp ảnh, nhiếp ảnh gia huyền thoại nổi tiếng liên tục nhìn hai người họ. Với đôi mắt bé xíu của mình, anh ta giống như đang mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra. Đáng tiếc là cho đến cuối cùng, cả hai vẫn bình an vô sự, điều này khiến anh ta khá thất vọng.
Chụp ảnh xong, hai người tách ra, không nói gì thêm. Dù sao cả hai đều có việc khác phải làm, ngày hôm qua đã lãng phí một ngày, không còn nhiều thời gian.
Lục Lộ bận rộn hơn Mạnh Phàm, ngoài việc giúp Kỷ Y Nhiên làm quen với công việc kinh doanh, cô cũng bận rộn với chuyện đám cưới.
Trước đây, chỉ cần lo chuyện đám cưới, còn đâu giao cho cấp dưới là được rồi. Nhưng bây giờ lại là cuộc hôn nhân giữa Mạnh gia và Lục gia. Chỉ cần……… hơi không…….. cẩn thận một chút là xong rồi. Lục Lộ không sợ mất tiền, nhưng công ty nhỏ cô dốc sức làm việc từ trước đến nay, lại có một nhóm nhân viên, nếu phá sản vì đám cưới riêng của sếp, ai khác cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Cũng may là địa điểm, chuyên viên trang điểm, váy cưới, áo dài, trang sức, xe cưới… không cần họ phải cân nhắc, hai bên gia đình tự cung cấp. Họ chủ yếu sắp xếp địa điểm và quy trình thiết kế theo ý muốn của khách, phải nói là quỹ thời gian quá eo hẹp.
Quy mô đám cưới của hai bên gia đình vốn đã rất lớn, hơn nữa còn một tuần nữa mới tổ chức hôn lễ, thế này không phải mệt chết sao?
“Bỏ đi, công ty nhỏ của cậu không đủ khả năng kinh doanh lớn như vậy.” Kỷ Y Nhiên vẫn như cũ tạt một gáo nước lạnh vào mặt Lục Lộ.
“Không được! Làm đến cùng! Nếu không được thì huy động tài nguyên của nhà họ Lục, còn sợ gì chứ!” Lục Lộ nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu sẽ không nhân cơ hội này phá đám cưới đi?”
“Tất nhiên là không. Chúng mình đã đăng ký hết rồi. Việc phá đám cưới vào lúc này có ích lợi gì? Chỉ là xấu hổ cho hai bên gia đình thôi. Nó sẽ bôi nhọ danh tiếng của mình nữa, cái mất còn nhiều hơn cái được. Lần này, hoàn toàn là vì tiền và danh tiếng. Chỉ là không nghĩ lão thái thái nhà mình thế nhưng gấp gáp muốn mình lấy chồng như vậy, thật sự bận quá. ”
May mà người của Lục Lộ đều là những người tài giỏi, uyên bác, cộng với việc cô ấy lấy tài nguyên của mình làm hậu thuẫn, cuối cùng cũng làm xong những việc vặt vãnh trước ngày cưới..
Mạnh Phàm thì ngược lại, tương đối thoải mái. Sau khi chuyện của công ty được giải quyết xong xuôi, anh lại tiếp tục trạng thái nhàn rỗi trước đó, suốt ngày quấy rối mấy người bạn “sinh tử” đang bận rộn khác.
“Tiểu Hà, đi chơi với anh đi.”
“Bỏ cái đầu trọc của anh đi, anh không xem tài liệu. Buổi tối phát sáng, tiết kiệm tiền điện.” Kể từ khi Mạnh Phàm chấp nhận được cái đầu trọc của mình, anh cũng nói chuyện thoải mái hơn về vấn đề này.
“Chết tiệt! Hà Minh, dám nói chuyện với tôi như vậy, không muốn công ty nữa à!”
“Đi đi, cho anh một viên kẹo, đến chỗ Lâm Thiệu Dương chơi, đừng ở đây quấy rầy em và Tuấn Kiệt.”
Mạnh thiếu đã tức giận thì không ai dám đụng vào. Còn khi Mạnh thiếu không tức giận thì chỉ là một con hổ giấy thôi. Chuyện này đều được mọi người công nhận.
Vì vậy, anh lấy một hộp kẹo dẻo đi tìm Lâm Thiệu Dương.
“Thiệu Dương, cho anh đi nhờ với!”
“Tìm Tô Cảnh, cậu ta làm nghề tự do, so với em rảnh rỗi hơn nhiều. Em là người bị công việc giết chết rồi.”
“Chết tiệt! Sao có thể tìm được cậu ta chứ? Bây giờ cậu ta còn còn sống không tôi còn không biết? ”
” Đường Lưu Hạ, cậu tìm Trí Hiên chơi đi. Tôi không có thời gian vào ban ngày, vì vậy tôi sẽ chơi đêm với cậu. ”
Mạnh Phàm lại đá quả bóng này cho Hứa Trí Hiên.
“Trí Hiên…”
Chưa kịp nói, giọng nói tao nhã của Hứa Trí Hiên đã vang lên từ đầu dây bên kia: “ Mạnh Phàm, hiện tại anh không có thời gian, cậu có thể đợi buổi tối được không?
“Đờ mờ! Sao mỗi người đều không có thời gian hết thế?”
“Một người bình thường thì nên làm việc lúc 9:30 sáng.”
” Ý anh là em không phải là người bình thường? ”
” Tất nhiên là không. Dù gì thì cậu cũng là chú rể, tình huống đặc thù. Tuy nhiên, cậu là người chuẩn bị kết hôn, đã hơn 24 tiếng đồng hồ không được gặp vị hôn thê của mình, có sao không? ”
” Ừm … “Mạnh Phàm nhéo nhéo ngón tay, như thể cộng lại năm tiếng vừa rồi ăn cơm và bốn giờ làm tóc lần trước, cũng không đủ một ngày.
“Sau này các cậu định sống cùng nhau, cưới nhau về mà không biết người kia là người như thế nào ư? Nếu có phóng viên lẻn vào hỏi mấy câu lạ trong đám cưới thì sao? Nghe anh đi, tìm Lục Lộ nói chuyện đi.” Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại, chặn số của Mạnh Phàm. Tốt hơn hết hai ngày sau không nên trả lời cuộc gọi của anh ta.
Mạnh Phàm cảm thấy những gì Hứa Trí Hiên nói là rất có lý. Nếu trong hôn lễ nữ nhân kia đột nhiên phun ra câu:“Ai u~~Người ta nguyện ý mà~~”, nghĩ đến thôi cũng thấy toát mồ hôi rồi. Anh cần nói chuyện tốt với vợ tương lai của mình, cảnh cáo cô ta đừng gây rắc rối gì nữa.
Thế là anh gọi cho Lục Lộ——
“Tôi có việc muốn bàn với cô.”
“Đi chết đi”
“Sao cô dám nói chuyện với tôi như thế chứ?”
“Mạnh Phàm, anh đi chết đi.”
“Đờ mờ! Lục Lộ, đầu cô bị nước vào rồi à?”
“Anh có thời gian ó thể lên mạng, tìm kiếm Mạnh Phàm Chu Sâm Lục Lộ, sau đó anh đi tìm chết được rồi đó.”
Sau đó cúp điện thoại, trực tiếp đổi trên trong doanh bạ từ “Mạnh Đại Ngốc” thành “Đi Tìm Chết”. ”
Mạnh Phàm gọi đi gọi lại không có người nghe.
Cuối cùng, anh mở trang web, nhập ” Mạnh Phàm”, xem xem người phụ nữ này phát điên vì cái quái gì…