Tất nhiên, kẻ phạm trọng tội ở đây chính là nhị công tử Bạch gia. Đây là lần đầu hắn đến công đường , mấy lần trước đều là phụ thân hắn một tay lo liệu mọi chuyện, hắn vốn không mấy quan tâm, càng không nhất thiết phải đến nơi này. Còn lần này , nghe thấy âm thanh này hắn lại cảm thấy hơi run sợ.
Nhận thấy bóng dáng của hắn khẽ rung , Dạ Phong Thần mỉa mai. “ Người như ngươi giết người ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà cũng biết sợ sao?” ai khi nãy còn rõ ràng phách lối bộ dáng bịt miệng bá tánh, hống hách coi trời bằng vung sao? Cũng chỉ được có nhiêu đó.
Nghe lời Dạ Phong Thần nói , tên công tử chỉ cảm thấy vô cùng bực bội khi bị nói trúng tim đen , thẹn quá hóa giận thất kinh thét lên. “ Ngươi , ngươi nói ai sợ chứ. Bổn công tử đây không sợ trời không sợ đất...” chưa nói hết câu thì liền bị Dạ Phong Thần không thương tiếc ném xuống đất. Vân Minh cũng thuận thế vô thanh vô thức giải huyệt đạo của họ.
Bị điểm huyệt khá lâu cả người đều tê cứng đi đứng không thuận , bây giờ e là hắn có muốn chạy cũng không chạy kịp nữa rồi. Đành ngồi phục dưới đất chờ phụ thân hắn mang theo vàng bạc đến giải quyết cho xong cái vụ kiện tụng này , đến lúc đó coi hai người này làm sao thoát khỏi bàn tay người của Bạch gia. Tầm mắt phẫn hận trừng trừng hai người cơ hồ tóe ra lửa , nhưng là dù biết như thế hai người cũng vờ như không đem để vào đâu.
Đứng đợi một khắc quan tri phủ mới xuất hiện tại công đường , quần áo không chỉnh tề mũ miện bị lệch , khuôn mặt nhập nhèm , cạnh khóe miệng còn có nước giải dính dắp trên bộ râu dày rậm của lão , nhìn chẳng khác nào một lão nhân vừa say rượu thức dậy. Thực tế cũng không khác gì mấy.
Ngáp ngáp vài cái , quan tri phủ mới nhìn đến những người phá hoại giấc ngủ trưa yên bình cạnh mỹ nhân của lão. Hiện thời có bốn người, hai người một tên công tử và một gã sai vặt đang quỳ phía dưới , còn lại đang đứng là một bạch y tiểu nam tử và một hiệp khách. Đây là cái trường hợp gì đây?
Cố gắng nhìn kỹ trong cái khuôn mặt mờ mịt của lão , Dạ Phong Thần đánh giá quan tri phủ này, theo thông tin tra được người này là Bành Tiệp, nhậm chức cách đây vài năm, nghe đâu là một thân khố rách áo ôm, một lần đậu tú tài mà thăng quan tiến chức. Chép chép miệng, tri phủ lụ khụ, trầm giọng nói. “ Các ngươi là ai , sao giữa trưa lại náo loạn công đường làm phiền đến bổn tri phủ?” thực là kiện cáo lại chọn đúng vào cái giờ này, lão còn đang cũng mỹ nhân… Nghĩ lại, tuy mất giấc ngủ ngàn vàng, nhưng có kiện là lão lại có thêm lợi lộc thực là cũng có cái tốt. Nghĩ đến bạc là mắt lão không khỏi sáng lên.
Thần thái này...sao giống như người có được lợi vậy. Vân Minh nhíu mày , hơi cúi người , coi như cấp cho lão cái lễ. “ Tri phủ đại nhân , hôm nay chúng tại hạ đến đây là muốn kiện vị công tử này, tội trạng là giết người.” Cái lễ này e là chính lão cũng không nhận nỗi.
Giết người? Hai chữ này làm lão thất kinh , cơn buồn ngủ của biến đi đâu mất. Đây không phải là lần đầu tiên lão xử án tử, nhưng tâm lão cũng không khỏi nảy lên một nhịp. “ Giết...người...” Cái này, những lần trước lão cũng chỉ xử qua loa rồi đẩy lên cấp trên, lần này cũng vậy sao?
Nghe Vân Minh nói vậy, Tên công tử ngay lập tức đứng phắt dậy phản bác. “ Các ngươi nói láo , bổn công tử làm sao lại giết người. Ngươi có biết vu oan giá họa là tội trạng nặng lắm không?” Nhưng vừa đứng dậy hắn lại rụt xuống, gân cốt vẫn còn ê ẩm.
Khí thế hùng hổ thật! Dạ Phong Thần cười lạnh , lần đầu tiên có người cứng miệng như vậy, sự việc rành rành như vậy mà còn có thể nói như rằng thực ra mọi chuyện không phải là xảy ra như vậy. Giống như chính hai người họ mới là kẻ ngậm máu phun người. “ Công tử nói như vậy là có ý gì? Cô nương đó rõ ràng là bị ngươi dùng roi đánh đến chết ngay tại đường lớn , có biết bao nhiêu người nhìn thấy còn không nói là thật!”
Lời lẽ này rõ rất sắc bén , dưới ánh mắt lãnh hàn của Dạ Phong Thần hắn tự dưng có nửa điểm run sợ. Thấy công tử nhà mình cư nhiên vì một vài câu nói của người khác mà làm giảm uy thế , thân là nô cũng nên nói giúp. “ Ngươi nói như thế thì bằng chứng đâu?”
“ Vậy người chết trên đường không phải là bằng chứng sao? Chẳng lẽ là nàng ta tự dưng chết?” Vân Minh nàng nhìn mộ dáng bênh vực chủ tử không phân đúng sai của hắn , bản thân chỉ thầm cười. Đúng là trung thành nga.
Cái chính là câu nói của nàng ngay lập tức được hắn bẻ đi. “ Đúng nha , nàng ta tự dưng chết. Hôm nay trời không phải nắng rất chói sao , có thể nàng ta bị say nắng chẳng hạn , công tử nhà ta chỉ là giúp tiễn nàng ta một đoạn đường thôi.” Coi ngươi còn gì chống chế.
Say nắng? Nắng mùa xuân cũng có thể làm cho người say nắng đến chết sao , đùa kiểu gì vậy? Tiễn giúp một đoạn đường? Ta phi! “ Lúc nãy ta rõ ràng nhìn thấy công tử nhà ngươi chạm vào cô nương ấy , nếu nàng thực sự phát sốt , mà hắn lại còn dùng đại hình như vậy là cố tình. Ngươi nói như vậy có thể gọi là sát nhân không?” Dạ Phong Thần cười càng thâm , ngươi còn gì để nói nữa không.
Ách, để lão gia đến rồi tính tiếp. “ Cái này...” Tên sai vặt nhất thời không còn lời gì để phản bác. Một lời với một lời càng khiến cho hai người họ không còn đường chối cải , bị ép đến đuối lý.
Nhìn cục diện này, tri phủ cũng biết là ai đúng ai sai rồi. Bất quá nhìn trang phục của tên công tử đang quỳ bên dưới , liền biết là hàng thượng đẳng , người này là túi bạc của lão a. Nếu muốn được lợi lộc gì thì cũng nên đợi người nhà của hắn đến trước cái đã. “ Các ngươi im lặng cho bổn quan! Để ta suy nghĩ cái đã.”
Khóe mắt nhìn thấy cái suy nghĩ trong con mắt của lão , Vân Minh nhướng mày , muốn đợi thì đợi. “ Phong huynh, nếu tri phủ đại nhân người muốn suy nghĩ , chúng ta cũng nên đợi.” nói rồi ngồi tạm trên một cái ghế có sẵn trên công đường.
Muốn đợi cả Bạch gia đến à? Kế này hay. Dạ Phong Thần ngồi xuống nghĩ một chút , dù sao thì họ cũng đã đi một quãng đường dài đến đây. Cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Thấy bộ dáng nhàn nhã của hai người , tên công tử cũng muốn ngồi nghĩ theo, nãy giờ hắn quỳ đau cả gối rồi. Nhưng người vừa nhổm lên phía trước thì một giọng nói lạnh lùng cất lên... “ Quỳ xuống!” không hiểu tại sau thân thể không chịu theo khống chế mà quỳ sụp xuống, va với mặt đất một cái đau đớn khiến khuôn mặt thoáng đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt ai oán nhìn về phía người vừa mới nói kia. Dạ Phong Thần cũng cười cười đáp lại hắn , hàn mâu lạnh lẽo khiến cho hắn một trận rét run cầm cập , trong lòng lại thầm khinh bỉ chính mình không có chí khí. Nhưng quả thực dưới cái nhìn của hắn tên công tử thực cảm thấy áp lực , tựa như một vương giả nhìn xuống chúng sinh , có ngạo nghễ có khinh thị , làm nội tâm hắn đè nén vô cùng.