Cô đá Mục Dĩ Phương nói với giọng ra lệnh:“Mau vứt chiếc moto chết tiệt này đi, sau đó thay quần áo, nếu không thì đừng nói là tôi quen anh.”
Mục Dĩ Phương ánh mắt lưu luyến liếc nhìn chiếc xe, như đang nhìn người yêu khiến Lục Lộ nổi da gà.
“Em không nhận ra nó?”
Sau khi xác nhận lại nhiều lần, Lục Lộ phát hiện Mục Dĩ Phương xác thực bảo nó, không phải nam, không phải nữ, không phải người, mà là chiếc xe giống như phế phẩm trước mặt. Cô suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy dường như quá xúc phạm, cuối cùng chỉ có thể vô tội lắc đầu. Nghe nói xe là người tình thứ hai của đàn ông, mong Mục Dĩ Phương không cần vì vậy mà tức giận.
Mục Dĩ Phương thở dài: ” Năm ấy em mua cho tôi cái này, khi đó tôi chở em đi khắp nơi, bây giờ em lại quên mất?”
“Anh nói thế làm tôi nhớ tới, hồi sơ trung anh nhiều lần ‘bắt cóc’ tôi, chính là dùng nó gây họa đi. May mắn là nó cũng không đi xa lắm, nếu không chắc là thầy hiệu trưởng tức giận đến chết sớm mất.”Lục Lộ nghĩ đến chuyện lần này, nhưng không ngờ thứ này lại bền như vậy, 8 9 năm rồi vẫn có thể dùng, điều kỳ lạ nhất là Mục Dĩ Phương thực sự giữ nó như vậy cho đến nay.
“Hừ, hiện tại không có cách nào nói chuyện tốt, em chờ tôi.”
Anh đặt chiếc xe ở bên đường rồi rời đi. Chờ khoảng mười phút, Mục Dĩ Phương, người mặc quần áo bình thường đi tới, anh đẹp trai và hấp dẫn, khiến vô số người qua đường nhìn anh, không ai phát hiện ra anh là người bệnh vừa rồi. Anh kéo Lục Lộ vào một quán ăn, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Lục Lộ thích tất cả các món trong quán, cô hài lòng gật đầu: “Ăn tối với anh thật tốt, không giống như Mạnh Phàm, đi cùng anh ta thì anh ta chỉ có vui một mình, tự luyến quá mức.”
Đây rõ ràng là đang khen, nhưng sắc mặt của người được khen lại không tốt lắm. Không có gì ngạc nhiên khi Mạnh Phàm không biết Lục Lộ thích gì, dù sao thì hai người mới quen nhau được vài tháng, còn anh đã biết Lục Lộ mười ba năm rồi. Tuy nhiên, khi cô đang ăn tối với một người mà cô đã biết nhau mười ba năm, cô đang nghĩ đến người mà cô ấy quen được vài tháng, Mục Dĩ Phương không thể tức giận, bởi vì Mạnh Phàm là chồng của Lục Lộ, và anh ta không có vị trí hay quyền gì để ghen.
“Em đã từng thích anh chưa?” Mục Dĩ Phương im lặng hồi lâu, đột nhiên khi Lục Lộ sắp ăn xong thì nói.
Cô sững sờ, không nói nên lời trước câu hỏi đột ngột như vậy. Thích? Cô có thích Mục Dĩ Phương không? Một cô bé mũm mĩm luôn bị bạn cùng lớp bắt nạt bất ngờ gặp được một đại ca côn đồ cao ráo, đẹp trai có thể che chở cho cô, anh chính là hoàng tử quyến rũ trong mắt bao cô gái, bất cứ ai cũng phải xiêu lòng. Thật tiếc khi Bạch Mã Hoàng Tử đi thu phí, họ đã bị vị tiểu thư coi như vệ sĩ ngay từ đầu, chữ thích có vẻ hơi xa vời.
Nhưng Lục Lộ vẫn thích Mục Dĩ Phương trong những năm tháng thanh xuân ấy, nhất là sau khi tình cảm giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn, sự tùy ý và phóng túng của Mục Dĩ Phương đã làm cô bị hút hồn sâu sắc, anh ấy là mối tình đầu của cô, nhưng không ai có thể đâm thủng lớp mỏng ấy. Tình đầu là trái xanh có chút ngọt ngào xen lẫn vị đắng, nhưng dù có cám dỗ đến đâu thì nó vẫn chưa chín muồi, không thể hái được.
Tình bạn, tình đồng nghiệp, mối quan hệ của họ cũng chỉ thế mà thôi.
“Đã từng.” Đôi mắt Lục Lộ trong sáng và chân thành, đủ để đối phương hiểu được ý định của cô.
Tôi thích anh, nhưng là trong quá khứ.
“Anh đẹp trai như vậy, lúc nào cũng chơi với tôi, ai cũng phải thích anh thôi. Nhưng rồi anh bỏ đi, phủi sạch quan hệ, không để lại một chút liên hê nào, thậm chí không gọi một cuộc điện thoại, kết hôn rồi còn có thể thay lòng, không nói tới tôi chỉ có chút động tâm.” Lục Lộ thẳng thắn nói. Đôi khi phải thẳng thắn với chính mình, cũng là cho đối phương một lối thoát.
Không phải cô không cảm nhận được tình cảm của Mục Dĩ Phương dành cho mình, mà là họ đã qua cái tuổi dễ rung động kia rồi, tình cảm trước đây của họ cũng đã biến thành những kỉ niệm đẹp. Cô có thể tự hào nói với bạn bè rằng mối tình đầu của cô là một người đàn ông rất tốt, đẹp trai và hiền lành, điều tuyệt vời nhất là anh ấy thực sự thích cô, nhưng từ “đã từng” phải thêm vào trước tất cả những điều này.
“Đã từng” đôi khi là một từ tàn nhẫn vì nó tượng trưng cho sự mất mát.
“Vậy nếu tôi tỏ tình với em trước khi đi, nếu chúng ta vẫn giữ liên lạc thân thiết, thì liệu em có còn thích Ngũ Dương không?” Mục Dĩ Phương nhìn Lục Lộ, ánh mắt có chút mong đợi lại xen lãn một tia tuyệt vọng.
“Ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra. Ngay cả các nhà kinh tế học cũng không thể dự đoán chính xác xu hướng nếu thị trường chứng khoán. ‘Nếu’ có nghĩa là nó không bao giờ có thể xảy ra, có phải không? “
Mục Dĩ Phương bỗng nhiên nở nụ cười, lắc đầu, giống như quá khứ hay vỗ đầu Lục Lộ:” Em vẫn luôn lý trí như vậy, Trước kia tôi từng hoài nghi, hai chúng ta ai mới là tiểu hài tử.”
“Mục Dĩ Phương, không phải tôi không biết tình cảm của anh với tôi như thế nào. Sau khi chia tay Ngũ Dương, tôi đã từng phân vân về anh. Nhưng tôi đã mất đi cảm giác đỏ mặt tim đập với anh. Thật bất công nếu như tôi dùng anh như một chiếc lốp dự phòng chỉ vì để kết thúc một mối quan hệ. Thứ hai, tôi nghĩ tình cảm của anh dành cho tôi có thể không nhất thiết là tình yêu, có thể anh chỉ đang đắm chìm trong cảm giác bồng bột, chưa thể thoát ra nên tôi vẫn luôn giả vờ như không biết và giữ khoảng cách với anh.” Lục Lộ nhún vai, có thể nói là tốt cho cả đôi bên, cô không phải cảm thấy mình mắc nợ anh mỗi khi nhìn thấy Mục Dĩ Phương, đến không thể ngẩng đầu lên được.
“Em nói đúng, có lẽ tôi một mực nuổi tiếc quá khứ, rồi hối hận, cảm thấy mình kém cỏi nên hôm nay mới có cơ hội, nhưng tôi chưa một lần tỏ tình với em, cuối cùng chỉ có thể nhìn em kết hôn. Tôi đã nói với bản thân rằng em kết hôn quá nhanh nên tôi không thể về kịp khi tôi ở nước ngoài, nhưng thực tế, ngay cả khi tôi ở Trung Quốc, có lẽ tôi sẽ không đủ can đảm để ngăn chặn đám cưới này.” Mục Dĩ Phương cười chua chát, như thể anh đang cười nhạo chính mình.
Lục Lộ gật đầu: “Cho dù anh có ngăn cản cũng vô dụng. Lúc đó tôi cũng cùng mẹ mình đập hết đồ trong nhà cho hả giận, tôi vẫn phải kết hôn đấy thôi, đúng như anh dự đoán vậy.”
Nghe thấy Lục Lộ nhắc đến Lý Đông Tú, Mục Dĩ Phương lộ rõ vẻ mặt: “Tôi biết”
“Không, anh không biết lão phật gia của tôi độc ác và nham hiểm như thế nào, thật ra bà đã gọi cả nhà đến để cùng đánh tôi!” Lục Lộ cảm thấy xấu hổ về điều này, sự bình tĩnh trước mặt người khác sẽ mất ngay khi đối mặt với Lý Đông Tú.
“Tôi nói là tôi biết, bởi vì tôi đã từng gặp bà ấy, sau khi cha tôi mất.” Mục Dĩ Phương có vẻ thản nhiên nói, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lục Lộ.
Lục Lộ ngẩn ra, cuối cùng hoài nghi nói: “Đừng nói với tôi anh bán nhà bỏ đi, không hề liên lạc với tôi là vì mẹ tôi sao?”
“Tôi năm ấy nhận biết rõ ràng như vậy, bởi vì lời nói của bà ấy. Bây giờ tôi nghĩ lại, xác thực nên làm như vậy.”
“Bà ấy đã bán cho tôi một đại ân. Tôi đã bán căn nhà của mình với giá gấp đôi. Tôi nói với em rằng tôi đã dùng số tiền đó để đi học đại học, đó không phải là lừa dối, nhưng thực tế nếu bán nhà bình thường thì tiền sẽ chỉ đủ trả món nợ nước ngoài của bố tôi, không còn gì. Mẹ em đã bán cho tôi một nhân tình, bà ấy nói, suy cho cùng đều là thuộc hạ Lục gia, sao có thể thê thảm như vậy.” Mục Dĩ Phương nghiến răng nói, không giống dáng vẻ đang nói về ân nhân, mà là đang nói về kẻ thù.
“Tôi nghĩ nếu bà ấy trực tiếp đưa tiền cho anh để anh tránh xa tôi thì chắc anh đã cầm tiền rồi dẫn tôi chạy trốn. Với tâm tình của tôi lúc đó, ước chừng thật sự sẽ bỏ trốn cùng anh rồi bị lôi trở về.” Lục Lộ phân tích kỹ càng biện pháp của Lý Đông Tú khi đó.
“Đúng, lúc đó tôi nổi loạn lắm, cứ nghĩ tiền bạc không cản được tình yêu lớn nhưng thực chất là tôi đã bị phong tỏa. Tôi sẽ không bao giờ quên được chữ “thuộc hạ” của bà ấy khi đó, vì điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng sâu sắc sự khác biệt giữa hai người, sức nặng trong lòng mẹ em. Tôi thậm chí không có tư cách để được bà coi là người yêu của em, và tôi sẽ luôn mặc cảm.”
“Cho nên tự tôn cùng tự ti, đã làm anh quyết tâm rời khỏi đây, ra ngoài làm việc chăm chỉ hơn, trong lòng luôn nghĩ về tương lai phía trước khiến mẹ tôi hối hận đến mức muốn đóng gói tôi gả cho anh.”
“Phải.”
Lục Lộ nhướng mày: “Hiện tại anh đã thành công. Tôi dám cam đoan mẹ tôi dù có đắc tội ai cũng không dám đắc tội anh. Có trời mới biết có ngày sẽ rơi vào tay anh không.”
“Đúng vậy,” Mục Dĩ Phương cười:”Nhưng đồng thời tôi cũng mất em. Lúc đó tôi chưa bao giờ nghĩ rằng em có thể thuộc về người khác, và em cũng không có nghĩa vụ phải chờ tôi.”
“Vậy, tình yêu của anh dành cho tôi là gì? Ký ức về quá khứ, là động lực phấn đấu của những năm tháng qua, hay sự tiếc nuối vì không có được?”
“Đều phải, cũng đều không phải. Tôi thích em, tình cảm này là thật, nhưng phần tình cảm này quá yếu ớt, không thể che nổi sự tự ti của tôi.”
Giọng Mục Dĩ Phương có hơi tự giễu khiến Lục Lộ không biết nên nói cái gì. Với cô, những gì đã qua không bao giờ có thể lấy lại được. Cho dù hôm nay cô và Mục Dĩ Phương có miễn cưỡng ở bên nhau, nhưng họ quá để ý đến quá khứ thì cũng chỉ theo đuổi ngọt ngào của quá khứ, bỏ qua kết quả của hiện tại sẽ chỉ khiến họ càng ngày càng đi xa hơn mà thôi. Sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra giữa hai người trừ khi họ yêu nhau lần nữa, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể bên nhau.
“Tôi không nhận ra tình cảm của mình trước đây, nhưng hôm nay Kỷ Y Nhiên đến gặp tôi và kể cho tôi nghe về Ngũ Dương hồi đó. Tôi nhớ rằng tôi đã gặp mẹ của em và trải qua thử thách tương tự.”
Anh nắm tay Lục Lộ, nhìn cô sâu sắc: “Mặc dù tôi luôn coi thường Ngũ Dương, nhưng bây giờ tôi phải thừa nhận rằng cả tôi và anh ta đều không vượt qua được bài kiểm tra này, chúng tôi đều không đủ tư cách.”
“Tình yêu của tôi không đủ can đảm để vượt qua mọi thứ, tôi không thể yêu ai bằng thứ tình yêu như thế này.”
“Cho nên, chúng ta chỉ có thể là bạn, là bạn bè đã cùng nhau trải qua những năm tháng tuổi trẻ. Hãy coi như một lời giải thích. Đây là địa điểm cũ nhà tôi, nó là điểm bắt đầu và điểm kết thúc………..phù hợp nhất. “
“Cuối cùng, chúc em hạnh phúc. Mặc dù tôi không thích Mạnh Phàm, nhưng nếu anh ta có thể vượt qua bài kiểm tra của mẹ em, chắc hẳn rất ưu tú. Em đã gặp được một người phù hợp đấy.”
“Cũng đừng tiễn tôi, cứ để tôi tự về đi. Đàn ông, phải cô độc và tang thương thì mới có mị lực.”
Lục Lộ nhìn Mục Dĩ Phương lên taxi, nhìn anh có chút bảnh bao nhưng cũng thoáng buồn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Giữa anh và cô quả thật có tình yêu thực sự, nhưng đó chỉ là “đã từng”.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mẹ Lục giúp Mạnh Thiếu giải quyết một tình địch mà không hề hay biết, đối với nam chính chắc cũng không quá dễ dàng.