• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm động phòng.

Mạnh Phàm say rượu vẫn chưa tỉnh dậy sau một ngày, đầu óc nhức nhối, làm sao có tâm trạng âu yếm bên vợ mới. Chín giờ tối, anh cuối cùng cũng hoàn thành xong mọi việc, sau khi trút bỏ quần áo, anh thả mình vào chiếc giường mới và mau chóng chìm vào giấc ngủ. Còn chuyện vợ anh muốn khóc với bạn thân bao lâu thì chả liên quan gì đến anh cả.

Tất nhiên Lục Lộ không khóc, cô chỉ lấy một vài vé từ Kỷ Y Nhiên và bắt đầu đóng gói. Cô cũng rất mệt. Mấy ngày nay cô bận sắp xếp đủ thứ chuyện cưới xin, đã lâu không ngủ yên, giờ lại phải thu dọn đồ đạc chạy cả đêm, sáng mai cô lại chạy tiếp. Tất cả mọi người trên thế giới sẽ biết nơi họ sẽ đi hưởng tuần trăng mật.   

Mạnh Phàm bị Lục Lộ đánh thức vào lúc nửa đêm, anh nghe thấy cô nói: “Đi thôi, còn không đi nữa sẽ muộn mất”.

Ánh sáng chói lọi làm anh tưởng trời đã sáng, liền đi theo Lục Lộ. Vào taxi anh vẫn nghĩ, lạ thật, mình đã nhiều năm không đi taxi rồi sao? Mấy tên tiểu tử kia thật hỗn đản, đi hưởng tuần trăng mật cũng không thấy tặng gì cả.

Kết quả là anh ngủ một mạch tới bến, đến phòng chờ VIP, cuối cùng cũng tỉnh dậy.

“Đây là cái gì?”

“Xe lửa.”

“Chết tiệt! Cô nghèo như vậy? Không đi máy bay hay tàu hỏa?”

Lục Lộ không nói lời nào, đẩy anh lên cửa xe, nói: ” Nằm ngửa người ngủ đi!”

Mạnh Phàm quả thực vẫn còn rất buồn ngủ, đặc biệt là tiếng tàu điện ầm ầm rất nhịp nhàng có tác dụng thôi miên rất tốt, nghe xong liền chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này, anh tỉnh dậy khi bên ngoài có người hét lên “21 suất cơm hộp”. Vừa mở mắt ra đã thấy Lục Lộ đang hừng hực khí thế ăn một bát mì bò kho của Khang Sư Phụ trên tay.

Lần này anh tỉnh táo lại, cau mày nhìn Lục Lộ: “Nhà cô nghèo như vậy? Hóa ra cô cũng sẽ không biết xấu hổ mà ăn đồ ăn nhanh sao. Thật mất mặt của tôi mà. Gả cho ông đây, ông đây vẫn có thể nuôi cô.”

Lục Lộ mặt không hề cảm xúc gật đầu nói: “Anh có tiền, vậy ở bên ngoài ăn hai mươi mốt suất hộp cơm đi.”

“Nơi này có nhà hàng sao?”

“Đi trước mấy bước là toa ăn, có thể đi xem thử một chút.” Lục Lộ cười, vừa quyến rũ vừa có chút ảm đạm.

Mạnh Phàm trừng mắt nhìn cô, thấy cô đang cúi đầu ăn mì tôm thật đáng thương. Anh ngủ khoảng 12 giờ, cả người đều đói.

Đứng ở cửa toa ăn một lúc, Mạnh Phàm sửng sốt trước căn phòng đầy người. Anh luôn đến các nhà hàng cao cấp để ăn trong phòng riêng, anh cũng chưa bao giờ thấy một tình huống choáng váng như vậy. Vừa rồi là ngày nghỉ của học sinh, ghế nhà ăn rất nóng, có nam có nữ, rượu ruột, hạt dưa, quần áo đủ thứ, nhưng không có ghế trống. Hơn nữa, đánh giá tính cách của Mạnh thiếu, không thể để anh ta ngồi trong toa xe nhỏ hẹp và bẩn thỉu này để ăn! Anh không hài lòng với nơi này!

Do dự một hồi, Mạnh Phàm cuối cùng cũng mua được một hộp cơm. Đến lúc thanh toán, anh sờ vào túi, nhớ ra rằng anh có hơi vội  vã khi ra ngoài, chỉ kịp mặc quần áo vào, mang theo ví và điện thoại di động. Trong ví của anh không có tiền mặt mà chỉ có một xấp thẻ tín dụng. Anh lấy ra một cái và nói: “Có thể quẹt thẻ không?”

Tất nhiên Mạnh Phàm sẽ không ngây thơ nghĩ rằng ở đây sẽ có máy quẹt thẻ, nhưng bây giờ không có có tiền mặt trong túi, vì vậy anh ta chỉ có thể lấy thẻ ra và thử.

Tay đẩy xe của người dì run lên, khi định giật lại phần cơm trưa, Lục Lộ từ trong khoang kéo Mạnh Phàm trở lại khoang, nói nhỏ vào tai anh: “Anh cho tôi ít mặt mũi đi.”

Cô lấy ra hai mươi nhân dân tệ để gửi cho dì bán hàng, sau đó quay trở lại chiếc giường ngủ mềm mại thì thấy Mạnh Phàm đang nhìn chằm chằm vào đôi đũa tiện lợi dùng một lần có gờ.

“Ăn đi, không đói sao? Ngày hôm qua tôi thấy anh ăn không nhiều, chỉ uống thôi.” Lục Lộ ôn nhu hiếm thấy.

Mạnh Phàm quả thực đói bụng. Anh cau mày mở hộp cơm ra cắn một miếng, rồi lại cắn thêm một miếng…

Sau đó anh nhìn lên bát mì bò kho thơm phức của Lục Lộ, cuối cùng đẩy hộp cơm về phía trước: “Đổi với cô đấy.”

…… Lục Lộ cười đến đau cả ruột, nhưng vẫn phải giả bộ bình tĩnh, từ trong túi thức ăn lấy ra một cái hộp đưa cho Mạnh Phàm: “Anh không cần cướp của tôi, chỗ này còn.”

Tiện thể giúp hắn ngâm mì đi, vị này cũng không biết nước nóng ở đâu.

Lần này, anh không nghĩ thứ này kém cỏi, cũng không nói không biết xấu hổ, uống hết bát canh, anh nhìn Lục Lộ nói: “Còn nữa không?”

“Phốc -” Lục Lộ không nhịn  được nữa, ôm bụng cười đến đau cả bụng.

Ông trời ơi! Cô vừa mới ăn mì xong, nếu tiếp tục cười nói, cô sợ sẽ bị nội thương mất.

“Chết tiệt! Nếu không mua vé tàu, có phải tôi cũng sẽ không khổ sở như vậy với cô sao?” Mạnh Phàm tràn đầy tự tin, giọng càng lớn: “Chẳng qua, nhà họ Lục của cô không giàu lắm.  Còn về chuyến tàu đáng thương? Cô không đủ tiền mua vé máy bay. Cô có thể nói với chồng cô, số tiền này chẳng là gì cả.”

“Lúc trước chúng ta có thống nhất, tuần trăng mật sẽ do tôi quyết định đi?” Cô mỉm cười nói và nhớ lại.

“Ai bảo ở đây không được quẹt thẻ. Tôi sẽ trả lại tiền cho cô khi trở về. Nếu không, nợ tiền của phụ nữ, thật mất mặt.”

“Nếu anh nói như vậy, tôi thực sự keo kiệt. Mì gói vừa rồi có giá 23 tệ và 5 tệ. Nhớ đợi lấy tiền, trả lại hết rồi, không thiếu một xu, không đi ra ngoài mà nói nợ tiền phụ nữ thì xấu hổ lắm. “

Mạnh Phàm mặt mày sa sầm, nghiêm túc nói với Lục Lộ: “Gia đình cô sắp phá sản rồi hả? Muốn tôi lấy cô, để nhà chúng tôi đầu tư hay sao?”

“Anh xem nhiều phim truyền hình nhiều quá rồi à? Sao anh không nghĩ đến việc tại sao chiếc giường mềm bốn người giờ chỉ dành cho hai chúng ta à? “

” Không ai mua. Vấn đề nhỏ này tôi vẫn có thể nhìn ra.”  

“Phi! Anh hiểu cái quái gì? Bạn tôi đã mua bốn chiếc cùng một lúc, còn hai chiếc còn lại đã hết sạch, để ai đó sẽ không ngồi chung xe với tôi, không cần nhìn mặt anh như này. Tôi thấy mất mặt và giảm giá trị quá đi mất. “

” Nói gì đi. “Chồng” à?”

“Khốn kiếp! Tôi cũng đã nói, tôi thật sự không muốn kết hôn với cô. Cô không phải người từ bệnh viện tâm thần ra ngoài đi?  Máy bay thì không đi, lại chạy tới đây đi xe lửa?”

” Anh có biết thưởng thức hay thông đấy?  Đi máy bay bắt buộc phải có căn cước? Khi chúng ta đi đâu đó, ai muốn kiểm tra sẽ tìm thấy ngay lập tức. Bây giờ chúng ta đi tàu rồi đổi tàu giữa chuyến, ai sẽ biết chúng ta đang ở đâu. “

“ Cô… sao sợ người khác phát hiện? Sợ họ nhìn tôi đẹp trai quá mà muốn bán tôi đi hả? ”

“ Anh trai à, đem anh bán tôi còn sợ người ta tới đòi tiền tôi đây, tôi không chơi nổi, người bình thường cũng không nuôi được anh. “

” Vậy tại sao cô không dám cho người khác biết cô đi đâu?”

Lục Lộ bị hỏi im lặng một lúc, cuối cùng nắm tay Mạnh Phàm nở nụ cười ngọt ngào: “Anh không thấy chuyện này rất kích thích sao? Chúng ta đơn độc ở một chỗ, không ai biết chúng ta đang ở đâu, không phải rất lãng mạn sao? ”

” Đừng có cười ghê tởm như vậy. Rõ ràng cô nói tiếng phổ thông rất tốt, tại sao lại phải uốn lưỡi luyện đánh vần chứ? “

” Anh có thể đừng thẳng thắn như vậy được không? Không có ai nói với anh rằng anh không biết cách giao tiếp à? “

” Tôi chính là người thẳng thắn như thế. “

” Được rồi, vậy thì tôi cũng sẽ thành thật với anh. Tôi không muốn đi nghỉ tuần trăng mật còn có một đống người đi theo, lại càng không muốn đám người trên mạng làm ầm ĩ chuyện này. Anh không muốn tôi gặp gỡ đám bạn anh, nên mới làm ra cảnh nửa đêm bỏ trốn như vậy phải không, anh hài lòng chưa? “

” Ồ, thì ra là vậy. “Mạnh Phàm nhìn Lục Lộ từ trên xuống dưới và nói: “Thực ra, cô nên xuất hiện nhiều hơn trong những dịp trang trọng, để mọi người không nghĩ rằng tôi đã cưới một cô gái xấu xí, giá trị con người của tôi sẽ giảm theo mất. “

” Đừng lo lắng. Hôm qua có khá nhiều phóng viên đến dự đám cưới, ước tính bây giờ những bức ảnh của chúng ta đang lan truyền khắp thành phố rồi. “

” Cô rất sợ nổi tiếng đi? Cô bị săn lùng đến mức nào mà khiến cô muốn bí ẩn như vậy? Cô định đi đâu vậy? Tôi không nghĩ cô đang ra nước ngoài. “

” Tại sao cứ phải ra nước ngoài cơ chứ? Ở Trung Quốc cũng có nhiều phong cảnh đẹp mà. “

“Vậy thì cô sẽ đi hưởng tuần trăng mật ở đâu?”

“Đừng lo, có núi và có nước, đó là đại dương hoàn toàn trong xanh, phong cảnh dễ chịu, chim và hoa ở khắp nơi, điều quan trọng nhất là yên tĩnh, nhất định là nơi tốt cho người già sống ẩn dật. Hằng năm tôi đều phải đến đây thư giãn một đoạn thời gian, tôi muốn chồng tôi cũng thấy một nơi đẹp đẽ như vậy. “

” Cô nói như vậy làm tôi có chút hứng thú. Bao lâu thì đến? ”   

” 34 giờ. “

“…”

” Chết tiệt! Đã đi bao lâu rồi? “

” Mới có 10 tiếng, còn 24 giờ nữa. Hãy kiên nhẫn đi. “

  ————————————————————

Nửa giờ sau, Mạnh Phàm, người bị chặn ở cửa nhà vệ sinh suýt chút nữa muốn bóp chết Lục Lộ. Nghĩ đến phải ngồi tàu cả một ngày nữa khiến anh muốn buồn nôn.

Những bữa ăn không ngon miệng, những toa tàu ọp ẹp và những chuyến đi dài là tất cả những điều mà Mạnh Phàm – người luôn chú trọng đến hiệu quả và chất lượng cao muốn tránh cũng không kịp nữa. Không phải anh chưa đi tàu bao giờ, nhưng lần cuối cùng anh đi tàu có lẽ là khi anh bảy tám tuổi. Anh đã không bao giờ đặt chân lên nơi này nữa. Phải nói rằng sự phát triển của Trung Quốc trong 20 năm qua vẫn rất tốt, chất lượng và tốc độ tàu hỏa rõ ràng đã được cải thiện hơn một bậc so với trước đây.

Thực ra anh vẫn nghĩ đầu óc của Lục Lộ rất tốt, anh vẫn có thể ngồi tàu 20 giờ, nhưng Lục Lộ bỏ qua những chuyến tàu bắt đầu đến D thị, T thị, K thị mà mua vé tới nơi đặc biệt xa. Một chuyến tàu chầm chậm dừng ngay tại ga.

Quan trọng hơn, cô không mua máy bay vì những lý do đã nêu ở trên, lý do khiến cô rời đi vội vàng như vậy là trốn Lý Đông Tú từ đầu đến cuối. Nếu lão thái bà biết cô đã đưa Mạnh Phàm đến một nơi như vậy để hưởng tuần trăng mật, có lẽ cô có thể đoán được tương lai của mình rồi, bốn bề khó tránh khỏi sự truy sát kép từ nhà Mạnh gia và Lục gia.

Dù thế nào đi nữa, Mạnh Phàm và Lục Lộ, người đã vào trong xe, phải chịu đựng bốn hoặc năm bữa mì gói cùng nhau, chuyến tàu lắc lư, nhà vệ sinh đông đúc và ánh mắt giết người của nhân viên phục vụ.

Hai người này mua một cái ghế bốn cái, không thể bí mật bán hai cái giường trống được à? Bọn họ kiếm được bao nhiêu tiền chứ! Không biết rằng thời điểm tốt nhất để kiếm thêm tiền là khi sinh viên được nghỉ hè? Một cái ghế phụ ngủ có thể bán 50 cái, hai cái ngủ êm ái hai người này … Nhân viên có chút đau đầu.

Cuối cùng, sau 36 giờ, đúng giờ 34 giờ và trễ 2 giờ, cả hai cùng lắc lư xuống tàu. Mạnh Phàm và Lục Lộ bước ra khỏi sân ga, Lục Lộ kéo theo chiếc vali lớn bị khinh thường của cô.

“Phụ nữ các người thật phiền phức. Đi ra ngoài phải mang nhiều hành lý như vậy. Ông đây lúc nào cũng chỉ mang theo tiền và điện thoại di động, có tiền là có thể có tất cả.”

Lục Lộ không nói mà ra hiệu, ý bảo anh cầm hành lý đến phòng chờ.

“… Sao không đi, sao lại xếp hàng chờ nhiều người thế?”

“Chờ chuyến tàu đường ngắn.”

“…Mịa nó!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK