Phần 1
11 giờ 30 phút tối ngày 4 tháng 1. Phòng giáo vụ khoa tiếng Anh.
Trên bầu trời đêm đầy những ngồi sao tỏa sáng, ánh trăng lưỡi liềm treo xa xa ở không trung.
Trong phòng học 308, đèn vẫn sáng trưng. Buổi chiều Diệp Thanh Hân đưa Bạch Sắt về xong thì làm việc như chạy đua với thời gian, ngay cả cơm tối cũng không ăn. Mấy người Lưu Khải Thần có mua cơm hộp về cho anh, nhưng tới giờ vẫn còn nguyên trên bàn.
Diệp Thanh Hân xoa xoa mi tâm, nói với Lưu Khải Thần, Bành Tĩnh Di và Lưu Lượng: “Muộn rồi, ba em về trước đi. Phần công việc còn lại không nhiều lắm, mình tôi làm được rồi.”
“Giáo sư, một mình thầy sợ rằng sẽ làm cả đêm mất.” Bành Tĩnh Di nói.
“Về đi.” Diệp Thanh Hân dịu dàng nói.
“Cảm ơn giáo sư.” Mấy người Lưu Khải Thần đứng lên, vuốt vuốt bờ vai mỏi nhừ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bành Tĩnh Di sửng sốt vài giây, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, lặng yên đi về cùng mấy người Lưu Khải Thần.
Đứng dưới lầu, Bành Tĩnh Di ngẩng đầu, si ngốc nhìn cửa sổ còn ánh sáng. Cô nghĩ, thầy là người tài hoa như thế, rồi lại bình dị gần gũi như thế. Trong lòng thầy luôn giữ một phần thanh cao, luôn kiên trì với chấp nhất, giống như ánh sáng trống vắng hắt ra ngoài cửa sổ lúc này
Mãi đến 5 giờ sáng, Diệp Thanh Hân mới hoàn thành hết phần phiên dịch. Anh uống một hớp nước, lông mày nhíu chặt hơn. Không còn công việc lấp đầy, trong anh chỉ còn lại sự trống rỗng vô tận.
Anh không thể nào nghĩ được, vô số ngày đêm sau này, anh phải tiếp tục sống như thế nào?
Cô đói bụng, anh không thể mời cô ăn cơm;
Cô bị ốm, anh không thể đưa cô đi bệnh viện;
Cô khóc, anh không thể lau khô dòng nước mắt;
Cô sợ, anh không thể ôm chặt lấy cô…
Nhiều năm như vậy, anh vẫn yêu thầm cô, lặng yên mà vui vẻ, mà từ giờ trở đi, ngay cả tư cách làm điều đó anh cũng không có.
Là anh đã quá tham lam, không khống chế được niềm mong ước trong lòng, mới bị cô phát hiện ra sao? Đúng vậy, thầy giáo nào sẽ cầm tay học trò mình chứ? —— Mặc dù anh chỉ muốn an ủi trong lúc cô đang đau khổ —— nhưng như thế cũng có vài phần tương tự như vụ án giáo sư nào đó bao nuôi một cô nữ sinh.
Diệp Thanh Hân lắc đầu cười khổ. Thì ra dù chính mình có tự kiềm chế giỏi thế nào, nhịn giỏi cỡ nào thì giấy cũng không gói được lửa.
Phần 2
Hôm sau, Diệp Thanh Hân đi công tác Nghiễm Châu. Ba ngày liền đều vô cùng bận rộn, hết hội nghị này đến hội nghị khác, thậm chí anh còn không mở cả di động.
Ba ngày sau, Diệp Thanh Hân từ Nghiễm Châu trở về, vừa đi đến phòng giáo vụ thì thấy bóng lưng Bạch Sắt, Bạch Sắt đến tìm mình sao? Quả nhiên anh chỉ ảo tưởng mà thôi.
Quả nhiên, chút chờ mong của anh nhanh chóng bị phá nát.
Bạch Sắt không phải đến tìm anh. Anh trở mắt nhìn cô đi vào phòng 312. Đó là phòng của một thầy hướng dẫn phiên dịch khác —— văn phòng giáo sư Ngụy Lịch.
Diệp Thanh Hân sống 28 năm trên đời, từ khi được 5 tuổi anh đã được bố giáo dục thế nào là quân tử. Lần đầu tiên trong đời anh làm chuyện như thế này —— anh đứng ở cửa phòng giáo sư Ngụy Lịch, nghe lén hai người nói chuyện.
“Giáo sư Ngụy, em chào thầy ạ. Em chính là Bạch Sắt đã gọi điện cho thầy hôm trước, hôm nay em tới muốn nói chuyện với ngài về vấn đề đăng ký làm nghiên cứu sinh của thầy.”
“A, được. Em ngồi đi.”
…
Sau đó Diệp Thanh Hân không nghe nổi gì nữa. Trong đầu anh hỗn loạn.
Thậm chí ngay cả nghiên cứu sinh dưới trướng anh, Bạch Sắt cũng không tham gia nữa… Anh đã mất quyền lợi yêu thầm cô rồi, bây giờ cả quyền lợi được làm thầy giáo của cô, cố gắng dạy dỗ cô, cũng bị tước mất sao?
Anh không khỏi nghĩ lại ba năm trước, anh tận mắt nhìn Bạch Sắt và Lộ Tử Uyển tay trong tay, đi qua trước mặt anh. Anh suýt nữa đã bước tới cản lại, nếu như anh có một chút xíu tư cách nào anh nhất định sẽ không trở mắt nhìn cô như vậy… Tiếc là anh không có.
Hôm nay, anh nhìn Bạch Sắt và giáo sư Ngụy Lịch bàn luận chuyện học nghiên cứu trong phòng. Anh có tư cách ngăn cản sao?
Không kịp nghĩ nhiều, tùy theo trái tim.
Diệp Thanh Hân đẩy cửa vào văn phòng Ngụy Lịch. Anh biết rõ làm thế là không lễ phép nhưng anh đã không thể nào bận tâm những điều này nữa rồi.
Bạch Sắt khiếp sợ nhìn Diệp Thanh Hân: “Thầy Diệp…” Thầy Diệp vậy mà có thể đẩy cửa vào trực tiếp thế ư?
Diệp Thanh Hân nhìn cô, sau đó nhìn thẳng vào giáo sư Ngụy Lịch: “Xin lỗi thầy, giáo sư Ngụy. Bạch Sắt là học sinh mà tôi đã để ý từ trước. Không thể cho thầy được.” Giọng nói anh luôn dịu dàng, hiếm khi mạnh mẽ cứng ngắc như vậy.
“Thế sao?” Giáo sư Ngụy Lịch khó hiểu nhìn Bạch Sắt: “Xin lỗi, thầy Diệp, tôi không biết là có chuyện đó.”
Bạch Sắt vội vàng giải thích: “Giáo sư Ngụy, em đổi ý… em…”
Không đợi cô nói thêm gì nữa, Diệp Thanh Hân kéo tay cô và nói: “Giáo sư Ngụy, làm phiền thầy rồi, gặp lại sau.” Và rồi anh kéo cô ra khỏi văn phòng.
“Thầy Diệp…” Bạch Sắt gọi.
“Bạch Sắt, chúng ta nói chuyện.” Diệp Thanh Hân thả tay cô ra, trầm giọng nói.
Bạch Sắt gật đầu, cứ như vậy lặng yên đi theo Diệp Thanh Hân.
Phần 3
Tối hôm qua tuyết rơi dày, phủ kín sân. Cả sân trường chìm trong sắc trắng đơn thuần, cảnh đẹp mê người. Chỉ là thỉnh thoảng gió bắc thổi tới như cắt da cắt thịt. Mặc dù Diệp Thanh Hân khó nén nổi tâm tình, nhưng vẫn đi trước Bạch Sắt để chắn gió cho cô bé nhỏ xinh.
Hai người cứ đi mà không nói đi, đi đến ngoài trường. Phía tây thôn Ngụy công có một ngõ nhỏ, bình thường trời đẹp sẽ có vài cụ đi bộ trong hẻm, nhưng bây giờ trời rất lạnh, mọi người đều đóng kín cửa, không một bóng người
Lúc đi qua đó, Bạch Sắt lại là người mở miệng trước, thành khẩn giải thích: “Thầy Diệp, mấy ngày nay điện thoại của thầy không liên lạc được, cho nên chuyển học nghiên cứu sinh giáo sư Ngụy, em còn chưa kịp nói với thầy.”
Thật ra mấy ngay nay, Tạ Tâm Hạm luôn tận tình khuyên bảo Bạch Sắt: “Cho dù là hiểu hầm thì cũng đừng chủ động giải thích điều gì với thầy Diệp của em. Bởi vì nếu như vậy thì em sẽ là người chủ động thổ lộ. Lần đầu tiên là em thổ lộ, lần thứ hai cũng là em tỏ tình, mặt mũi của em muốn vứt đi đâu hả? Treo trên cây chắc? Hơn nữa trong tình yêu, ai yêu trước đã định là người thua. Cho nên dù thế nào em cũng không thể nhận thua được.”
Bạch Sắt trả lời thế nào? “Trong tình yêu, có yêu hay không, đâu liên quan gì đến mặt mũi hay thắng thua.”
Tạ Tâm Hạm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Có phải tuyết làm đầu em bị đóng băng rồi không? Cho dù em yêu anh ta thì cũng phải dùng đầu mà yêu chứ. Đừng để mình thua cả ván bài đấy.”
Bạch Sắt lầm bầm nói: “Dùng đầu đề yêu? Vậy hẳn là em còn yêu chưa đủ rồi.” Cô gái nào khi yêu chẳng ngu ngốc.
Đúng vậy, từ lâu cô đã chẳng còn để ý tới mặt mũi hay thắng thua. Nếu như thầy Diệp không muốn là người bước đi bước đầu… vậy thì cứ để cô tới đi. Rớt đài thì rớt đài, nhận thua thì nhận thua. Cô chỉ muốn thương anh, chứ không muốn thắng anh.
Điện thoại Diệp Thanh Hân vẫn không gọi được, lại sắp tới ngày phỏng vấn rồi. Bạch Sắt chủ động liên hệ với giáo sư Ngụy Lịch, chuẩn bị đăng ký học nghiên cứu sinh của ông.
Cô không thể tiếp tục làm học sinh của Diệp Thanh Hân nữa, bởi vì cô muốn được yêu anh.
Nghĩ đến đây, Bạch Sắt dừng một chút, rốt cuộc lấy hết dũng khí nói: “Thầy Diệp, thật ra em đăng ký làm nghiên cứu sinh của giáo sư Ngụy, là bởi vì em…”
“Đừng nói nữa.” Đột nhiên lúc này Diệp Thanh Hân cắt đứt ba chữ ‘thích thầy’.
Gió bắc cuốn vài chiếc lá khô bay trong ngõ, giọng nói dịu dàng như ngọc mang theo một chút lạnh lùng.
“Bạch Sắt, tôi thừa nhận, tôi thích em. Từ nhiều năm trước, từ trước khi em thích tôi, mà chính tôi cũng không biết là từ khi nào.” Anh bình tĩnh trình bày: “Nhưng yêu em, không có nghĩa là tôi muốn có được em, càng không thể buộc em làm điều gì. Điều này tôi có thể hứa với em như vậy. Tôi vĩnh viễn chỉ làm thầy em, tôi cũng tin rằng mình có thể làm một người thầy tốt của em.”
“Tôi tự kiểm điểm mình, có đôi khi ở với một mình với em, tôi đã không kìm lòng được mà làm chút hành động, từ nay về sau tôi sẽ chú ý. Nói thật, sau khi em bảo sẽ đăng ký học nghiên cứu sinh của tôi, tôi đã không hi vọng xa vời điều gì, em cần thiết phải bỏ cả học nghiên cứu sinh của tôi không?”
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao. Làm sao em có thể đơn phương bội ước khi tôi không biết gì chứ?”
Giọng của anh đang trầm tĩnh, nhưng càng về sau, càng run run, giọng nói cũng nhuốm mùi khổ sở. Từng lời anh nói ra lộ vẻ thương cảm, khiến người ta chẳng thể thở nổi.
Bạch Sắt nhìn anh, cái mũi và đôi mắt không biết bị gió thổi hay là bị tâm tình nào đó thổi vào.
Rốt cuộc cô cũng chờ được lời tỏ tình của thầy Diệp. Cô muốn cười nhưng khóe miệng còn chưa cong lên thì nước mắt đã rơi xuống.
Diệp Thanh Hân muốn vươn tay lau nước mắt cho cô nhưng rồi lại nhìn xuống, ngón tay trắng bệch.
Nước mắt Bạch Sắt rơi xuống đất, tại nhiệt độ dưới 0 thì vài giây sau đã kết thành băng trên đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh tới đau buốt, bàn tay xoa xoa trên mặt.
Haiz, Diệp Thanh Hân nhận thua. Anh vừa mới nói nhiều như vậy, vốn là để cô phải nói gì với anh. Nhưng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt, anh chẳng thể kiên trì nổi.
Anh thở dài: “Tôi thực sự không muốn bức em đâu, em đừng khóc nữa.” Nói xong, anh tháo khăn quàng cổ của mình, đưa cho Bạch Sắt: “Mau che mặt đi, nếu không sẽ bị cước do lạnh quá mất.”
“Đều tại thầy, đều tại thầy! Nếu mặt em bị đông lạnh rồi hỏng mất, thầy phải chịu trách nhiệm hết!” Bạch Sắt nói, giọng như đang làm nũng: “Khăng quàng cổ không đủ ấm, thầy phải cho em mượn tay thầy cơ!”
Đoạn sau sẽ là đoạn dìm chết các bạn trong mật ngọt =)))) Hẹn gặp lại sau nhiều ngày nữa.
P/s: Nên đổi xưng hô là anh – em, em – anh, hay vẫn giữ là tôi – em, em – thầy nhỉ?
Phần 4
Diệp Thanh Hân không nghĩ nhiều, vội vàng quăng khăn quàng cổ và găng tay xuống đất, vươn tay ôm lấy mặt Bạch Sắt.
Mặt cô nho nhỏ cỡ bàn tay, hai bàn tay anh có thể trùm được hết luôn. Quả nhiên khuôn mặt cô lạnh như băng, hai tay anh chụp lên, không được bao lâu cũng lạnh mất. Diệp Thanh Hân lại vội vàng xoa xoa tay rồi áp lên mặt cô. Anh cứ lặp đi lặp lại mấy lần động tác đó, Bạch Sắt ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt còn vương hơi nước.
Sợi tóc mềm mại đen nhánh rối tung lên đầu vai, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng, trắng trẻo. Không biến vì lạnh hay sao, trên làn da trắng nõn còn hiện chút sắc đỏ. Cái mũi cũng đỏ lên, trông cô càng đáng yêu hơn. Tuyết trắng phản xạ ánh mặt trời, chiếu lên lông mi cô, lớp lông tơ trên tai lắc lư theo gió.
Yên tĩnh, đẹp đẽ, làm trái tim anh đập rộn ràng, mơ mơ màng màng.
Thậm chí còn có xúc động kéo cô vào lòng làm gì đó.
Diệp Thanh Hân có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập trong lồng ngực mình, từng nhịp từng nhịp nhanh hơn.
Nhưng anh còn chưa quên, mới mấy phút trước thôi anh mới hùng hồn nói chỉ làm thầy của cô, làm một người thầy tốt. Anh không thể làm gì dược.
Lúc này, Bạch Sắt không hài lòng: “Thầy Diệp, tay thầy không ấm gì cả.” Dừng một chút, cô ai oán nhìn anh, dáng vẻ khiến người ta yêu thương: “Thầy ơi, em vẫn còn lạnh.”
Diệp Thanh Hân nhíu mày, đang định nói mấy câu như để tôi đưa em về… Bạch Sắt đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo khóa áo khoác anh, sau đó cả người chui vào, dán chặt lấy anh. Hương thơm thiếu nữ phảng phất quanh chóp mũi anh, nhịp tim anh lại càng loạn cào ca.
Cơ thể mềm mềm thơm thơm, hơi thở trong veo. Bảo anh phải làm sao đâyyyyy?!!!
Haiz, vẫn là chữ đó. Nhịn….
Bạch Sắt hoàn toàn không chú ý tới người nào đó chịu dày vò mà cảm thấy vô cùng mỹ mãn cảm thán: “Oa, ấm quá…”
Cô như chú mèo nhỏ dụi dụi lên ngực Diệp Thanh Hân, cuối cùng đã tìm được một tư thế thoải mái an bình. Nhưng một lát sau, cô lại cười hihi.
Người nào đó cười run run trong lòng mà Diệp Thanh Hân vò vò đuôi áo khoác, cản gió cho cô, sau đó bất đắc dĩ hỏi: “Bạch Sắt, em đang cười cái gì?”
Bạch Sắt vùi đầu trong ngực anh, nén cười: “Không có, không có gì.”
Diệp Thanh Hân khó hiểu nhưng cũng không muốn hỏi nữa. Chỉ cần cô không khóc, chỉ cần cô cười là đã đủ rồi.
Mà chân tướng là: Tiểu Bạch cảm thấy nơi nào đó đang dần thay đổi.
Thì ra thầy Diệp giả bộ cấm dục, mặc dù là người khiêm tốn vô dục vô cầu, nhưng lại có phản ứng rõ ràng như vậy, ít nhất Tạ Tâm Hạm chỉ đoán mò khi nói ‘Vung đao tự cung’.
Vào lúc này, người bình thường như tiên nhân, đang ôm cô thương cô, là một người đàn ông có dục có cầu chân chân chính chính —— ch dù anh có cố che dấu tâm tình thế nào đi nữa, dù nhiều năm qua anh vẫn giấu cô.
Nhưng mà, dưới ‘dâm uy của thầy giáo’, Bạch Sắc không nói lời thật cho anh biết, chỉ có thể len lén cười ngọt ngào trong lòng.
Đột nhiên một tiếng ‘cạch’ vang lên, cánh cửa nào đó mở ra. Một cụ bà cầm xẻng sắt ra hốt tuyết.
Bạch Sắt hoảng sợ, rời khỏi ngực Diệp Thanh Hân, tóc mai toán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngẩng đầu liếc qua Diệp Thanh Hân rồi nhanh chóng nhắm chặt lại, cúi đầu hai ngón tay xoắn vào nhau.
Diệp Thanh Hân thở dài, vẻ mặt thẹn thùng này, sao anh lại yêu nó như vậy chứ?
Bà cụ lại bước ra lải nhải: “Trời lạnh thế này ôm cũng không ấm đâu, vẫn nên về nhà chui vào giường ngủ đi.”
Lần này thì cả tai Bạch Sắt cũng bị đốt cháy, cô cúi đầu chạy mất, tốc độ kia quả thực giống như bị chó đuổi.
Diệp Thanh Hân vẫn an nhiên tự tại bước đi đằng sau Bạch Sắt. Nhưng anh vừa bước thì bà cụ nói vọng lên: “Cậu nhóc, khăn quàng cổ và găng tay này của cậu hả? Đừng quên nhặt lên chứ.”
Bước chân Diệp Thanh Hân dừng lại, gò má cũng hơi nóng lên. Anh nói cảm ơn bà cụ, nhặt khăn quàng và găng tay, sau đó nhanh chóng đuổi theo Bạch Sắt.
Phần 5
Diệp Thanh Hân đuổi tới đầu hẻm, cuối cùng cũng thấy bóng dáng nhỏ xinh đang ngồi trên bậc thang, hai tay chống cằm, cái miệng chu ra, hai má phình tỏ như chú ếch con.
“Giận sao?” Diệp Thanh Hân đi qua, ngồi xuống cạnh cô: “Lời bà cụ nói, em cứ coi như không nghe thấy là được.”
Bạch Sắt tức giận, khẽ đẩy anh: “Không được! Đều tại thầy! Chiếm tiện nghi của em! Còn bị người ta trông thấy! Anh nói phải làm sao?”
Diệp Thanh Hân nghẹn họng, từng gặp người không nói lý lẽ, nhưng chưa từng gặp ai như cô đâu.
Rõ ràng vừa rồi người nào đó tự mình cọ vào người anh, khiến anh suýt thì không giữ nổi mình, nhưng vẫn phải kiên quyết bất động, còn chưa chạm vào được một sợi tóc của cô… Làm sao anh lại biến thành người chiếm tiện nghi rồi?
Nhưng mà, cô bé con thỉnh thoảng nghịch ngợm cũng rất dễ thương. Giống như chú mèo xù lông, dỗ cô một chút, xoa xoa lớp lông xù, chuyện này anh làm rất cam tâm tình nguyện.
Nghĩ đến đây, Diệp Thanh Hân nhếch môi cười, má lúm đồng tiền hiện ra.
Bạch Sắt tức giận đẩy anh: “Còn cười nữa!”, không biết vì sao, Diệp Thanh Hân không cười, hoặc cười nhẹ thì dịu dàng khiêm tốn. Nhưng một khi anh cười để lộ má lúm sẽ mang cảm giác hơi ‘giảo hoạt’, khiến người ta phải nghiến răng.
Diệp Thanh Hân bất đắc dĩ, nén nụ cười, dỗ dành cô.
“Vậy… Tôi nói xin lỗi?”
“Vô dụng!”
“Tôi mời em ăn cơm?”
“Không ngon miệng.”
“Vậy em muốn thế nào đây?” Diệp Thanh Hân dịu dàng dỗ: “Tôi tùy theo em hết đấy.” giọng nói từ tính, làm cô có cảm giác bị đoạt mất hồn phách.
Bạch Sắt nghiêng mặt nhìn hắn, giữa hàng lông mày đều là sự cưng chiều, làm cô thất thần trong nháy mắt.
Đột nhiên, Bạch Sắt nghĩ ra, ngoắc ngón tay: “Đưa lỗ tai lại gần chút, em nói cho thầy biết.”
Diệp Thanh Hân theo lời cúi người xuống, nghiêng đầu trước mặt Bạch Sắt.
“Để em chiếm lại là được rồi.” Bạch Sắt nhân lúc Diệp Thanh Hân còn chưa lấy lại tinh thần, hôn nhẹ lên khóe môi anh, không biết là do chột dạ hay ngượng ngùng, vừa hôn xong cô lập tức đứng lên chạy ra ngoài đường cái.
Ai ngờ vừa bước được hai bước, đột nhiên có một cánh tay kéo lấy eo cô, giống như chú mèo làm chuyện xấu bị bắt lại.
Tay anh hơi véo eo cô, Bạch Sắt vừa ngứa vừa mềm, đỏ mặt cầu xin tha thứ: “Thầy Diệp, thả em ra…”
Giọng nói mềm mềm nhẹ nhẹ xin tha, Diệp Thanh Hân đương nhiên không thể nào từ chối được —— đừng nói là thả cô ra, cho dù để anh lên núi đao xuống vạc dầu thì anh cũng đi.
Diệp Thanh Hân thả tay ra, rồi lại tiến lên một bước bức cô vào góc tường, sau đó duỗi hai cánh tay chống lên tường, vây cô vào trong vòng anh.
Bạch Sắt nghĩ cách trốn, thậm chí còn ngồi xổm xuống chui khỏi khuỷu tay anh. Diệp Thanh Hân duỗi tay nắm lấy gáy cô, như xách con mèo: “Còn không nghe lời, tôi sẽ hôn em đấy.”
Bạch Sắt đỏ mặt, ra vẻ nghiêm túc chất vấn: “Thầy Diệp, sao thầy lại bắt nạt học sinh thế này?”
Diệp Thanh Hân cười, má lúm lại hiện ra: “Bạch Sắt, sao em thông minh vậy?” Biết rằng tôi muốn bắt nạt em.
Bạch Sắt lập tức nghẹn lời, không biết nên nói gì, đành cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ rồi còn đỏ hơn. Trong lòng suy nghĩ, đây có đúng phải thầy Diệp không vậy? Sao lại cảm thấy có chút kỳ (cầm) quái (thú) chứ?
Phần 6
Lúc này đây, Diệp Thanh Hân trở lại với vẻ nghiêm túc, đôi mắt lóe sáng nhìn cô, giọng nói cũng nhỏ đi, hỏi chân thành: “Bạch Sắt, vì sao em lại không học nghiên cứu sinh của tôi?”
Thấy cô cúi thấp đầu không nói gì, anh đành tự đáp: “Là vì muốn ở bên tôi, phải không?” Mặc dù đã lờ mờ đoán ra, nhưng anh vẫn khẩn trương nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng nhuộn, mong đợi sự khẳng định của cô.
Bạch Sắt xấu hổ nào thể nói thẳng, nhưng thấy ánh mắt anh sáng quắc nhìn mình, không nói thì sẽ không thả, rốt cuộc cô nhỏ giọng lầm bầm: “Sao tự dưng thầy lại thông minh vậy?” Rõ ràng khi nãy còn nổi giận đùng đùng như muốn ăn thịt người, lôi cô ra khỏi chỗ giáo sư Ngụy để ăn tươi nuốt sống.
Giọng của cô như ca khúc động lòng người, dội vào lòng ăn.
Diệp Thanh Hân bình tĩnh nói hai chữ cuối cùng: “Cảm ơn.” Sau đó anh không chần chừ, hai tay ôm lấy mặt Bạch Sắt, không nói lời nào cúi đầu hôn cô.
Bạch Sắt bị nụ hôn bất ngờ ngày làm hoảng, cô lùi về sau một bước, nhưng lại bị chạn ở tường không thể động đậy: “Thầy Diệp…” Cô khẩn trương gọi một tiếng, âm cuối run lên.
“Sắt Sắt, đừng sợ.” Diệp Thanh Hân dịu dàng an ủi, dù vẫn lưu luyến không rời, nhưng cũng lo sẽ dọa đến cô, miễn cưỡng dời đi: “Thật ra nhiều năm trước, khi tôi biết người nhà em gọi em như thế, anh đã muốn gọi em.”
“Sắt Sắt, sau này tôi sẽ luôn gọi em như vậy.” Anh trịnh trọng nói.
Bạch Sắt vốn kinh còn chưa định, nhưng sau vài giây sửng sốt cũng nở nụ cười, thuần khiết như bông hoa tuyết.
Cô nói: “Thầy Diệp à, thầy đang thổ lộ sao? Em còn tưởng rằng thầy sẽ đọc thơ tình của Shakespeare chứ.”
“Cái này cũng được.” Diệp Thanh Hân nghiêm túc suy nghĩ đề nghị này: “Hừm, tôi còn chuẩn bị bài thơ tiếng anh ‘Gặp hay không gặp’, em muốn nghe bài nào?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK