• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo đôi môi thân cận, thân thể của nam nhân cũng hoàn toàn đè lên, đem cả người cậu áp trên cửa. Tống Tâm cái gì cũng không nhìn thấy, một tay hắn che mắt cậu, tay kia rất có ý đồ mà ghì chặt trên eo.

Tống Tâm bị bất ngờ, sợ đến ngây người, tim đập thình thịch. Cậu muốn giãy ra, nhưng lại nhớ mình đang an ủi hắn nên chẳng có lí do gì mà phản kháng cả.

Khác với nụ hôn đậm mùi cồn lần nọ, hôm nay cả hai đều đang tỉnh táo. Mùi nước hoa nam tính của hắn làm đầu óc Tống Tâm mê muội, không có cách nào tự chủ chỉ đành mặc cho đối phương sắp xếp tất cả. Hơi thở nóng rực theo đầu lưỡi của hắn liếm láp trên môi, cậu cắn chặt hàm răng, nhưng chỉ một lát sau, Tống Tâm đã mê muội tự buông tha phòng thủ, mặc người xông vào miệng cướp đi mùi vị của mình.

Nghiêm tiên sinh không tấn công nhiệt liệt như lần trước, hắn vô cùng dịu dàng, giống như đang dụ dỗ cô vợ nhỏ chẳng hề có kinh nghiệm từng bước trầm mê. Hắn trêu ghẹo đầu lưỡi Tống Tâm, cậu sợ hãi lẩn trốn lại bị hắn cuốn lấy, ngây ngốc ngơ ngác mà đáp lại hắn. Cậu nuốt lấy nước bọt của đối phương, từ từ làm sâu sắc thêm nụ hôn này, cánh tay hắn ôm chặt lấy eo cậu, hai người hoàn toàn không có khoảng cách nào. Tống Tâm đưa tay để trên lồng ngực của hắn, dường như muốn đẩy mà lại biến thành nắm lấy mảnh vải áo trước ngực đối phương tránh cho cánh tay tuột xuống vì vô lực.

Bờ môi này quá mức mềm mại, giống như trong ký ức của hắn, khiến hắn không ngừng được mà muốn đòi hỏi nhiều hơn. Hắn nhận ra Tống Tâm sắp thở không nổi, mi mắt chớp chớp cọ vào lòng bàn tay hắn, tiếng nức nở như rên rỉ thoát ra từ cổ họng, cả người sắp muốn tuột xuống, chỉ dựa vào cánh tay hắn làm điểm tựa. Hắn thoáng rời ra một giây, Tống Tâm ngốc nghếch đứng im, hắn buông bàn tay đang che mắt Tống Tâm ra, chuyển thành nâng gáy cậu, lần thứ hai hôn lên.

Tống Tâm khẽ lắc đầu một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lông mi đã hoàn toàn bị hơi nước dính ướt, không thể nào chống lại, cũng bị hôn cho mất ý chí phản kháng. Cậu thấp hơn hắn chừng mười cm, cảm giác mình giống như một con thú bông cỡ lớn đang bị hắn ôm trọn vào lòng, ngay cả đầu ngón tay cũng sợ run, cứ như mình đã không phải là mình nữa, mặt nóng đến nỗi không nỡ nhìn thẳng, chật vật làm cho nam nhân làm chuyện hắn muốn làm.

Mặc dù có chút sợ, thế nhưng... Thật ra cũng có chút thoải mái.

Không biết hắn buông tha cậu lúc nào, khi Tống Tâm lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đang xụi lơ trong lòng Nghiêm tiên sinh, tầm nhìn bị nước mắt làm cho mơ màng. Cậu không dám đẩy ra, chỉ đáng thương ngẩng đầu, hai mắt mê man nhìn hắn.

Nghiêm Thiệu vẫn kề sát mặt lại, chỉ thoáng rời môi đi mà thôi, hơi thở nóng rực rõ ràng bao trùm lấy mặt cậu. Tống Tâm dù không thấy rõ mặt hắn vẫn có thể nhận ra ánh mắt thâm trầm kia làm cậu bối rối chớp mắt một cái.

Âm thanh của cậu mang theo tiếng nức nở, nhỏ giọng: "Kết thúc rồi sao..."

Nghiêm Thiệu thở dài: "Dáng vẻ này của em có vẻ rất muốn tôi tiếp tục."

Tống Tâm run rẩy, vội vàng cúi đầu muốn trốn. Nghiêm Thiệu thuận thế buông lỏng tay ra, nhưng cậu vừa nhấc chân liền phát hiện cả người vô lực, lại bị đối phương một lần nữa ôm vào ngực. Cậu biết mỗi tấc da chung đụng đều nóng bỏng tay rồi, xấu hổ không dám nhìn người khác, tùy ý cho hắn ôm lên giường, chẳng nhớ nổi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Thiệu lau nước mắt của cậu, hỏi: "Tôi dọa đến em sao?"

Tống Tâm gật gật đầu, lại do dự lắc lắc đầu.

"Thật ra tôi rất hài lòng", Nghiêm Thiệu hôn một cái trên vành tai đỏ ửng của cậu: "Em thật đáng yêu."

Tống Tâm ngốc luôn, không hiểu hắn có ý gì. Cậu không dám nhìn lại, thêm chuyện ngồi trên đùi hắn cũng không dễ chịu, thế nhưng cậu cũng chẳng dám nhúc nhích.

"Chuyện hôm say thật xin lỗi, say rồi tôi xấu tính lắm", Nghiêm Thiệu siết chặt eo cậu, "Thế nhưng cảm giác lần đó thích vô cùng." Hắn dừng một chút, nói, "Lần này lại càng thích hơn."

Tống Tâm thiếu chút nữa thốt lên "Cảm ơn", nhưng may mà cậu kịp che kín miệng mới không nói ra thành tiếng. Hắn dường như bị dáng vẻ của cậu lấy lòng, cười nói: "Em ghét cảm giác lần này sao?"

Tống Tâm lắc đầu.

Nghiêm Thiệu lại hỏi: "Vậy em có ghét tôi không?"

Tống Tâm vẫn lắc đầu.

"Tôi cứ tưởng lần trước tặng em nhẫn, ý tứ tôi đã rõ ràng vậy rồi nhưng không nghĩ tới em lại... ngốc thế này", hai gò má Tống Tâm đỏ ửng, Nghiêm Thiệu nói tiếp, "Em có nguyện ý muốn thử qua lại với tôi không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK