Bối cảnh cổ điển kết hợp với kịch bản trầm buồn đau khổ giằng xé, rất thu hút người xem. Tống Tâm hồi hộp đến vã mồ hôi, đến đoạn ngược tâm nhất, Nghiêm Thiệu nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ, thì ra Tống Tâm đang cố kìm nén tiếng nức nở.
Cậu cố gắng cắn môi để không phát ra âm thanh làm phiền người khác, còn một tay đang lau nước mắt trên mặt. Theo ánh sáng lóe lên trên màn hình, Nghiêm Thiệu thấy mắt mũi cậu đều đỏ lên, hắn yêu thương cầm tay cậu lên hôn một cái.
Lúc hết phim, đèn trong khán phòng một lần nữa sáng lên. Cũng có vài khán giả rơi nước mắt, than thở đi ra ngoài, Tống Tâm vẫn còn ngồi khóc thút thít, xấu hổ nói: "Thật, thật ngại quá... Nhưng em thật sự đau lòng..."
Nghiêm Thiệu cầm giấy ăn giúp cậu lau mặt, tiện tay kéo cậu ngồi lên chân mình, hôn lên đôi mắt còn đỏ ửng. Nhạc dạo cuối phim còn chưa hết, Tống Tâm nghe thấy, tiếng khóc lại bắt đầu to hơn. Nghiêm Thiệu ôm cậu, để cậu dựa vào vai mình khóc, bàn tay xoa xoa mái tóc cậu: "Trái tim em thật lương thiện."
Tống Tâm dán vào hắn, hút mũi cọ cọ.
Nửa phút sau, nhân viên tới dọn dẹp phòng chiếu. Nghiêm Thiệu biết cậu vẫn còn thẹn thùng, hắn ghé sát vào tai cậu nói rằng, chúng ta nên về đi thôi. Tống Tâm đứng lên, tiện tay cầm lấy bỏng ngô và nước ngọt, mang ra ngoài ném vào thùng rác.
Nghiêm Thiệu dẫn cậu đến phòng vệ sinh để cậu rửa mặt, còn hắn nhìn theo bóng lưng gầy gò của cậu đến xuất thần.
Tống Tâm gầy yếu hơn các bạn cùng tuổi, lúc cúi người rửa mặt, xương sống lồi lên thành một độ cong dễ nhìn, áo cũng bị vén lên một chút. Sau gáy cậu hơi lõm xuống, theo động tác mà tóc cậu dồn về phía trước làm cái gáy nhỏ lộ ra, khiến người không khỏi trìu mến.
Rửa mặt xong, Nghiêm Thiệu cẩn thận ôn nhu giúp cậu lau khô mặt. Động tác này ám muội cực kì, Tống Tâm lặng lẽ nhìn xung quanh một chút, may mắn xung quanh không có ai, cậu đánh bạo nhón chân hôn lên mặt hắn một cái.
Nghiêm Thiệu đưa Tống Tâm về nhà, trên đường còn gọi điện thoại dặn dò đầu bếp làm vài món cậu thích. Tống Tâm ngồi một lát rồi bắt đầu cùng hắn thảo luận vài tình tiết trong phim, cậu nắm tay thái độ rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình. Nghiêm Thiệu thuận miệng giải thích vài chi tiết dùng điển cố điển tích, Tống Tâm ngẩn người, sụt sùi cái mũi nhịn không được lại muốn khóc.
Xe sắp đến nhà, hắn bất đắc dĩ đem người yêu nhỏ hay suy nghĩ của mình ôm vào lồng ngực, hôn an ủi. Chiêu này vô cùng hiệu quả, lúc xe dừng, Tống Tâm đã bị hắn thân đến mặt mũi đỏ ửng, chỉ dám trốn trong ngực hắn không dám gặp ai.
Hắn cố ý đùa Tống Tâm: "Muốn tôi ôm em đi vào chứ gì?"
Tống Tâm vội vã bò lên, nói "Không cần không cần", rồi bụm mặt xuống xe.
Tống Du đang làm bài tập, thấy cha đẻ mình đã lừa được cha nuôi từ trường học về, hắn còn rất rộng rãi cho Tống Tâm đi chơi game cùng nhóc. Bữa tối ba người ăn cùng nhau, Tống Du gắp cho Tống Tâm một miếng thịt, Nghiêm Thiệu ung dung thong thả nhặt sạch mọi cái xương cá rồi bỏ vào bát cậu. Tống Tâm vui vẻ gắp cho hai cha con thật nhiều đồ ăn, chính cậu cũng ăn đến no căng, buông đũa rồi còn thỏa mãn mà ợ một cái.
Cậu mang theo sách vở sang thư phòng của Nghiêm Thiệu làm bài tập, làm xong còn cẩn thận chuẩn bị bài ngày mai, lại hỏi Nghiêm Thiệu cậu có thể mượn sách của hắn đọc không. Nghiêm Thiệu đương nhiên đồng ý, cậu đến bên giá sách lớn dạo một vòng, cuối cùng cầm lên một tập truyện ngắn.
Trước đây khi Nghiêm Thiệu xử lý công việc, bên cạnh không được phép có một ai, nhưng khi Tống Tâm yên lặng ngồi đối diện, hắn thỉnh thoảng nhìn khuôn mặt nhỏ đang tập trung đọc sách kia, tâm tình tự nhiên buông lỏng. Hai người ngồi đối diện, không cần tương tác qua lại cũng cảm thấy hài hoa yên ổn.
Quá nửa giờ sau, Nghiêm Thiệu vừa khép lại một phần báo cáo, ngẩng lên đã thấy Tống Tâm cắn môi, chầu bị khóc lên. Nghiêm Thiệu chống cằm nhìn một lát, cậu mới nhận ra mình lại khóc, rồi ngượng ngùng lấy thẻ đánh dấu trang che mặt. Nghiêm Thiệu đứng dậy ôm cậu, mở trang sách kia ra, thì ra là truyện ngắn về sự chia ly bạn bè.
Tống Tâm vùi đầu trong lồng ngực hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nỉ non nói: "Về sau em sẽ không bao giờ đọc những truyện như vậy nữa..."
Nghiêm Thiệu không nói gì, bàn tay đặt trên lưng Tống Tâm nhẹ nhàng xoa xoa an ủi. Tầm mắt của hắn buông xuống, đem ôn nhu hiếm thấy của mình đặt lên người Tống Tâm.
Em ấy, từ trong ra ngoài đều thật lương thiện, bất kể gặp ai hay việc gì đều thẳng thắn mà nghiêm túc tiếp nhận. Cuộc sống trước kia của em không tốt, từng bị lừa dối và cực khổ rất nhiều, nhưng em chỉ luôn nỗ lực khắc phục, em mang theo một chút tự ti nho nhỏ, vẫn tiếp tục lạc quan mà tiếp tục sống.
Em ấy có thể hao hết tâm lực nuôi một đứa bé chẳng có tí quan hệ nào với mình, cũng có thể tin tưởng hắn, một người mới gặp gỡ không lâu, thậm chí em ấy cũng không hoài nghi tình cảm của hắn từ đâu mà tới. Hắn vạch ra một con đường, em ấy liền đần độn đi theo, một chút cũng không nghi ngờ xem phía trước đến tột cùng sẽ là cạm bẫy hay là bụi gai.
Em ấy không có nửa điểm tâm cơ, ngay cả nói dối cũng không biết, tất cả ý nghĩ cứ như vậy mà phơi bày hết ra cho người ta xem. Vui thì cười, được khen sẽ lúng túng nói cám ơn, khi mê man đôi môi sẽ hơi mở ra, lúc thất vọng khuôn mặt nhỏ sẽ xị xuống, thậm chí xem một bộ phim, đọc một mẩu truyện ngắn, em ấy sẽ vì một đám người vốn không hề có thật mà thương tâm thành như vậy.
Bên trong thế giới của Nghiêm Thiệu, cậu là người duy nhất như thế.
Cậu là một dòng suối nhỏ sạch sẽ, ban đầu Nghiêm Thiệu chỉ muốn nếm thử mùi vị của cậu, kết quả càng thử hắn càng muốn nhiều hơn. Bản thân con suối nhỏ còn chưa có cảm giác, cứ thuận theo mà tiếp nhận hắn, hắn liền từng bước một đi tới nơi sâu nhất, toàn thân hắn đã chìm đắm ở trong đó, nơi mà chỉ có mùi vị ngọt ngào kia thấm sâu đi vào từng góc tâm hồn hắn.
Cũng không rõ tại thời điểm nào mà hắn quyết định, hắn sẽ đem dòng suối nhỏ này tiến vào hòa làm một với hắn.
____
Có cô nào thấy lỗi chính tả nhớ còm men cho tui sửa nha, pờ lizzz