Nhưng đối mặt với Mạnh Phàm, Lục Lộlại nuốt sự ngạc nhiên vào trong bụng, yếu ớt chọn ra một gói băng vệ sinh dùng thoải mái, nói: “Anh thật tốt bụng, em thật sự rất đau lòng cho anh nha.”
Thực tế, cô ấy nghi ngờ rằng Mạnh Phàm muốn làm điều này một lần và mãi mãi, đem tất cả băng vệ sinh trong đời cô mua hết.
Nghe thấy lời khen không đúng mực của Lục Lộ, mũi của Mạnh Phàm gần như dựng ngược lên. Trước đây không phải là chưa có người phụ nữ nào khen ngợi anh, nhưng thường chỉ là sau khi anh tặng đồ xa xỉ cho họ. Họ khen anh vì tiền chứ không phải anh. Mạnh Phàm hiểu điều này hơn ai hết, nhưng anh chỉ không quan tâm. Anh có rất nhiều tiền, khen ngợi thế nào mà chả là khen ngợi.
Nhưng bây giờ thì khác, số tiền anh rút ra chỉ có vài nghìn … ờ, là hàng trăm hay hàng nghìn hay hàng chục nghìn? Tất nhiên, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là lần này anh không cho mỗi tiền mà còn là thể diện và mặt mũi của anh … Tóm lại là khác trước rất nhiều. Bởi vậy, lời khen ngợi của Lục Lộ khiến anh cảm thấy việc mua sắm kiểu ăn trộm này không phải là vô ích.
Đến xuống, Lục Lộ đau bụng đến vã mồ hôi nên phải gọi 120. Sau khi bác sĩ trong khoa cấp cứu đo nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và huyết áp, mấy vấn đề khác, họ kết luận rằng cô đã bị cảm lạnh.
Mùa hè không dễ bị cảm, nhưng ai bảo Lục Lộ tắm nước lạnh khi trời mưa trong đang có kinh?
Vào ban đêm, cô nằm trên giường bệnh vừa truyền dịch vừa ngâm nga, y tá trực nói với Mạnh Phàm thô lỗ: “Anh làm chồng như thế nào vậy? Vợ anh khó chịu thành như vậy, còn không biết đường mua bát canh gừng xua tan cảm lạnh!”
Dưới sự khiển trách chính đáng của y tá, Mạnh Thiếu cả đêm không ngủ, phải ra ngoài tìm một khách sạn không đóng cửa để nấu canh gừng.
Sau khi tiêu thêm một khoản tiền, Mạnh Thiếu trở lại với bát canh gừng, đưa đến miệng Lục Lộvà đút từng thìa cho cô.
Kết quả, Lục Lộ uống hai ngụm liền gạt qua một bên: “Tôi không thích canh gừng.”
Này không phải là gây sự với Mạnh Phàm. Canh gừng cay, từ nhỏ cô chưa bao giờ thích uống. Thậm chí khi cô ốm, cô ấy khó chịu đến mức sắp chết thì cũng không chịu uống thứ này.
Mạnh Phàm, người đã chạy suốt ngày hôm nay, cuối cùng cũng nổi giận. Lục Lộ bảo anh mua băng vệ sinh, anh không ngại mất mặt đi mua cho cô. Lục Lộ nửa đêm bị ốm đi bệnh viện, anh cũng không ngại mệt mỏi đưa cô đi. Bây giờ Lục Lộ chỉ cần uống một ngụmcanh mà anh đã chạy ngược chạy xuôi mới kiếm được mà thôi, cô cũng không chịu uống. Mạnh Phàm liền tức giận, đôi mắt đỏ bừng nói: “Uống! Uống không dư một giọt cho tôi!”
“Tôi không muốn uống!” Dám mắng cô à!
“Cô cho rằng hiện tại thân thể cô là của cô, có thể lộn xộn sao? Tôi nói cho cô biết, nếu như cô đã gả cho bản thiếu gia, thân thể này không phải của cô nữa, mà là của tôi. Cô dám đem thân thể này dày vò thành nửa sống nửa chết, bản thiếu gia tuyệt đối không tha thứ cho cô. Uống, hiện tại uống, uống ngay cho tôi!” Sau khi hét lên, anh thô bạo đập chén canh vào chiếc tủ nhỏ trước giường Lục Lộ, phát ra tiếng vang lớn.
“Tôi cho cô mười phút, cô không uống, tôi sẽ bịt mũi cô bắt cô uống!”
Lục Lộ ngơ ngác nhìn Mạnh Phàm, đầu trống rỗng, sau đó ngoan ngoãn để Mạnh Phàm đút súp vào miệng cô.
Mạnh Phàm thấy Lục Lộuống canh thì mỉm cười: “Thế này mới ngoan.”
Truyện được đăng duy nhất tại linhlangcac.wordpress.com
Lục Lộ có chút sững sờ, Mạnh Phàm trở nên lợi hại như vậy từ khi nào vậy?
Sau khi uống canh xong, Lục Lộ cảm thấy ấm hơn một chút, thuốc bắt đầu có tác dụng, cô bớt khó chịu và dần chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, sắc trời đã trở nên trắng xóa, Lục Lộ nhìn lọ thuốc, trong đó vẫn còn một ít thuốc, cô lại nhìn y tá, người đàn ông này, không biết ở đâu rồi.Cônhìn trên ghế, cô y tá đang say sưa ngủ. Lục Lộ lắc đầu, cái này cũng gọi là chăm sóc bệnh nhân sao? Ngủ ngon hơn cô, có một cô y tá như vậy có ích gì?
Nhớ lại việc Mạnh Phàm kiêu ngạo ra lệnh cho cô uống canh, cô không biết nên cảm động hay tức giận, nhưng dường như trước đây cô đã từng trải qua một tình huống quen thuộc như vậy.
Lục Lộ thân thế vốn dĩ là thể hàn, bị cảm như vậy không phải một hai lần. Hơn nữa cô chăm sóc bản thân không tốt, lâu lâu lại tìm đến người của Mục Dĩ Phương, bị anh ta sát hại một cách hợp pháp bằng kim tiêm.
Khi đó, Mục Dĩ Phương cười nói với cô thà rằng ốm thêm vài lần nữa, giúp cho anh ta, tiểu bác sĩ nghèo, có cơ hội đi cướp của người giàu giúp người nghèo. Hơn nữa, nhìn thấy khuôn mặt như bị tra tấn của Lục Lộ, anh rất thích nha.
Những lúc như vậy, Ngũ Dương sẽ luôn kéo Lục Lộ qua, nhìn Mục Dĩ Phương tức giận, đồng thời ôm cô vào lòng để nhẹ nhàng an ủi. Cô nhớ lúc đó, Ngô Dương nửa đêm cũng đun canh gừng, nhưng bị cô đẩy ra liền làm vẻ mặt chua xót, nước mắt lưng tròng nói với cô: “Em nhìn đi, thứ này không dễ nấu đâu.”
Rồi mới lấy ra một bát canh gừng khác, tiếp tục dỗ dành cô: “Anh biết em nhất định không thích, nên cùng nhau uống đi.”
Nhưng cô vẫn không muốn, bắt anh ta uống trước nửa bát, tất nhiên nửa còn lại cũng đi vào dạ dày của anh ta.
Từ lúc quen biết, bất luận cô nói cái gì, Ngũ Dương đều mỉm cười đồng ý.
Cô nói: “Em thích anh rồi, làm bạn trai của em đi.”
Ngũ Dương thò đầu ra khỏi cuốn sách, hơi ngạc nhiên, sau đó chậm rãi mỉm cười đồng ý: “Được rồi.”
Cô nói, “Em không muốn ra nước ngoài, anh cũng đừng đi du học. “
Ngũ Dương vỗ đầu nói:” Được. “
Cô nói,” Em không biết nấu ăn, tương lai anh sẽ là người nấu cơm. “
Ngũ Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Được.”
Lục Lộ nghĩ, cô được Ngũ Dương chiều chuộng như vậy, cho dù người đàn ông có làm gì, cô cũng đều từ chối.
Anh nói: “Mùa đông đừng lúc nào cũng mặc ít như vậy, sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Lục Lộ vẫn mặc váy ngắn nói: “Không sao, mặc nhiều nhìn sẽ mập.”
Anh nói: “ Đừng đến Lục thị. Bây giờ tự mình khởi nghiệp không phải tốt hơn là làm phú nhị đại sao? ”
Lục Lộ ngoảnh mặt lên trời:“ Không cần nha. Hiện tại vạch đích đã ở trước mắt, cần gì tốn công như vậy chứ. “
Anh nói:”Đừng dùng tiền làm quan hệ như vậy. Chính mình học tập tốt mới đáng quý.”
Lục Lộ lắc đầu như bỏi: “Không phải, giải tích và vật lý khó học như vậy, không tốn tiền cũng khó lấy được bằng tốt nghiệp.”
Chỉ có một lần, Lục Lộ không có từ chối, mà là gật đầu đồng ý.
Ngũ Dương nói: “Lục Lộ, chia tay đi.”
Lục Lộ cười vô tâm: “Được thôi.”
Sau đó họ chia tay và không gặp nhau nữa.
Trong ba năm sau khi chia tay với Ngũ Dương, Lục Lộ đã chăm chỉ làm việc trong Lục thị. Vào mùa đông, cô luôn mặc rất nhiều quần áo, khiến bản thân như một quả bóng. Cô không nghe những gì Ngũ Dương nói khi họ hẹn hò, nhưng cô đã làm những gì anh nói khi họ chia tay. Vì sẽ không còn ai chăm sóc cô nữa, sẽ không ai để cô hành động như một đứa trẻ hư, cô chỉ có thể tự lo cho bản thân mình.
Cho dù Ngũ Dương đối tốt với cô như vậy, tất cả đều đã là quá khứ, hiện tại trước mặt cô là một người đàn ông mà cô mong muốn thoát khỏi ngay lập tức.
Không hiểu sao lúc này Lục Lộ lại cảm thấy cô đơn đến như vậy. Một người là bạn trai “cũ”, chồng thì muốn nhanh ly hôn, lão cha thì chỉ nghe lời lão thái thái, lão thái thái bồi dưỡng cô theo hình thức chăn dê. Tình yêu và gia đình không còn gì để hy vọng, chỉ còn lại tình bằng hữu.
Lục Lộ cầm điện thoại lên, lướt qua một hồi lâu, trong cột kết bạn chỉ có hai người bạn là Mục Dĩ Phương và Kỷ Y Nhiên, cô nghĩ ngợi rồi bấm số điện thoại của Kỷ Y Nhiên.
“Đại tỷ, bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Đã 3 giờ 57 phút sáng rồi. Em gái à, tôi so với chị nhỏ hơn đất.”
“Em bị Mạnh Phàm đánh hay vẫn bị Mạnh Phàm đánh?”
Âm thanh Kỷ Y Nhiên có phần khẩn trương. Lục Lộ nở nụ cười.
“Kỷ Y Nhiên, mình nhớ cậu.”