• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phần 1

Lúc trên xe taxi, bạn học Bạch Sắt vắt hết óc để hiểu ra rằng: Thầy Diệp nói đi là đi liền, chẳng lẽ vì ghen khi trông thấy Lộ Tử Uyên ôm mình?

Thầy Diệp ghen á hả? Trời ơi, việc đó khó tin lắm đó.

Nhưng mà Bạch Sắt lại suy nghĩ, cũng từ bụng ta mà ra bụng người, khi mình biết Bành Tĩnh Di pha trà cho thầy Diệp cũng đã không chịu nổi rồi, nếu như, chỉ là nếu thôi, nếu cô trông thấy thầy Diệp ôm nữ sinh khác, hậu quả sẽ là… ực! Không dám tưởng tượng luôn!

Được rồi, tạm thời cô sẽ nghĩ thế này: Thầy Diệp ghen, nên dẫn cô rồi.

Nhưng vấn đề là, làm thế nào đây?

Xin lỗi?

Làm nũng?

Giả bộ đáng thương?



Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Bạch Sắt đã nghĩ tới rất nhiều kế hoạch.

Qua đèn xanh đèn đỏ, quả nhiên Bạch Sắt thấy xe thầy Diệp đang dừng trên cầu, ngừng ở ven đường. Cô vội vội vàng vàng trả tiền cho tài xế, không đợi trả lại đã vội vã xuống xe.

“Thầy Diệp…” Bạch Sắt kéo cửa xe ghế lái phụ, vẻ mặt đáng thương: “Em sắp lạnh cóng rồi…” Vừa nói xong cũng hắt xì hợp tình hình —— ‘giả bộ đáng thương’

Tóc mái cô ướt nhẹp, dán vào trán, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi vốn hồng hào cũng hơi trắng.

“Làm sao em lại bị dính mưa thế này hả?” Diệp Thanh Hân nhíu mày: “Tôi đã dừng xe ở trên cầu vượt rồi, dù em không mang ô thì cũng đâu bị mưa xối thế này.”

“Em bị dính mưa lúc bắt xe ở cửa nhà hàng.” Bạch Sắt làu bàu: “Ai bảo thầy nói đi là đi liền chứ? Sao không đợi em vậy?” —— ‘làm nũng’

Diệp Thanh Hân than khẽ, tháo khăn quàng cổ của mình đưa cho Bạch Sắt: “Em mau lau khô tóc đi.”

“Dạ.” Bạch Sắt lập tức ngoan ngoãn lau tóc, vừa lau vừa hắt xì. Đây không phải giả đâu, cô lạnh thật mà…

Diệp Thanh Hân lại nhíu mày, có lẽ là không hài lòng lắm hiệu suất lau tóc của Bạch Sắt, anh lấy khăn về, tự lau cho cô.

Lau vài cái, Diệp Thanh Hân mới thấy cổ áo Bạch Sắt cũng ướt sũng: “Sắt Sắt, em mau cởi quần áo ướt ra đi, nếu không sẽ bị cảm đấy.”

“Nhưng mà, mưa to thấm hết cả người… ướt từ trong ra ngoài…” Bạch Sắt nói nhỏ, đâu thể cởi sạch toàn bộ được…

Diệp Thanh Hân nghiêm khắc nói: “Sắt Sắt, em lớn thế rồi mà còn không tự chăm sóc mình được hả? Tôi đi rồi thì em gọi điện cho tôi được mà, sao ngốc nghếch tới mức phi cả vào mưa thế chứ?”

“Em sợ thầy hiểu lầm chứ sao… Cái đó… Lộ Tử Uyển đột nhiên làm thế, em cũng không biết gì đâu…” Bạch Sắt nhút nhát, lại duỗi bàn tay nhỏ bé kéo kéo tay anh: “Thầy Diệp, thầy đừng giận em nhé, nhé?” —— lại dùng cả chiêu ‘xin lỗi’.

“Tôi không giận.” Diệp Thanh Hân nói nhẹ nhàng.

“Vậy thầy cười một cái em xem nào.” Bạch Sắt cẩn thận quan sát nét mặt anh.

Diệp Thanh Hân kéo khóe miệng, nở nụ cười tươi tắn. Nhưng mà, rõ ràng là trong mắt anh chẳng vui vẻ chút nào, thậm chí gần như không thấy được má lúm trên mặt anh.

Thôi rồi, xem ra thầy Diệp tức giận thật rồi.

Bạch Sắt âm thầm kêu khổ.

Vì sao đàn ông ghen còn khó dỗ hơn phụ nữ thế?

Rốt cuộc cô phải làm thế nào đây?

Phần 2

Diệp Thanh Hân tiếp tục lau tóc cho Bạch Sắt, tóc cô rất dày, muốn khô nhanh thì khó lắm.

Mái tóc đen ướt mềm mại khẽ xõa xuống như tấm lụa khoác lên vai. Sợi tóc bị điều hòa thổi bay bay dưới ánh trăng, cảm giác như tinh linh lay động.

Anh khẽ xoa nhè nhẹ, cảm xúc trơn mịn như cầm gầm vóc lụa là trên tay, làm anh chẳng thể buông ra.

Cùng lúc đó, Bạch Sắt hơi ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô nhìn vào đôi môi mỏng của Diệp Thanh Hân, cô si ngốc ngắm nhìn, trái tim bay xa…

Cô tưởng tượng môi anh khẽ mở sẽ phát âm tiếng Anh chuẩn, tiếng Pháp, hay thậm chí là tiếng Latin, cũng là một câu ‘sweet’ bao hàm tình yêu sâu đậm.

Cô tưởng tượng thấy khóe miệng anh khẽ cong lên, cùng với má lúm đồng tiền nho nhỏ bên miệng đầy ắp yêu thương.

Nhưng hôm nay anh không dịu dàng gọi cô là sweet, cũng không cười yêu thương.

Anh giận cô rồi.

Lúc này, môi anh phiếm ánh sáng nhàn nhạt, vẫn dễ nhìn như vậy, cộng với khuôn mặt bình tĩnh của anh, nhìn qua như khuon mặt của vị tiên, tỏa ra hơi thở ‘cấm dục’.

Không biết vì sao, càng thấy bộ dạng không nhuốm bụi trần này của anh thì cô lại càng muốn dùng hết mọi cách phá vỡ nó.

Đột nhiên, Bạch Sắt lại rất muốn có… nụ hôn của anh.

Bạch Sắt quyết định bằng bất cứ giá nào.

Cô chủ động nghiêng người về bên anh: “Thầy Diệp, tóc của em cũng khô khô rồi, nhưng mà lạnh quá đi, sắp chết rét rồi.” Ý ngầm: Thầy mau ôm em.

Ai ngờ… Diệp Thanh Hân ôm hai vai cô, khẽ đẩy cô ra. Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Sắt Sắt, thế này không được.”

Bạch Sắt: “Hả?”

Diệp Thanh Hân còn nói: “Nếu tiếp tục như vậy thì em sẽ ốm mất.”

Bạch Sắt: “Hở?”

Diệp Thanh Hân nói tiếp: “Nhà tôi cách đây không xa, đến nhà tôi tắm nước nóng xong rồi về.”

Bạch Sắt: “A….”

Lúc này, Bạch Sắt uể oải cực kỳ, đã nói là cô rất lạnh rồi mà, sao thầy Diệp lại không chịu ôm cô chứ. Aaaaaaa!!!!

Đương nhiên, cô hoàn toàn không ngờ, và cũng chẳng nghĩ đến rằng, cô thật ra… bị người nào đó… dễ dàng…. Vác về nhà….

Phần 3

Một lát đã đến nhà Diệp Thanh Hân, Bạch Sắt đã đến đây một lần hồi tết Nguyên Đán, lần đó là vì cô uống say (mặc dù đó là giả), Diệp Thanh Hân không biết nhà cô đành mang cô về nhà mình. Sa đó cô và Diệp Thanh Hân trở thành người yêu thì cũng chưa đến lần nào.

Vừa vào nhà, Diệp Thanh Hân đã đẩy Bạch Sắt vào phòng tắm, điều chỉnh nóng lạnh cho cô. Bạch Sắt thấy anh vươn tay ra, thử nước âm, mà ngay cả khi bọt nước văng lên ướt tay áo anh thì anh cũng không thèm để ý, trong lòng cô ấm áp dần đong đầy.

“Sắt Sắt, tôi đã chỉnh nước ấm rồi, em mở thì vặn lên xuống, đừng vặn linh tinh nếu không sẽ thay đổi nhiệt độ.”

“Còn đây là khăn tắm và áo tắm, em dùng tạm của tôi trước.” Diệp Thanh Hân cố gắng xoay mặt không nhìn Bạch Sắt khi nói những lời này, nhưng cô vẫn có thể thấy được lỗ tai anh đỏ lên.

“Vâng…” Bạch Sắt nói nhỏ. Chẳng biết tại sao, nhiệt độ trên mặt cô cũng tăng lên đột ngột.

“Lát nữa tắm xong em mang quần áo ướt ra ngoài tôi hong khô cho.” Diệp Thanh Hân còn nói.

“Vâng. Cảm ơn thầy Diệp.”

Diệp Thanh Hân ừ một tiếng vội chuồn ra ngoài.

Bạch Sắt cởi quần áo ướt, mở vòi nước lên. Vừa mới bị dính mưa lạnh buốt, lúc này được ngâm mình trong nước nóng khiến cô rất thoải mái.

Một lát sau cô ấn sữa tắm bôi trong lòng bàn tay. Mùi này là mùi cô rất quen, là hương thơm nhè nhẹ trên người thầy Diệp. Bạch Sắt rất thích sữa tắm này… cô tắt vòi nước, đổ sữa tắm, xoa bọt lau lên người, gần như mỗi phần da thịt đều được bọt biển xoa lên.

Nhưng mà đúng lúc này, ánh đèn trên đỉnh đầu đột nhiên tắt ngúm, xung quanh phòng tắm đen kịt.

Bạch Sắt hoảng hốt, chân hơi trượt, mém nữa là ngã, may mà vịn được vách tường kịp thời.

Lúc này Diệp Thanh Hân cũng nói vọng vào: “Sắt Sắt, chắc là do đường dẫn điện, cả khu chung cư đều bị mất điện. Em cẩn thận nhé.”

Bạch Sắt dạ một tiếng rồi dội nước lên người. Một mình ở trong phòng tắm đen như mực thế này, cô nào dám chứ? Chỉ muốn nhanh cho xong mà ra ngoài thôi.

“Ào ào”, tiếng nước dội xuống, đột nhiên Bạch Sắt kêu lên một tiếng: “Á ~~~~”

“Sắt Sắt, em sao vậy?” Diệp Thanh Hân khẩn trương hỏi.

“Hu hu… thầy Diệp, em bị bỏng.” Bạch Sắt nức nở nói. Có thể là vừa trượt lên cô không biết đâu là vòi nước, nên mở phải van nước nóng.

“Bị phỏng ở đâu? Có nặng không?” Diệp Thanh Hân vội hỏi.

“Ở cánh tay, không biết có nghiêm trọng không nữa, em không nhìn thấy.” Bạch Sắt nghẹn ngào trả lời.

Diệp Thanh Hân nghe xong, đứng ngồi không yên, dò hỏi: “Sắt Sắt, hay là… tôi vào xem nhé?”

“Vâng. Hu hu, đau quá.”

Diệp Thanh Hân vội đẩy cửa vào, phòng tắm đen kịt, anh không thấy Bạch Sắt ở đâu. Anh vội vàng lấy di động ra, mở máy lên, cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

Bạch Sắt đang co mình trong góc phòng tắm (Chủ yếu để tránh dòng nước), cả người đều dính đầy bọt, chỉ có cái đầu lộ ra, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu. Nếu không phải lo Bạch Sắt bị phỏng thì Diệp Thanh Hân sẽ cười rồi.

“Sắt Sắt, chỗ nào, chỉ tôi xem chút.” Diệp Thanh Hân nói.

“Chỗ này này.” Bạch Sắt duỗi tay trái ra.

Diệp Thanh Hân chỉnh nước ấm sang mát, lấy vòi sen xuống dí vào tay trái Bạch Sắt: “Để dùng nước lạnh xối trước, lát nữa tôi sẽ lau nước hoa hồng cho em. Ừm, may mà không bị nổi bọc nước, chỉ đỏ lên thôi.

*Tác giả: Ai da, sao đây. Lần này có để Tiểu Bạch bị ăn sạch sành sanh không nhỉ? Ai da, khó nghĩ quá đi….

Cá đê, cá đê, lần này tiểu Bạch có bị ăn sạch không?????

Phần 4

Xả nước được một lát, Bạch Sắt đã không còn thấy đau như trước nữa, Diệp Thanh Hân chỉnh lại nước ấm rồi đưa vòi sen cho cô: “Sắt Sắt, tôi ra ngoài trước đây.”

“Thầy Diệp… Ở đây tối như mực vậy á, một mình em sợ lắm…” Giọng nói cô ngọt ngào đáng yêu: “Thầy đừng đi, thầy xoay người đi chỗ khác, chiếu đèn giúp em, được không ạ?”

Diệp Thanh Hân cứng đờ người.

Cô bé này, anh nên nói cô là innocent (ngây thơ, không hiểu chuyện)? Hay là stupid (ngốc) đây?

Rốt cuộc cô có biết mình đang nói gì không hả?

Rốt cuộc cô có biết bản thân có sức hấp dẫn với anh thế nào không?

Rốt cuộc cô có biết rằng, bây giờ anh rất muốn xả hết bọt trên người cô, sau đó….

Anh không dám nghĩ thêm nữa.

“Sắt Sắt, sự tự chủ của tôi không tốt như em nghĩ đâu.” Thực ra thì khi ở cùng cô, anh không có chút gì gọi là tự chủ cả….

Bạch Sắt lại nghĩ: Thầy Diệp mà không biết tự chủ hả? Buồn cười, điều này sao có thể được?

Cũng như bây giờ vậy, thầy Diệp không có bất kỳ động tác nào (Chẳng lẽ dáng người mình không hấp dẫn chút nào hả? —— Đương nhiên Bạch Sắt cũng không nghĩ đến việc cả người mình dính đầy bọt, thầy Diệp không thấy gì hết….)

Còn nữa, mỗi người đàn ông đều phạm phải sai lầm, nhưng thầy Diệp thì chưa bao giờ. (Đừng có nói nữa… Anh ta sắp phạm vào rồi đó!)

Vì vậy, nghe Diệp Thanh Hân nói thế, phản ứng của Bạch Sắt là trừng to mắt, dáng vẻ như không tin: “Thật ấy ạ?”

Dưới ánh đèn điện thoại, đôi mắt cô tỏa sáng, sóng mắt dập dờn, như trái tim cô bây giờ.

Dù là anh nguy hiểm hơn nữa, cô cũng không hề nhìn thấy.

Đôi mắt Diệp Thanh Hân đen đi, anh không nói gì, cướp lấy vòi sen trong thay Bạch Sắt, bọt nước dội xuống, anh cẩn thận tắm sạch bọt biển trên người cô, từng chút bọt biển bị nước xối vào trôi xuống đất, cả dáng người thướt tha hiện dần ra trước mắt anh.

Bạch Sắt không nói gì, cũng không tránh né. Nét mặt cô mang nửa mê mang nửa ngại ngùng.

Diệp Thanh Hân nhanh chóng xối sạch bọt biển. Anh tắt nước đi, cầm khăn tắm lau khô người cho cô, lại dùng áo tắm bọc chặt người cô, rồi ôm cô như ôm một nàng công chúa.

“Thầy Diệp….?” Lúc này Bạch Sắt mới nói khẽ.

Người nào đó mặt lạnh tanh, cũng không đáp lời cô mà ôm cô đi vào phòng ngủ.

Bạch Sắt còn nói: “Thầy Diệp, em quên mang quần áo ra rồi.” Không phải vừa rồi anh nói tắm rửa xong sẽ lấy quần áo ra hong khô mà?

Người nào đó bỏ mặc, đặt cô lên giường.

Rèm trong phòng không kéo ra, ánh trăng rọi qua khe.

Bạch Sắt nằm trên giường, nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn mình. Ánh mắt của anh khác với ngày thường, cả người không tản ra hơi thở ấm áp như ánh nắng mà nhiều hơn là nguy hiểm.

“Thầy Diệp… có phải thầy còn đang giận em không. Dù thầy không thừa nhận nhưng em có thể cảm giác được đấy.” Bạch Sắt nói nhỏ.

“Ngốc à, em nghĩ gì thế?” Rốt cuộc Diệp Thanh Hân cũng nói chuyện. Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, khác một trời một vực với chất trong sáng thường ngày: “Tâm trạng tôi chỉ xuống thấp một chút thôi, có thể do… sợ hãi.”

Bạch Sắt thấy lạ: “Thầy cũng sẽ sợ sao?”

“Đương nhiên rồi, tôi chỉ là một người đàn ông bình thường. I fear losing u. (Tôi sợ sẽ mất em)”

“Ặc, tốt nhất thầy nên tra từ điển để xem hai chữ bình thường viết thế nào đi.” Anh là thiên tài mà cô sùng bái nhất.

“Tôi không tự tin như em tưởng tượng đâu, càng không có được tự chủ như em nghĩ.” Giọng anh lại khàn hơn chút. Đây không phải là giấc mộng trong những đêm cô đơn? Đây không phải là ảo tưởng ôm cô trong lòng của anh? Bây giờ, anh đang ôm chặt lấy cô, rất chân thực…

“I want to cross the line, sweet.”

(Dịch thẳng: Anh muốn băng qua đường. Hàm ý các bạn đọc à, mời tự lĩnh ngộ…)

Phần 5

Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm, sáng cả căn phòng.

Bạch Sắt mở mắt ra thì thấy mình đang gối lên ngực Diệp Thanh Hân, trước mắt là gương mặt tuấn tú, hàng mi cong cong, má lúm hiện rõ bên khóe miệng: “Sweet, morning.” (Sweet, chào buổi sáng)

“Morning.” (Chào buổi sáng) Bạch Sắt uể oải nhìn anh, chỉ sợ anh sẽ nói ra câu đó….

“Sweet, once again?” (Lần nữa?)

Ôi vãi! Anh nói thật hả!…..

Bạch Sắt lập tức hét to một tiếng, định bỏ chạy khỏi giường.

Diệp Thanh Hân cười khẽ ôm lấy eo cô, Bạch Sắt thuận tay cầm gối lên đập tới, hai người đùa giỡn vui vẻ. Chỉ một lát thôi mà cái giường đã loạn càng loạn hơn.

Đột nhiên, chăn vô ý bị xốc lên, dấu ấn đỏ tươi hiện ra trước mắt (tối qua mất điện nên không thấy….)

Diệp Thanh Hân kinh ngạc dừng tay: “Sắt Sắt, em… first night?” (Dịch thẳng: Đêm đầu của em sao?)

Bạch Sắt lườm anh: “Nếu không thì sao hả?” Chắc là có nhiều lần lắm à? Coi cô như nữ lưu manh chắc?

Trong chốc lát, vẻ mặt anh phức tạp.

Lần đầu tiên của cô, lại diễn ra dưới tình huống như thế….

Trong đêm mất điện không thấy năm ngón tay, anh không thấy được nét mặt cô, trong lúc động tình anh cũng không thể biết được rõ ràng cảm thụ của cô.

“Xin lỗi em, tôi không biết… Tôi nghĩ em từng có bạn trai…” Diệp Thanh Hân đau lòng ôm cô vào ngực, cằm đặt lên tóc cô: “I should be more gentle last night (Đêm qua tôi phải dịu dàng hơn mới phải). Ừm…. Em đau không?”

“Rã rời cả người.” Bạch Sắt tủi thân.

“Là tôi không tốt.” Diệp Thanh Hân ân hận vì mình đã quá xúc động, nhưng đáy lòng lại có chút vui mừng. Anh ôm cô thật chặt, lâu sau mới nói: “Sắt Sắt, tôi rất vui vẻ.”

“Hả?”

Diệp Thanh Hân chua chát: “Tôi nghĩ rằng tất cả lần đầu của em đều là của Lộ Tử Uyển, hôm qua tôi thấy cậu ta ôm em, tôi luống cuống, trong lòng như có gì đó đè nặng…”

Hóa ra là thế… Bạch Sắt đau lòng, duỗi tay cầm lấy tay anh.

Hạnh phúc nở rộ khi hai người đan tay vào nhau.

(Tác giả: Có bạn nói thầy Diệp thích nói tiếng Anh nhiều, không có hiểu. Được rồi, thật ra không phải lỗi của thầy Diệp, là do bản thân xấu hổ không dám ghi tiếng Trung, cảm thấy viết trực tiếp ra thì có vẻ buồn nôn quá, có đôi khi còn xấu hổ không dám dịch nghĩa… Được rồi, sau này tôi sẽ dịch hết cả)

Phần 6

Bữa sáng đó Diệp Thanh Hân nấu cháo nấm hương. Bạch Sắt nhìn anh thuần thục xắt nấm hương và rau, khiếp sợ: “Thầy Diệp, thầy biết làm cả những cái này á?” Chẳng lẽ thiên tài đều toàn năng sao?

“Đâu có cách nào, con nhà nghèo phải biết lo liệu việc nhà sớm chứ sao.” Diệp Thanh Hân cố ý thở dài.

Bạch Sắt cười: “Đừng làm trò con bò.”

Dù cha anh mất sớm nhưng nhìn anh xem, con nhà gia giáo, chưa đến 28 tuổi đã nằm trong cấp cao Bộ Ngoại giao, là phó giáo sư đại học, lương một năm cũng phải xx vạn trở lên, có nhà có xe, không dính dáng gì đến chữ ‘nghèo’ được luôn.”

Diệp Thanh Hân tiếp tục thở dài: “Haiz… Ai bảo tôi là nam thanh niên lớn tuổi độc thân, không ai thương yêu, đành tự ra tay để được ấm bụng mà thôi.”

“Còn giả bộ này.” Bạch Sắt véo hông người nào đó, chua xót nói: “Chỉ cần một câu của thầy thôi thì những người kia đều cam tâm tình nguyện pha trà, pha cà phê, nấu cơm, giặt quần áo, khéo đứng đầy cả trường thành được ấy.”

“Không phải chứ, em còn chưa nguôi giận à?” Diệp Thanh Hân nở nụ cười.

Bạch Sắt cắn răng: “Em keo kiệt vậy đó! Thầy ý kiến gì?”

Diệp Thanh Hân nhấc tay đầu hàng: “Đâu có! Tôi thích bị yêu cầu nghiêm khắc!”

Lúc này đã hơn chín giờ, hai người đã đói rồi, ăn lấy ăn để. Diệp Thanh Hân lúc thì lấy cháo cho Bạch Sắt, lúc thì gắp thức ăn cho cô, lại còn lau cả miệng, nhìn anh như kiểu rất muốn cầm thìa đút cô ăn.

Ăn xong, Diệp Thanh Hân bảo Bạch Sắt nằm trên sofa nghỉ ngơi, còn mình thì vào bếp rửa bát, Bạch Sắt áy náy vội vàng đi theo, đứng bên hỏi anh: “Thầy Diệp, bữa sáng thầy làm rồi, thầy lại rửa bát nữa, em thì chẳng làm gì, như thế sao được ạ?”

Diệp Thanh Hân cười: “Em làm được chứ?”

“Ặc… ít nhất em sẽ làm được sandwich. Những thứ khác…. Học dần từ thầy là được mà.” Bạch Sắt thẹn đỏ mặt.

“Ừm… Quả thực em nên làm gì đó đủ khả năng. Ví dụ như….” Anh quay mặt lại, tay chỉ vào môi.

“Đây mà là việc nhà à?” Bạch Sắt đập nhẹ vào người nào đó.

“Sắt Sắt, hay là đến khi khai giảng em chuyển đến ở với tôi đi.” Diệp Thanh Hân hỏi dò.

“Nhưng mà… phát triển nhanh quá….” Bạch Sắt lại càng hoảng sợ.

“Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng đã sáu năm rồi, còn nhanh gì nữa?”

“Nhưng mà chúng ta mới chính thức ở bên nhau một tháng.” Trong đó nửa tháng thầy còn đi công tác nữa.

“But already having relationship.” (Nhưng đã phát sinh quan hệ)

Bạch Sắt: “…..”

Diệp Thanh Hân bổ sung: “Many times.” (Rất nhiều lần)

“….”

Diệp Thanh Hân tiếp tục bổ sung: “Nếu như em cảm thấy như vậy không tốt, thì… kết hôn cũng được.”

“Trời ạ, em còn chưa nhận bằng tốt nghiệp mà đã đi nhận giấy kết hôn á?” Bạch Sắt lắc đầu liên tục: “Hơn nữa… đây mà là cầu hôn sao? Hừ hừ, thầy đừng quên, trước kia thầy từ chối em đã làm em buồn bã rất rất lâu, bây giờ vượt qua kiểm tra đơn giản thế sao được? Không thể nào…”

“Chuyện xưa như trái đất rồi em còn nhắc tới?” Diệp Thanh Hân bất đắc dĩ nhìn cô: “Vậy em nói đi, tôi phải làm gì thì em mới có thể tha thứ cho tôi?”

“Hừ… Thầy tự nghĩ đi, em nhỏ mọn lắm.”

“Không sao. Dù em nhỏ mọn cỡ nào, thì tôi vẫn có đủ kiên nhẫn làm em nguôi giận.”

Bạch Sắt nghiêng đầu nghĩ: “Hay là mỗi ngày thầy đều cầu hôn em đi, và để em từ chối mấy trăm nghìn lần, được không?”

“Choang!” Người nào đó trượt tay, bát tan tành dưới đất.

Tất cả những gì nằm trong (…) đều là của tác giả nhe mấy bợn.

Còn 7 chương lớn, chắc vào khoảng 13 – 15 chương nhỏ nữa là hoàn chính văn. Vì bộ này mình làm nốt giùm chị Queenie nên sẽ không đặt pass. Vui lòng đừng mang đi khi cháu nó chưa hoàn chỉnh, tùm lum tà la lỗi xấu hổ vcc :v

Từ giờ mình sẽ tập trung hoàn bộ này và Thuật đọc tâm, sau đó sẽ tính đến các bộ khác. Ngoài ra bộ này còn PN của anh bạn thầy Diệp và chị họ nữ chính Tạ Tâm Hạm, hơi dài nên mình lười edit quá, các bạn có thích đọc couple này không thì mình sẽ ráng lết hết, nhưng không đảm bảo sẽ nhanh =)))))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang