Phần 1
Mười rưỡi sáng, tại khu giáo vụ sau đại học khoa tiếng Anh.
Lưu Khải Thần đi ra khỏi văn phòng Diệp Thanh Hân, nghi ngờ tám chuyện với Bành Tĩnh Di và Lữ Lượng: “Tôi phát hiện tâm tình của giáo sư hôm nay rất tốt. Tài liệu lần này tôi phiên dịch cho công ty đó là tài liệu lịch sử, tôi làm thấy nó tẻ ngắt chán chết, thế mà thầy ấy nhìn một chút lại nở nụ cười!”
“Thật không? Cậu chắc chứ?” Lữ Lượng vốn đang lo lắng bất an nghe thấy vậy thì lập tức tỉnh táo: “Giáo sư phân cho tôi dịch tạp chí địa lý quốc gia, hôm nay là deadline rồi, nhưng tôi mới làm được một nửa, tốc độ quá chậm, sợ bị phê bình nên tôi không dám nói cho giáo sư biết. Tôi phải nhanh chóng đi xin kéo dài thời gian mới được.”
“Chuyện không đáng tin cậy thế mà anh cũng làm được hả?” Bành Tĩnh Di nhíu mày.
Lưu Khải Thần cũng nói: “Ực, dù tâm tình giáo sư không tệ thì cậu cũng không thể kích thích thầy ấy bằng cách đó chứ.”
Năm phút sau, Lữ Lượng đi ra khỏi phòng làm việc, vui vẻ ra mặt: “Hôm nay tâm tình giáo sư tốt vô cùng luông. Tôi nói với thầy ấy là chưa hoàn thành, muốn xin kéo dài thời gian, chẳng những không phê bình mà còn cười với tôi nữa.”
Trong văn phòng, Diệp Thanh Hân ngồi giữa những chồng tài liệu lịch sử chất động, trước mặt là một cái notebook, nhưng mà đã tắt ngúm từ lâu. Diệp Thanh Hân chống cằm, nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên cổ tay trái, vẻ mặt anh nhìn đâu cũng thấy vui vẻ dịu dàng, ẩn ẩn sự đắc ý.
8h30 đi làm, bây giờ đã qua 2 tiếng đồng hồ rồi. Vì sao mới qua 2 tiếng chứ? Vì sao lại chậm rì rì vậy….
Diệp Thanh Hân nhìn đồng hồ và thở dài trong lòng —— thực tế thì sáng nay cứ năm phút anh lại nhìn đồng hồ một lần, mỗi lần xem thì đều mới trôi qua năm phút —— bây giờ còn 1 tiếng nữa mới đến thời gian 11h30 anh hẹn Bạch Sắt.
Ừm…. cố gắng nhịn một lát, a…. không đúng, là ‘tiếp tục làm việc’. Diệp Thanh Hân cũng cảm thấy thật khó tin. Phiên Dịch là công việc và cũng là sự nghiệp của anh, mỗi lần anh làm việc đều cảm thấy thành tựu và như đang làm một sự mệnh cao cả, dù là tài liệu lịch sử tối nghĩa vô vị thì anh vẫn luôn vui vẻ làm. Nhưng vì sao hôm nay anh luôn thiếu hứng thú làm việc, thậm chí còn có cảm giác như lay lắt qua ngày.
Diệp Thanh Hân đưa tay cầm văn bản trước mặt, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua anh và Bạch Sắt chính thức là người yêu của nhau thì suy nghĩ và tâm tình anh lại bay lên trời cao, không tài nào tập trung nổi. Cuối cùng anh gom hết văn kiện lại, chỉ nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ trên cổ tay mình mà thôi.
Hóa ra đây chính là cảm giác chìm trong tình yêu sao, kim đồng hồ tích tắc tích tắc đều làm anh vội vàng mong chờ.
10h50, tiếng đập cửa vang lên. Nhưng mà lúc này chắc không phải là cô.
“Mời vào.” Diệp Thanh Hân thản nhiên nói.
Cửa nhẹ nhàng đẩy ra một nửa, đôi mắt hạnh nhìn dò xét xung quanh, sau đó cả khuôn mặt trắng nho nhỏ cũng hiện ra, và một tiếng chào hỏi lịch sự: “Thầy Diệp, thầy đang bận ạ.”
Diệp Thanh Hân hít một hơi ngồi thẳng: “Cũng không hẳn. Bạch Sắt, em vào đi.”
Bạch Sắt khẽ đóng cửa, sau đó lẽ lưỡi với Diệp Thanh Hân. Cô đến sớm! Lúc này trong mắt Diệp Thanh Hân thì dù cô nhăn mặt cũng đáng yêu hơn Baby.
“Sắt Sắt, không phải hôm nay 11h30 em mới tan học sao?” Diệp Thanh Hân hỏi nhỏ.
Bạch Sắt giải thích thản nhiên: “A, tiết hôm nay chán quá nên em chỉ học một nửa rồi trốn.”
Thầy Diệp bị mắc bệnh nghề nghiệp, truy hỏi: “Hả? Không phải tiết này sẽ có trọng tâm ôn thi cuối kỳ sao? Đây cũng không phải tiết gì chán cho cam?”
“Em thi chưa bao giờ dựa vào trọng tâm mà giáo viên cho, em làm bằng thực lực của mình.” Bạch Sắt nói dõng dạc. Thật ra do ngồi trong lớp cô cũng không có tâm tư nghe giảng, nghĩ không bằng buổi tối xem lại vở của các bạn.
Diệp Thanh Hân cong môi, đôi mắt dài nhỏ cũng cong cong: “Sao tôi lại nhớ em rất thích trọng tâm của giáo viên nhỉ. Năm đó còn tìm tôi muốn có trọng tâm mà, không phải sao?” Dừng một chút, anh lại bắt đầu ân cần dạy bảo: “Sắt Sắt, sắp thi cuối kỳ rồi, không thể lơi lỏng trong việc học được, kỳ 2 năm bốn mà còn phải thi lại thì phiền lắm đó.”
Bạch Sắt bị vạch mặt tịa chỗ, không còn cách nào, đành giả bộ muốn đi: “Thầy Diệp, vậy thì em về đi học đây ạ.”
Đến đây rồi còn đi? Ai mà cam lòng chứ?
Vài giây trước thầy Diệp còn đang nghiêm túc dạy dỗ thì lắc mình một cái thay đổi thái độ, giữ chặt tay Bạch Sắt: “Được rồi mà, Sắt Sắt, lần này coi như thôi. Em lấy luận văn tiếng thứ hai ra đi. Tôi xem cho em.”
“Vâng, thầy Diệp.” Ngoài miệng Bạch Sắt nói rất cung kính, nhưng lại rút tay về không lưu tình, hừ, trừng phạt nhỏ đó.
Diệp Thanh Hân chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Ai bảo vừa rồi anh còn ra điệu ‘thầy giáo’ chứ? Có lẽ anh còn chưa quen từ ‘thầy giáo’ thành ‘bạn trai’. Sau này nhất định phải biết ranh giới, nếu không cũng chẳng được hưởng thụ quyền lợi của bạn trai mất.
Phần 2
Bạch Sắt lấy luận văn tiếng Pháp của mình ra, đặt trước mặt Diệp Thanh Hân, chữ viết ngay ngắn nắn nót xinh đẹp: “Thầy Diệp, mời thầy xem qua ạ.”
Diệp Thanh Hân tự nói với mình phải tỉnh táo, sau đó tập trung tinh thần đọc bài luận văn.
Bạch Sắt mang một cái ghế tới, đoan chính ngồi bên cạnh Diệp Thanh Hân, nghiêm chỉnh không dám vượt quy củ —— khi anh là một người thầy thì cô cũng sớm có thói quen làm một học sinh luôn biết tôn sư trọng đạo.
Chỉ là, hiệu suất của thầy Diệp hôm nay không được cao như bình thường. Năm phút rồi mà thầy vẫn chỉ dừng ở đề mục thứ nhất.
Bạch Sắt cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Thầy Diệp, ngoại ngữ thứ hai của thầy chọn tiếng Pháp ạ.”
Diệp Thanh Hân thuận miệng trả lời: “Không, tôi chọn Latin.”
Bạch Sắt suýt ngất: “Nếu thầy đọc không hiểu còn hẹn em tới, bảo xem luận văn giúp em làm chi? Thầy Diệp, xin hỏi đây có tính là ‘đùa giỡn học sinh’ không ạ?”
Diệp Thanh Hân bình tĩnh trả lời: “Tôi không chọn tiếng Pháp nhưng không có nghĩa là tôi không hiểu tiếng Pháp.”
“Tin mới là lạ.” Bạch Sắt cong miệng, dáng vẻ như thiếu nữ hờn dỗi.
Diệp Thanh Hân cười rộ lên, anh rất yêu dáng vẻ này của cô, suy nghĩ một chút: “Vậy chúng ta đánh cuộc nhé? Người thua phải đồng ý một chuyện với người thắng.”
“Được rồi. Đánh cuộc thì đánh cuộc.” Bạch Sắt tính rồi. Vừa rồi lâu như thế cô vẫn luôn lén quan sát thầy, rõ ràng thầy chỉ dừng ở đề mục không đọc tiếp. Rõ ràng là xem không hiểu mà.
Nghe thấy Bạch Sắt đồng ý. Diệp Thanh Hân càng cười tươi hơn, má lúm đồng tiền hiện rõ trên mặt. Đúng là cô bé con dễ gạt, thế mà đã mắc câu rồi.
Bạch Sắt còn mờ mịt: “Thầy Diệp, thầy cười gì thế?”
Diệp Thanh Hân cầm luận văn trên bàn, đọc rõ từng câu. Cách phát âm vừa chuẩn lại rõ ràng lưu loát, nghe thôi là biết trình độ cao.
Bạch Sắt trợn tròn mắt: “Thầy đúng là biết tiếng Pháp. Không phải là thầy không chọn tiếng Pháp sao?”
Diệp Thanh Hân thấy cô trố mắt nhìn mình thì vuốt tóc cô nói: “Thực ra cha tôi là giáo viên tiếng Pháp. Khi còn bé nhà tôi cũng từng ở Pháp một thời gian ngắn.” Thấy vẻ mặt Bạch Sắt u oán ra điều ‘Tại sao em lại không biết gì chứ?”, anh còn nói: “Những chuyện này ấy à, sau này tôi sẽ từ từ nói cho em biết nhé.”
Bạch Sắt vẫn cảm thấy khó hiểu: “Nếu thầy đọc hiểu thì sao vừa rồi nhìn lâu thế?”
Người nào đó chợt cảm thấy có chút hổ thẹn. Trước khi Bạch Sắt đến anh không đọc vào đầu. Sau khi Bạch Sắt đến mà anh còn đọc được thì anh có là thần mất. Nhưng mà chuyện mất mắt đó sao mà nói cho cô được.
Vì vậy, Diệp Thanh Hân nhàn nhạt chuyển đổi chủ đề: “Sắt Sắt, em thua rồi. Đừng quên là em còn nợ tôi một chuyện.”
Nguyện thua cuộc, Bạch Sắt đành nói: “Được rồi, thầy nói xem em phải làm gì?”
“Kiss me.” Diệp Thanh Hân cố gắng nói giống như một người bạn trai.
Bạch Sắt lại càng hoảng sợ: “Cái gì?”
“Ừ hừ.” Diệp Thanh Hân gật đầu với cô. Anh tin tưởng với trình độ tiếng Anh của cô, không thể nào nghe không hiểu hai từ đơn này.
Đây có phải thầy Diệp không thế? Người thanh cao bình tĩnh, người thích cười thản nhiên, người thong dong lặng yên trên lớp học, người lộ ra tài hoa trong giới dịch thuật, có phải là thấy không? Vào lúc này, vẻ mặt anh vẫn dịu dàng như thế, chỉ là đôi mắt dài nhỏ mông lung, bờ môi cong cong, nhìn thế nào cũng thấy yêu nghiệt hơn ngày thường hết.
Bạch Sắt đỏ bừng cả mặt: “Thầy Diệp, đây là phòng làm việc. Đây có tính là quấy rầy nữ sinh không thầy?”
“Đổi một thời gian địa điểm khác là được. Nhưng mà không thể bỏ qua được.” Diệp Thanh Hân cười vô cùng dịu dàng.
Phần 3
Năm rưỡi chiều hôm đó tan làm, Diệp Thanh Hân gọi điện thoại chân thành mời bạn Bạch Sắt nể mặt anh, đi ăn cơm cùng anh. Ai ngờ cô bé con kiêu ngạo nào đó còn canh cánh trong lòng vụ ban sáng, từ chối hùng hồn với lý do ‘Phải học không có thời gian’.
Đương nhiên không thể trách Bạch Sắt hẹp hòi được, uổng công cô trốn một tiết học quan trọng nhất trong kỳ, cuối cùng người nào đó không biết tốt xấu, không hiểu phong tình, không thấy được lòng của người ta, lại còn nhấc lên dáng vẻ giáo viên dạy dỗ người ta nữa. Sao cô có thể nuốt trôi cơn tức này được?
Diệp Thanh Hân bị từ chối bằng những lời đanh thép cũng không nổi giận, nghĩ nghĩ rồi quăng ‘mồi’: “Sắt Sắt, em muốn học môn gì? Ừm, dù là môn nào thì tôi cũng có thể giúp em ôn được hết.”
“Giúp em ôn sao? Vậy…. Thầy có thể đảm bảo hiệu quả học tập không?” Bạch Sắt cũng hơi bị lung lay xíu xíu. Mình có một bạn trai như cuố từ điển Oxford, trước cuộc thi sao không lợi dụng? Có phải là phí cửa trời không?
“Điều này còn cần hỏi sao?” Diệp Thanh Hân thản nhiên hỏi lại.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Bạch Sắt quyết định dựa vào cuốn từ điển mới của cô!
“Vậy, thầy Diệp, bây giờ em sẽ tới văn phòng của thầy.” Sự kiêu ngạo chỉ thoáng qua một chút, giọng cũng tốt lên nhiều.
“Trời lạnh lắm, để tôi lái xe đến dưới ký túc đón em.” Diệp Thanh Hân nói.
“Đừng đừng đừng. Dưới ký túc người đến người đi nhiều lắm… Em mặc nhiều một chút là được, em đến ngay đó, thầy chờ em ~” Bạch Sắt nói xong cúp điện thoại luôn.
Tuy quan hệ hiện tại của Diệp Thanh Hân và Bạch sắt không phải là thầy giáo và sinh viên trực tiếp, nhưng dù sao cũng trong cùng một trường. Quan hệ của hai người vẫn nên âm thầm một chút thì hay hơn. Hôm qua hai người đã đạt thành hiệp nghị sau khi nghiên cứu và thảo luận.
Nhưng mà, Diệp Thanh Hân nhấn mạnh điều kiện tiên quyết phải đảm bảo quyền lợi của bạn trai (hug, kiss, and more…), và sau đó anh bị Bạch Sắt khinh bỉ một phen.
More nghĩa là sao chứ?! Trong đầu ông thầy đang nghĩ cái gì đó đó?
Bạch Sắt cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng không phải là không thoải mái, cô chỉ kháng nghị một chút: “Trước kia em còn tưởng thầy là giáo viên chuyên nghiệp đứng đắn không nghĩ đến điều gì khác nữa cơ!”
“Trước kia tôi là giáo viên chuyên nghiệp đứng đắn không nghĩ đến điều gì khác. Bây giờ là bạn trai chuyên nghiệp đứng đắn, lòng không nghĩ đến việc gì khác.” Diệp Thanh Hân lý lẽ (thản nhiên) chính trực (không) tức (biết) giận (sỉ) (- Diệp Thanh Hân nói một cách thản nhiên, không biết xấu hổ).
Bị lý lẽ của người nào đó đả bại, Bạch Sắt thỏa hiệp: “Được rồi, thầy có thể sử dụng quyền lợi, nhưng trước đó phải được sự đồng ý của em.”
6 giờ, Bạch Sắt đến văn phòng Diệp Thanh Hân, phòng ngoài chỉ có mình Bành Tĩnh Di ở đó. Vị giáo sư nào đó hẹn mình buổi tối cũng nhân từ cho học sinh nghỉ, nhưng mà không biết vì sao Bành Tĩnh Di vẫn ở lại làm như cũ.
Bạch Sắt nhìn vào phòng trong, thấy Diệp Thanh Hân cũng không ở bên trong, hỏi Bành Tĩnh Di: “Sư tỷ, chị có thấy thầy Diệp đâu không ạ?”
Bành Tĩnh Di ngẩng đầu, nhìn Bạch Sắt không mấy thân thiện: “Không phải cô không báo học nghiên giáo sư à? Vì sao suốt ngày tới chỗ này? Hôm nay cũng gặp mấy lần rồi.”
Bạch Sắt nghẹn họng, cảm thấy bất ngờ, không biết nên nói cái gì.
Bành Tĩnh Di thấy Bạch Sắt không phản bác thì lại càng lạnh lùng hơn: “Bạch Sắt, tôi không thể không nhắc nhở cô. Cô như thế sẽ không tốt cho giáo sư chút nào.”
Thấy địch ý của Bành Tĩnh Di, Bạch Sắt nhíu mày, cảm thấy không cần tranh luận vấn đề này: “Nếu thầy Diệp không ở đây thì em đi trước đây ạ.”
Bạch Sắt vừa mới xoay người, chỉ nghe thấy tiếng Bành Tĩnh Di nói với theo: “Giáo sư tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, vốn là người ở đầu sóng ngọn gió, không thể truyền ra chút gì đó không hay. Trước nay thầy đều biết điều đó, đều có tị hiềm với các nữ sinh. Chỉ có cô…”
Bạch Sắt quay đầu lạ, chỉ nghe Bành Tĩnh Di nói tiếp: “Mỗi lần tôi đều thấy cô chủ động tìm cơ hội tiếp cận giáo sư, thầy ấy chỉ vì hai người quen nhau từ trước nên mới không tiện từ chối.”
“Đúng vậy. Bọn em quen biết từ trước, chính là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đó.” Bạch Sắt cười tươi, nhưng sau đó xoay người đi luôn.
Bạch Sắt vừa đi ra phòng 308 thì gặp ngay Diệp Thanh Hân đi ra từ phòng 312 của giáo sư Ngụy.
“Bạch Sắt, em đến rồi.” Diệp Thanh HÂn mỉm cười, giọng nói thản nhiên, như là anh chào hỏi những nữ sinh khác.
Bạch Sắt lạnh lùng không nói lời nào.
Lúc hai người đi thoáng qua, Diệp Thanh Hân nói nhỏ: “Tôi đi lấy xe, lát nữa gặp dưới lầu.”
Phần 4
Sau khi lên xe, Diệp Thanh Hân dịu dàng giải thích: “Sắt Sắt, xin lỗi vì để em đợi. Vừa rồi tôi đến chỗ giáo sư Ngụy đi cửa sau cho em. Chắc em sẽ không giận chứ?”
“Không giận.” Bạch Sắt trợn mắt: “Nhưng mà đột nhiên không có khẩu vị, không muốn ăn cơm.”
“Làm sao thế?” Diệp Thanh Hân nhìn qua nghiên cứu nét mặt cô.
“Không sao cả.” Rõ ràng là dáng vẻ chớ dây vào.
Diệp Thanh Hân ngạc nhiên, lúc gọi điện vẫn còn tốt mà? Anh dỗ: “Sắt Sắt ngoan nào, rốt cuộc làm sao vậy? Nói tôi nghe một chút.”
“Không muốn nói chuyện.” Bạch Sắt xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp Thanh Hân bất ngờ, mới một lát sao cô đã trở mặt nhanh vậy? “Trong ấn tượng của tôi, em đâu có thay đổi cảm xúc chóng mặt thế.”
“Thay đổi chóng mặt á?” Bạch Sắt bạo phát: “Rõ ràng do thầy sai! Đối với nữ sinh nào cũng đều dịu dàng săn sóc như vậy, nếu không thì sao học sinh nữ của thầy đều thích thầy hết chứ?”
Diệp Thanh Hân giải thích: “Ngoài dịu dàng săn sóc cho bạn học Bạch Sắt ra thì tôi đâu có như thế với những người khác. Học sinh nữ của tôi, theo tôi biết thì cũng chỉ có một mình bạn Bạch Sắt là thích tôi như thế thôi.”
“Bành Tĩnh Di thì sao?” Bạch Sắt nghiến răng nói.
Diệp Thanh Hân không hiểu gì: “Có liên quan gì tới em ấy?”
“Nhất định chị ấy thích thầy.” Bạch Sắt tức giận nói.
“Không có mà.” Diệp Thanh Hân sửng sốt.
“Cái gì mà không chứ? Hôm nay chị ấy nói với em, bảo em đừng có quấn quít lấy thầy, ảnh hưởng đến thanh danh của thầy.” Bạch Sắt càng nói càng tức giận.
“Sắt Sắt, chắc là em suy nghĩ nhiều quá đó. Em ấy chỉ là học sinh của tôi mà thôi.” Diệp Thanh Hân nhẹ nhàng giải thích.
“Em cũng là học sinh của thầy vậy.”
Diệp Thanh Hân cười phá lên: “Em ấy sao có thể so sánh với em được? Em nghĩ rằng tôi và em chỉ là vui đùa à? Cũng chỉ có em, tôi mới có thể dễ dàng tha thứ như vậy. Những học sinh khác thấy tôi, ai mà không lễ phép kính cẩn chứ.” Học sinh của anh, ai dám quát lên với anh như vậy?
Bạch Sắt hướng dẫn từng bước: “Thầy cẩn thận ngẫm lại xem, Bành Tĩnh Di có làm gì đặc biệt với thầy không?”
Diệp Thanh Hân thấy Bạch Sắt làm thật, đành ngừng xe ven đường, cẩn thận suy nghĩ một chút: “Không có mà, Sắt Sắt. Nếu nói có thì mỗi sáng em ấy đều pha trà cho tôi thôi. Nhưng mà đây cũng đâu có là gì? Đúng không?”
“Pha trà? Em còn chưa pha trà cho thầy, vậy mà chị ấy mỗi ngày đều pha trà?” Bạch Sắt cường điệu.
“Sắt Sắt, chỉ là pha trà thôi mà, đâu nghiêm trọng thế?” Diệp Thanh Hân thản nhiên nói. Có phải bé con hơi hẹp hòi rồi không?
“Ngày mai cứ để chị ấy chuẩn bị bữa sáng, rồi sau đó giúp thầy dọn dẹp phòng giặt quần áo luôn. Cũng tốt lắm nhỉ? Những điều này đều là việc của bà xã làm, chẳng lẽ thầy không biết sao?” Bạch Sắt thấy Diệp Thanh Hân không coi ra sao cả thì cảm thấy chán nản.
Diệp Thanh Hân thấy Bạch Sắt cho là thật thì vội vàng đầu hàng: “Được rồi. Từ mai tôi không uống trà nữa.”
“Chưa đủ.” Bạch Sắt phụng phịu.
Diệp Thanh Hân đành phải dỗ dành cô: “Vậy em còn muốn thế nào, cứ dặn dò tôi đi.”
Bạch Sắt nghiêm túc nói: “Thầy phải từ chối hoàn toàn chị ấy. Thầy phải nói rõ ràng cho chị ấy biết rằng: Thầy không thích chị ấy.” Cô cứ nghĩ đến có người thích bạn trai mình, thế nhưng người đó lại không biểu đạt rõ thái độ của mình thì cô đã thấy không chịu nổi.
Diệp Thanh Hân bất đắc dĩ: “Sắt Sắt à, tới bây giờ em ấy đều chưa bày tỏ gì với tôi, tôi từ chối em ấy gì mới được?”
Bạch Sắt chua xót nói: “Rõ ràng chị ấy thầm mến thầy, thầy không từ chối, là vì muốn hưởng thụ cảm giác mập mờ đúng không?”
“Em đừng đổ loạn tội cho tôi chứ!” Diệp Thanh Hân không biết làm thế nào” “Sắt Sắt, chúng ta nói có lý một chút được không?”
Bạch Sắt hít mũi, trầm mặc mấy giây, rốt cuộc nói nhỏ: “Chúng ta mới yêu có một ngày thôi, thầy đã chê em không nói lý rồi sao?”
Phần 5
Nhìn hốc mắt Bạch Sắt hồng hồng muốn khóc lại thôi, Diệp Thanh Hân luống cuống. Rõ ràng anh đã thề sẽ yêu thương chiều chuộng cô cả đời, vì sao mới một ngày mà đã làm sai rồi?
“Sắt Sắt, đừng như vậy.” Diệp Thanh Hân vội cởi dây an toàn của mình, nghiêng người ôm lấy cô nhưng lại bị cô đẩy mấy cái. Rốt cuộc anh không giữ được phong độ lịch sự bình thường, bắt lấy cổ tay cô, thuận thế ấn cô vào ghế.
Bạch Sắt mang vẻ mặt thà chết không chịu khuất phục, cô quay mặt đi, cố ý nhìn nghiêng qua một bên.
Diệp Thanh Hân lại nhìn kỹ từng chi tiết, mái tóc đen toán loạn, đôi mi thanh tú cau lại, đôi mắt mờ sương khép hờ… Cuối cùng, ánh mắt anh nhìn lâu trên đôi môi cô. Khi cô tức giận thì hai cánh môi hơi vểnh lên, hồng hồng nõn nà, rất giống một quả anh đào chín mọng.
“Sắt Sắt, tôi muốn hôn em.” Người nào đó muốn sử dụng quyền lợi của người bạn trai.
“Xin lỗi, nhưng mà không được. Ai bảo em là cô gái không nói lý chứ.” Bạch Sắt tức giận nói.
“Ừ, nếu vậy, sau này hôn em cũng không cần nói đạo lý gì đó rồi.” Nói xong Diệp Thanh Hân cúi đầu xuống, hôn lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng liếm cắn chóp mũi và gò má cô.
Bạch Sắt không phối hợp, cứ né đầu, nhưng vẫn bị anh hôn khắp mặt, cuối cùng cô kêu to lên: “Hôm nay em bôi kem chống nắng đó, thầy không sợ bị trúng độc kim loại nặng sao?”
Diệp Thanh Hân sao có thể ngừng được, trả lời hàm hồ: “Vậy thì tốt, độc chết rồi, coi như là hình phạt vì vừa rồi làm em khóc.”
Bạch Sắt thua trận: “Được rồi, em tha thứ cho thầy. Thầy Diệp, thầy đừng độc chết mình.”
Diệp Thanh Hân cơ trí (cầm thú) đưa môi về vành tai và cổ Bạch Sắt, nhẹ nhàng gặm vài cái: “Ưm, nguyên nước nguyên vị, ở đây không có độc….”
Bạch Sắt phát điên: “Thầy Diệp! Đây là trên đường đó!” Còn là đường bốn phía xe chạy!
Diệp Thanh Hân hoàn toàn không care, cười cười: “A, chẳng lẽ còn cài 12 điểm hay sao?”
“….”
Năm phút sau…
Bạch Sắt được thầy Diệp đối xử dịu dàng ngọt ngào như thế, lửa giận không biết đã bay mất đi đâu. Nhưng mà hết tức thì lại cảm thấy bụng hơi đói, bị hôn mơ màng cũng không quên đề nghị ông thầy nào đó nên đi ăn cơm.
Diệp Thanh Hân ba phen bốn bận dùng lý trí muốn mình dừng lại, nhưng hành vi lại hoàn toàn không nghe anh chỉ huy. Anh nghĩ, nếu như sau này ở cùng Sắt Sắt, chắc anh sẽ không bao giờ còn lòng tin với sự tự chủ của mình mất.
Dần dần, hô hấp hai người cũng không còntự nhiên.
Đúng lúc này, một tiếng chuông di động vang lên. Diệp Thanh Hân khó khăn buông Bạch Sắt ra, nhìn di động của mình, trên màn hình hiện ba chữ “Bành Tĩnh Di”. Diệp Thanh Hân ôm Bạch Sắt vào ngực, sau đó ấn nút nghe.
“Giáo sư, phần độc quyền em dịch đã hoàn thành, em gửi vào email của thầy hay để sáng mai thầy duyệt và đóng dấu bản thảo?” Giọng nói Bành Tĩnh Di truyền đến.
Bạch Sắt ầm thầm ‘hừ’ một tiếng. Chuyện nhỏ thế mà còn phải gọi điện thoại, rõ ràng là đang ‘quấy rầy’ thì có.
“Xem vào sáng mai. Cảm ơn.” Diệp Thanh Hân thản nhiên nói, dừng một chút: “Đúng rồi Tiểu Bành, mỗi ngày em đều pha tra giúp thầy, cảm ơn em. Nhưng bắt đầu từ mai không cần phiền em nữa.”
“Giáo sư, có phải cách em pha sai rồi không? Nóng quá hay lạnh quá ạ?” Bành Tĩnh Di nhút nhát hỏi.
“À, không phải, không phải vấn đề của em, cảm ơn em nhiều lắm. Nhưng thật ra là… bạn gái của thầy hay ghen, cô ấy không cho phép có nữ sinh pha trà cho thầy.” Diệp Thanh Hân nói thì nhã nhặn, nhưng vẻ mặt thì đau khổ —— Bạch Sắt nằm trong ngực đang véo tay anh.
“Giáo sư, thầy có bạn gái sao?” Bành Tĩnh Di giật mình.
“Ừ, đúng vậy. Thế nhé, gặp lại sau.” Diệp Thanh Hân cúp điện thoại, vẻ mặt vô tội: “Sắt Sắt, tôi dựa theo chỉ thị của em đã từ chối rõ ràng rồi. Em còn véo tôi chi vậy?”
“Thầy nói ai thích ăn dấm hử?” Bạch Sắt đỏ mặt: “Em đây không có ghen. Em chỉ cầu thị, bàn luận, nhìn rõ mọi việc, rất công chính.”
“Đúng rồi đúng rồi, ngô hoàng anh minh, nhìn rõ mọi việc!” Diệp Thanh Hân hô lên, nở nụ cười đầy cưng chiều.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK