Nhẫn...
Nhẫn?!!
Tống Tâm cầm tờ giấy nhìn chăm chú mấy phút, rồi dụi mắt nhằm chắc rằng mình không phải đang mơ. Hộp quà bỗng nhiên trở nên nóng bỏng tay, cậu sợ quá ném phăng luôn. Chúng rơi xuống đất, cẩn thận nhìn lại mới phát hiện mặt trái tờ giấy còn có chữ.
Đây là ý gì? Tại sao muốn tặng mình nhẫn? Tạ lễ mà tặng nhẫn cũng quá đắt tiền rồi, nói chung cũng không phải chuyện gì to tát cả... Không đúng cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao tặng mình nhẫn...
Tim Tống Tâm chuẩn bị phá tan lồng ngực đến nơi, cậu ngồi xổm xuống nhặt tờ giấy lên, thầm nghĩ mình hoa mắt rồi thì phải. Cậu lại dụi mắt lần nữa, lật xem hắn viết gì.
"Đồ không đắt, chẳng qua cảm thấy rất hợp với em. Ngón tay em rất đẹp, đeo lên chắc chắn rất dễ nhìn."
Lại thế nữa rồi lại thế nữa rồi. Lý do này cũng hợp lý quá rồi đấy...
Tống Tâm ngồi xổm dưới đất, đầu óc không tỉnh táo lắm, thế nào mà duỗi tay mình ra. Da cậu rất trắng, khớp xương nho nhỏ rõ ràng, nhìn qua thì đẹp, nhưng bởi vì cậu thường làm việc nặng nên có nhiều vết chai, lòng bàn tay phải còn có một vết sẹo bỏng do hồi bé học nấu cơm để lại.
Cậu thấy tay mình chẳng đẹp gì hết.
Tống Tâm đứng dậy, bỏ tờ giấy lên bàn. Tim cậu đập kịch liệt không thôi, cứ như bị thôi miên hay bị ai mê hoặc mất rồi, cậu thế mà cầm nhẫn lên, chậm rãi lồng vào ngón tay mình.
Kiểu dáng chiếc nhẫn rất đơn giản, bên trên chỉ có một trái tim, kích thước cũng vừa đúng, chính xác mà ôm trọn lấy ngón tay cậu.
Tống Tâm rốt cục nhận ra mình đang làm gì, cả khuôn mặt đỏ phừng, vội vàng tháo ra bỏ xuống bàn.
Đợi trễ một chút, tiệc rượu cuối cùng kết thúc, khách mời xuống sân khấu ra về, đèn trong vườn hoa cũng đã tắt. Tống Tâm trốn ở trong phòng ngửa cổ ngắm trăng, ngay cả đèn cũng không dám bật, nín thở nghe tiếng Tống tiên sinh ôn hòa căn dặn Tống Du ngay sát vách rồi rời đi, lúc này cậu mới véo mình một phát, tự thôi miên chính mình "Bình tĩnh, bình tĩnh".
Đợi mấy phút sau, cậu làm như ăn trộm không bằng, rón rén đi tới cửa phòng Nghiêm tiên sinh, khẽ khàng gõ mấy cái.
Cậu vẫn luôn cúi đầu, đầu óc vẫn chưa có xử lý xong kích thích lớn như vậy. Nghiêm tiên sinh mở cửa, cậu vừa ngẩng đầu đã lập tức bị đánh bại, ấp úng nói không ra lời.
Nghiêm tiên sinh mở miệng trước: "Nhẫn có vừa không?"
"Vừa, rất vừa..." Tống Tâm bị hắn nắm mũi dắt đi, trả lời theo bản năng. Vừa rồi cậu còn định giả vờ mình chưa từng đeo rồi chạy tới trả nhẫn, ai dè ngay câu đầu tiên đã bị lộ, biết vậy đã chẳng làm, cậu lại cúi đầu, không biết làm sao để nói chuyện tiếp.
Trong phòng Nghiêm tiên sinh chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vô cùng dịu dàng. Hắn khẽ nghiêng người, nói: "Vào đi, đừng đứng nói chuyện ở cửa."
Tống Tâm chẳng khác chi con rối, ngoan ngoãn theo hắn đi vào.
Nghiêm tiên sinh rót cho cậu chén nước, nói: "Hôm vừa rồi tôi và Hoài Thanh nói chuyện một lát, lúc đầu nó còn làm lẫy, về sau cũng đồng ý nghiêm túc nói chuyện với tôi."
"Vậy thì thật tốt quá... Hai cha con nói gì vậy?"
"Nó kể vài chuyện trước kia khi mới được em nhận nuôi, còn hỏi có phải những năm gần đây tôi vẫn luôn tìm nó không." Nghiêm tiên sinh ngồi xuống, cười rất khẽ, "Tôi cứ tưởng nó sẽ hỏi vài chuyện về mẹ đẻ nó cơ, nhưng nó không hỏi, tôi chủ động nhắc tới, nó lại không cho tôi nói tiếp... Bởi vì nó nói có em là đủ rồi."
Tống Tâm uống nửa ngụm nước đã bị sặc, vội vàng đặt cốc xuống, bắt đầu ho khan. Nghiêm tiên sinh nhanh chóng lại gần vỗ lưng cậu, Tống Tâm lại càng ho lớn tiếng hơn, vừa xua tay vừa đỏ mặt, mất một hồi lâu mới dứt cơn ho.
Cậu thấy mình càng ngày càng không hiểu Nghiêm tiên sinh muốn làm gì, hắn chỉ nói dăm ba câu đã làm cậu mặt đỏ tim đập, chỉ vậy thôi đã khiến cậu đau khổ suy nghĩ không ngừng, cứ như mình cũng không giống mình nữa. Tống Tâm lấy can đảm, ho khan hai tiếng, ép mình nhìn thẳng vào mắt Nghiêm tiên sinh, kết quả tắt tiếng mãi mới lắp bắp ra một câu: "Chiếc nhẫn kia... Tay tôi không dễ nhìn... Ngài, ngài... Tôi muốn hỏi, ngài tại sao muốn đưa, đưa nhẫn làm gì vậy?"
Nghiêm tiên sinh chẳng hề trực tiếp trả lời cậu, chỉ nói: "Trước kia em nói, không muốn tôi dùng kính ngữ, sao giờ lại dùng kính ngữ với tôi vậy?"
"A? Xin lỗi xin lỗi, tôi theo thói quen thôi, liền..." Tống Tâm không ứng phó kịp, vội vàng xin lỗi.
Nghiêm tiên sinh lại nói: "Đổi lại, em cũng có thể gọi thẳng tên tôi."
Tống Tâm suy nghĩ một lát mới nhớ ra tên hắn, lắp bắp gọi: "Nghiêm, Nghiêm..." Cố gắng nửa ngày, việc gọi thẳng tên đầy đủ của đối phương đối với cậu vẫn quá xấu hổ, mãi chẳng thể nào nói ra. Nghiêm tiên sinh khẽ cau mày, nói: "Nghiêm Thiệu."
"Nghiêm Thiệu..."
Nghiêm tiên sinh lúc này mới hài lòng sờ tóc cậu, đưa mắt nhìn tay cậu: "Tôi không thấy tay em không đẹp."
"Cảm ơn..." Tống Tâm cảm thấy đầu mình đang bốc khói, ngay cả tai cũng đang thoát nhiệt luôn rồi. Vừa nãy định hỏi người ta chuyện gì cũng quên luôn, bây giờ nhớ mãi không ra, chỉ ngồi đó sứt mẻ nói lắp mà bị người ta xỏ mũi kéo đi, hắn nói cái gì thì chính là cái đó.
Lúc này Nghiêm tiên sinh mới nói: "Hoài Thanh nói mình không cần mẹ, chỉ cần em thôi. Nó được em cưu mang nuôi nấng, em cũng dạy dỗ nó rất tốt, trải qua khoảng thời gian ở chung này, tôi cũng thấy em thật sự rất tốt... Nhẫn đâu rồi?" Tống Tâm ngơ ngác lấy nhẫn ra, Nghiêm tiên sinh nhận lấy, nâng tay cậu lên, nhìn chăm chú cậu rồi nói, "Nhận lỗi hay tạ lễ gì đó đương nhiên chỉ là lý do. Nếu không mạo muội, thật ra tôi rất muốn dùng thân phận là cha ruột của Hoài Thanh, xin em hãy trở thành một người cha nữa của nó... Ý em như thế nào?"
Tống Tâm ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc quá đơn giản tắt máy thật đúng lúc, cậu không có cách nào xử lý đống thông tin trước mắt, chỉ có thể theo kinh nghiệm cũ chầm chậm gật đầu.
Nghiêm tiên sinh nở nụ cười, hôn khẽ lên tay cậu, dường như tùy ý lại dường như rất trịnh trọng mà đeo nhẫn lên.
______
Tớ bắt đầu thay xưng hô từ chương này nhé, để là anh em hay gì đấy cho nó tình thú 😳