• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

34.

Editor: Linh

Tống Tâm nghỉ hè trước hai đứa bé, nhàn rỗi sinh nông nổi, bắt đầu theo nữ đầu bếp học nấu ăn, nóng lòng muốn mang cơm cho Tống Du và Đường Ninh. Tống Du tàn nhẫn cự tuyệt: "Anh đặc biệt chạy đến trường em mang cơm, anh không chê mệt như mà em ngại!"

Tống Tâm cười nói: "Không phải anh đang không có việc gì làm à."

Tống Du: "Không có việc làm thì mang cơm cho ba em đi."

Thời gian trước Nghiêm Thiệu giúp cậu ôn tập, hôm qua Tống Tâm mới biết hắn cố ý xếp hết công việc về sau, cảm động không chịu được. Hắn bây giờ phải làm việc tồn đọng cả tuần trước, ngày nào cũng tối tịt mới về nhà, sáng nay hai người cùng ăn điểm tâm, hắn ăn vội vài miếng rồi chạy ngay đến công ty.

Mang cơm cho Nghiêm Thiệu... Tống Tâm cảm thấy vô cùng khả thi.

Tống Tâm lòng đầy mong đợi gọi cho hắn hai cú điện thoại, chỉ là hắn đều không nhận. Gần mười phút sau hắn mới gọi lại: "Mới vừa rồi tôi họp, em có chuyện gì vậy?"

"Nhớ anh", Tống Tâm bên tai có hơi đỏ lên, cúi đầu cười, tay đảo xẻng cơm, "Em... Anh ăn cơm chưa? Nếu chưa em nấu mang qua cho anh nhé."

Cậu nghe Nghiêm Thiệu khẽ cười một tiếng, qua điện thoại truyền ra rất có từ tính. Tống Tâm có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hắn nhếch miệng lên: "Tôi rất muốn em đến nhưng tiếc ghê, hai hôm nay không được."

"A, tại sao ạ?"

"Tôi có vài việc đang giải quyết", Nghiêm Thiệu nói, "Hay em ở nhà nấu cơm tối chờ tôi đi, tôi sẽ về sớm thôi."

Mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng hắn vẫn luôn rất bận, Tống Tâm cũng thông cảm. Đổi thành cơm tối cũng được, dù sao khả năng nấu nướng của cậu vẫn chưa đâu vào đâu, nấu bữa tối sẽ có thêm nhiều thời gian hơn. Tống Tâm lên tinh thần, quấn lấy chị đầu bếp hỏi vài bí quyết, trời gần tối bắt đầu vén tay áo nấu một bàn đồ ăn.

Nhưng Nghiêm Thiệu về còn muộn hơn ngày thường, đã quá nửa tiếng vẫn chưa về, hắn đành gọi điện nói mọi người ở nhà cứ ăn trước đi. Tống Du vừa ăn cơm vừa nhìn vẻ mặt đưa đám của Tống Tâm, lén lút đưa tay xuống gầm bàn nhắn tin cho cha mình: "Ba còn không chịu về con sợ anh ấy hôm nay sẽ sống chết muốn nhịn đói đấy!".

Nghiêm Thiệu lại mất nửa tiếng nữa mới về đến nhà, cơm nước đều đã nguội cả, Tống Tâm vẫn ngồi trước bàn ăn chơi điện thoại di động. Cậu nghe thấy tiếng động vui mừng ngẩng đầu, Nghiêm Thiệu khẽ vuốt tóc cậu, hai người đem thức ăn đi hâm nóng rồi cùng ăn. Vốn dĩ thức ăn không quá ngon, lại hâm lại rồi nên mùi vị càng không bằng lúc trước, nhưng Nghiêm Thiệu không hề nói gì, Tống Tâm không hỏi hắn vì sao về muộn, bọn họ chỉ ăn ý ngồi cùng một chỗ, thỉnh thoảng gắp cho người kia một đũa thức ăn.

Hai người giống như vợ chồng đã kết hôn rất nhiều năm, Tống Tâm nhịn không được che miệng cười cười, tâm trạng mất mát lúc trước đã bị quét đi sạch sành sanh.

Mấy ngày sau Nghiêm Thiệu còn bận hơn trước nhiều, ngày thứ hai còn không trở lại ăn cơm, ngày thứ ba mãi đến tận đêm khuya mới về nhà, ngày thứ tư thậm chí còn ngủ lại bên ngoài. Tống Tâm sợ hắn lao lực quá, Nghiêm Thiệu vậy mà chỉ thần bí trả lời: "Qua quãng thời gian này là tốt rồi."

Tống Tâm hiếu kỳ: "Cuối cùng thì anh đang bận cái gì đó?"

"Vẫn chưa thể tiết lộ, " Nghiêm Thiệu nói, "Hai ngày nữa cho em một niềm vui bất ngờ."

Hắn bây giờ đã biết cánh thanh niên lúc yêu đương muốn "kinh hỉ", Tống Tâm cũng không khỏi chờ mong xem bất ngờ gì cho mình.

Tống Du thấy mình cha bận thành như vậy, bên ngoài làm bộ không thèm để ý, nhưng lại ngầm gọi cho Nghiêm Thiệu: "Ba đêm nay còn không chịu về con kêu ba nhỏ qua ngủ với con đó".

Nghiêm Thiệu ôn hòa nói: "Hoài Thanh, con lớn rồi, con nên ngủ một mình đi."

Tống Du: "Con chưa lớn, con mới mười hai tuổi."

Nghiêm Thiệu cười: "Vậy con làm đi, nhớ lần sau phải ngủ với ba, ngủ cũng ba nhỏ rồi đương nhiên cũng phải ngủ cùng ba lớn".

Tống Du đẳng cấp còn chưa đủ, bị hắn nói ghê phát tởm, sợ đến nỗi lập tức cúp điện thoại. Đường Ninh nằm nhoài bên cạnh nhìn theo, nhóc tàn bạo ném điện thoại lên trên gối, rồi lại cất ngay lên tủ, kéo chăn tắt đèn, bụng vẫn còn sợ hãi nói: "Ngủ cùng cậu vẫn tốt hơn ngủ cùng ba nhiều".

Đường Ninh thuận theo cười cười, theo nhóc chui vào, ổ chăn cũng được hai đứa nhỏ ủ ấm lên không ít. Tống Du chê bé dính người, đấy đẩy ra, Đường Ninh nho nhỏ tủi thân: "Bên cạnh cậu ấm hơn...". Tống Du hừ một tiếng, thu tay về, đồng ý cho bé dán vào mình, hai đứa giống hai con thú nhỏ đang sưởi ấm cho nhau.

Ngày Nghiêm Thiệu trở về là một ngày đông nắng ấm hiếm thấy. Tối hôm trước hắn cũng không về, sáng sớm mới bảy giờ rưỡi đã lặng yên không một tiếng động đi vào trong nhà. Bảo vệ và người giúp việc chào hắn, Nghiêm Thiệu hỏi xong mấy câu liền lên lầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng Tống Tâm. Nhưng mà trên giường trống không, hắn có chút bất ngờ, một lát sau mới phản ứng lại, quay đầu đi về phòng mình.

Tống Tâm nằm trên giường hắn, ôm gối ngủ ngon. Đáy lòng Nghiêm Thiệu như bị cái gì đánh trúng, khóe miệng khẽ cong, nhẹ nhàng đi tới, hắn ngồi ở mép giường đẩy ra một góc chăn. Tống Tâm ngủ tới khuôn mặt nhỏ ửng đỏ, vẻ mặt lúc ngủ rất bình yên, hắn chậm rãi cúi đầu, đặt lên mặt cậu một nụ hôn.

"A... Ưm...." Tống Tâm mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay lên dụi mắt. Nghiêm Thiệu cầm tay cậu, hôn từ trán, mắt, mũi xuống môi một lượt, lúc này Tống Tâm mới tỉnh táo khẽ cười: "Anh đã về rồi."

Nghiêm Thiệu nói: "Để em chờ lâu rồi."

Tống Tâm bò lên, ôm cổ hắn cọ cọ, Nghiêm Thiệu đem cậu ôm trọn vào lòng, sợ cậu lạnh lại kéo chăn lên quấn vào. Tống Tâm được quan tâm lại sinh ngượng ngùng, tỉnh táo hơn rồi xoa xoa mắt nói với hắn vài chuyện thân mật.

Hai người lại như tình nhân nhỏ ôm nhau một hồi lâu, Tống Tâm mới hỏi: "Mấy hôm nay anh bận gì đó?"

"Xử lý vài người phiền toái", Nghiêm Thiệu giúp cậu chỉnh tóc, "Cả ngày líu ra líu ríu, vô cùng đáng ghét, lần này tôi xử lý dứt điểm luôn rồi."

Tống Tâm nghi hoặc nhìn, Nghiêm Thiệu cười nói: "Tống Tâm, chờ thêm năm nữa tôi đưa em về gặp cha tôi, vậy là coi như chính thức xác định quan hệ."

Tống Tâm sửng sốt vài giây, hít vào một hơi: "Những người kia chẳng lẽ là chỉ..."

Nghiêm Thiệu nói: "Ừm." Thấy trong mắt cậu lộ vẻ bất an, hắn lại nói, "Em đừng suy nghĩ nhiều, tôi chỉ làm chuyện đã muốn làm từ lâu mà thôi." Hắn giúp Tống Tâm vén tóc mái lên, ngón tay ở phía trên chọt chọt, "Có vài việc không muốn để em bận tâm nên tôi đem những chuyện đó giải quyết trước đi... Vẻ mặt của em là sao, rất muốn biết hả?"

Tống Tâm gật rồi lại lắc đầu. Nghiêm Thiệu bóp mũi cậu, nói: "Những việc đó đều đã qua, sau này sẽ có rất nhiều thời gian, tôi có thể chậm rãi kể cho em nghe. Bây giờ tôi mệt lắm, cần em giúp tôi làm một việc."

Ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ, hạt bụi nhỏ giống như những tiểu tinh linh đang nhảy nhót trên không trung chìm nổi. Tống Tâm vội vã gật đầu, Nghiêm Thiệu muốn cậu nhắm mắt lại, cậu nghe lời làm theo, vài giây sau có một vật được đưa vào tay cậu.

Tống Tâm sờ sờ, vật tròn nho nhỏ, một mặt còn có hình trái tim tinh xảo.

Trái tim cậu đập thình thịch, rất có cảm giác phá lồng ngực nhảy ra ngoài. Nghiêm Thiệu mang theo ý cười, cắn lỗ tai cậu: "Lần này đổi thành em tới giúp tôi đeo chiếc nhẫn này lên nhé".

(--Toàn văn hoàn.)

______

Hoàn rồi đó các cô ơi ☺️

Sắp tết rồi, chúc các cô có năm mới vui vẻ, bình an, sang năm học hành chăm chỉ, làm việc kiếm được nhiều xèng, sớm có người yêu, ngày nào cũng được ăn no ăn ngon nhé 😁😁😁

💖💗💝💝💘💛💕💜❤💖💗💝💘

22.01.2020

With love,

Linh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang