• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Spoiler
Diệp Thanh Hân nghẹn lời, sắc mặt khó coi.

Anh sinh ra trong một gia đình nề nếp, từ nhỏ đã được dạy ‘Bần tiện bất năng di, phú quý bắt năng dâm, uy vũ bất năng khuất, thử chi vị đại trượng phu’… Bây giờ bắt anh mở miệng xin xỏ Cục Trưởng Bạch, làm sao anh có thể làm? Huống chi người này còn là ba của Bạch Sắt, làm sao anh có thể đứng trước người con gái anh yêu làm ra chuyện xấu hổ như thế?

Người trung gian quan sát vẻ mặt của Diệp Thanh Hân, càng gấp gáp, xen mồm nói tiếp: “Cục Trưởng Bạch, ngài xem. Thầy Diệp luôn luôn chăm sóc khuê nữ, bây giờ anh trai của thầy ấy gặp chút khó khan; nếu ngài có thể xem xét nói đỡ một câu, chắc chắn thầy Diệp đối xử với khuê nữ càng thêm tốt hơn …”

“Chú nói gì đó?” Thanh âm lanh lảnh vang lên, cắt ngang lời nói của lão ta.

Bạch Sắt tức giận, hai mặt đỏ bừng bừng, dáng vẻ ấy cực kỳ đáng yêu. Cô khẽ nhíu mày, giọng rất nghiêm túc: “Thầy Diệp đối xử với tôi rất tốt, từ năm cấp ba cho đến hiện tại. Qua bao nhiêu năm trời vẫn không thay đổi. Tôi có thể xác định, không … Dám tôi dám lấy đầu của mình ra đảm bảo, thầy Diệp tuyệt đối không phải là người vì muốn được ba tôi nâng đỡ mà đối xử tốt với tôi. Thầy Diệp căn bản không biết ba tôi là ai! Thầy Diệp nói luôn đi đôi với hành động, trước sau như một, là một quân tử! Chú à, xin chú đừng sỉ nhục người thầy mà tôi luôn tôn kính và sùng bái!”

Thanh âm của Bạch Sắt rất lớn, từng chữ từng chữ rất rõ ràng. Nói xong từ cuối cùng, mũi cô cũng hơi đỏ lên, ngữ khí run rẩy.

Dứt lời, cô ngừng một chút để lấy lại bình tĩnh, sau đó duỗi bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Diệp Thanh Hân: “Thầy Diệp chúng ta đi!”

Diệp Thanh Hân tùy theo ý cô, để cô lôi mình đi.

Bọn họ đi được một quãng xa nhưng lão ta vẫn đứng đó ngơ ngác. Một kẻ già đời như lão lại có thể bị một cô nhóc nói cho câm họng.

Những năm gần đây, lão ở trong xã hội này trải qua biết bao nhiêu chuyện trắng đen trần đời, sớm đã quên mất một thứ gọi là chân thành.

Lúc này, ánh mắt ló dạng, xua tan mọi tăm tối, cả không gian như bừng sáng, lão cảm thấy ánh dương chói lòa đến mức khiến mắt hắn nhòe, thấm đẫm nước.

*

Bạch Sắt bước những bước dài, vội vội vàng vàng, tâm trạng tức giận kéo Diệp Thanh Hân ra khỏi đại viện.

Cô cảm giác lồng ngực mình như có một ngọn lửa, hừng hực cháy. Tức chết! Thật tức chết mà!

Không biết đi được bao lâu, cơn giận cũng từ từ hạ, Bạch Sắt bấy giờ mới phát hiện cô từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt tay của thầy Diệp …. Ý thức được điều đó, gương mặt Bạch Sắt đỏ lựng.

Mặc dù là trời mùa hè oi bức, nhưng bàn tay Diệp Thanh Hân vẫn mềm mịn, các ngón tay thon dài bao lấy bàn tay cô.

Bạch Sắt biết nếu chẳng may có người bắt gặp hai người bọn họ đang tay trong tay thì e rằng có giải thích thế nào cũng không được.

Cô biết mình nên buông tay anh ra, nhưng trong tiềm thức lại có cảm giác lưu luyến. Cô do dự chần chừ, cũng cảm thấy hình như bàn tay của thầy Diệp cũng căng thẳng không ít.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Sắt càng lúc càng nóng, tim đập nhanh như hươu chạy, hơi thở dồn dập.

“Đi mệt?” Diệp Thanh Hân nhận ra được sự biến hóa trên nét mặt cô, giọng dịu dàng: “Chúng ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút!”

“Vâng!” Bạch Sắt không dám ngẩng đầu nhìn thầy Diệp, cúi đầu đáp lời.

Hai người đi đến quảng trường, trông thấy phía trước có một tấm bảng ‘Free Hugs’, phía dưới có đề chữ ‘Hoạt động cái ôm thân ái’.

Bạch Sắt và Diệp Thanh Hân vẫn không hiểu hoạt động đó là gì, chỉ trông thấy từng cặp từng cặp đang ôm nhau rất chặt. Trong loa truyền đến giọng nói: “Mọi người thân mến, một vòng ôm chân thành mang đến sự ấm áp, giúp chúng ta có thể vượt qua những thương tổn …”

Thì ra Free Hugs chính là những ‘Cái ôm miễn phí’, mặc kệ là có quen biết hay không, ôm nhau một cái, truyền đến nhau sự ấm áp.

Dưới tình huống này, Bạch Sắt dĩ nhiên không khỏi kích động muốn ôm lấy thầy Diệp.

Thế nhưng …

Cô cũng có chút lo lắng: ‘Có nên rụt rè một chút không … Ngày hôm nay mày đã dám nắm tay thầy Diệp … Yêu mến đến mức nào cũng không nên lộ liễu quá!’

Bạch Sắt cố gắng áp chế bản thân.

Đúng lúc này Diệp Thanh Hân nhẹ giọng gọi cô: “Bạch Sắt!”

“Dạ!???” Bạch Sắt nghiêng đầu đối diện đôi mắt sâu hun hút của Diệp Thanh Hân, tim cô đập loạn.

Vẻ mặt Diệp Thanh Hân vẫn ôn hòa như thường ngày nhưng phảng phất một chút trịnh trọng, tay phải của anh vẫn nắm chặt tay Bạch Sắt không buông, tay trái từ từ hướng về phía bả vai Bạch Sắt.

Thầy Diệp … Thầy Diệp muốn ôm mình ư?

Bàn tay Diệp Thanh Hân càng lúc càng gần. Khi Bạch Sắt xác nhận được điều này thần kinh cô không khỏi chấn động.

Không phải là lần đầu tiên cô ôm Diệp Thanh Hân, nhưng trước đó đều trong tình huống nguy cấp, nảy sinh phản ứng tự nhiên.

Lần này không giống như vậy.

Bạch Sắt nín thở, không dám chớp mắt, nhìn Diệp Thanh Hân từ từ cúi thấp người, tay phải đỡ lấy bờ vai cô, chậm ra kéo cô vào trong lòng anh.

Rất nhẹ, rất nhẹ, tựa như anh chỉ dùng đầu ngón tay chạm lên lưng cô. Cách một lớp vải mong manh nhưng độ ấm nơi lòng bàn tay vẫn có thể truyền thẳng đến tim cô.

Ấm áp! Dịu dàng!

“Bạch Sắt! Cám ơn em!” Diệp Thanh Hân thì thầm bên tai cô.

Một người con gái hiểu chuyện như thế làm sao không khiến anh dùng cả linh hồn mình mà yêu cô.

Bạch Sắt từ trong cơn mê bừng tỉnh.

Thì ra, thầy Diệp chỉ muốn cám ơn cô đã tin anh …

Tuy nhiên, vào giờ phút này, trong vòng tay ấm áp của thầy Diệp, lòng tự tôn của cô sớm đã quẳng đi đâu mất, cốt khí làm người gì đó cũng lẩn phương trời nào; cho dù là cái ôm thay lời cám ơn thì sao chứ, cô vẫn cảm thấy vui vẻ, nguyện sa chân vào đó.

Gương mặt cô đụng vào vai anh, khoang mũi tràn ngập hương vị của anh. Cô cảm thấy toàn thân như tan chảy.

Cánh tay Diệp Thanh Hân siết nhẹ, đem người trong lồng ngực áp sát hơn một chút.

Bọn họ bên nhau, lặng lẽ, một phút tựa như cả một thế kỷ.

*

Tối hôm đó Diệp Thanh Hân nhận được điện thoại của Diệp Thanh Minh.

“Anh! Thật ngại quá, em không giúp được gì!” Diệp Thanh Hân lên tiếng.

Diệp Thanh Minh vội vàng đỡ lời: “Không! Không! Tiểu Hân, là lỗi do anh mới đúng!”

Ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Tiểu Hân, sau khi em và cô gái ấy đi rồi, Cục Trưởng Bạch chủ động hỏi anh có chuyện gì. Anh thật tình kể cho ông ấy nghe. Cục Trưởng Bạch cẩn thận hỏi han tình hình của chị dâu, sau đó ông ấy nói tháng sau Bắc Kinh đưa ra một chính sách mới, những người như chị dâu có thể được xét vào hộ khẩu. Chờ đến khi chị vào hộ khẩu thì vấn đề hộ khẩu của con trai cũng được giải quyết dễ dàng. Cục Trưởng Bạch còn nói với anh, nếu như lúc đó còn có khó khăn gì thì cứ gọi cho thư ký của ông ấy là được. Như vậy rất tốt, chuyện hộ khẩu được giải quyết, lại không mất tiền. Chỉ là, anh cảm thấy có chút băn khoăn.”

Diệp Thanh Hân nhàn nhạt lên tiếng: “Em đâu có nói gì, anh không cần phải băn khoăn.”

Diệp Thanh Minh im lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Tiểu Hân, em thích con gái của Cục Trưởng Bạch sao?”

Diệp Thanh Hân mím mím môi, không trả lời.

Anh ta nói tiếp: “Hai người chúng ta cùng nhau lớn lên, nhìn vẻ mặt của cậu, người anh như tôi đây liếc sơ là hiểu. Lần này, vì chuyện của anh mà cậu không còn mặt mũi trước cô bé, anh cũng có chỗ không đúng. Thế nhưng, Tiểu Hân, anh trai có lòng tốt nhắc cậu một câu, Cục Trưởng Bạch thanh thế lớn cỡ nào, khả năng sẽ không tìm một người con rể bình thường như chúng ta.”

“Anh! Anh đừng bận tâm!” Diệp Thanh Hân trả lời: “Cô bé đó là học trò của em, sau này cũng là nghiên cứu sinh do em hướng dẫn. Ngoài chuyện đó ra, sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào khác!”

“Nói chung, lần này là anh nợ cậu!”

“Đều là anh em, đừng khách sáo như vậy!” Ngừng một chút: “Tuy nhiên, sau này có chuyện tương tự, mong anh đừng đến tìm em. Phương diện này em không rành!”

Sau khi biết được thân phận thật sự của Bạch Sắt, thầy Diệp càng thêm tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK