• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tác giả có chút thay đổi về số thứ tự chương"
Oanh!!! Lời này nói ra ngay lập tức mọi người đồng loạt sửng sốt. Nếu Tiểu Thanh nàng ta chưa chết, như vậy không thể kết tội Bạch Gia giết người rồi sao, mọi người mặc dầu cảm thấy như vậy rất may mắn, lại không có một người nữa bị giết dưới tay Bạch gia này, nhưng mà không có nhân chứng sợ là bọn họ sẽ còn mạnh miệng. Tất nhiên có một người không như vậy, giáng mâu của Vân Minh cũng không hề động, chỉ thần tình nhìn khuôn mặt mới đó còn vô thần ngay lập tức trở nên hớn hở của người Bạch gia , thì không khỏi tức người, khóe môi chỉ nhếch lên nhẹ nhàng mà thôi.

Người kích động nhất , không ai khác chính là ái nhân của nàng ấy – Tề Mạnh, hắn kích động vịn vai của thiếu niên kia. “ Tiểu Lục , ngươi nói nàng chưa chết có thực không?” so với việc báo được thù nhà, nàng còn sống vẫn là quan trọng hơn. Chuyện Bạch gia sợ là không thể giải quyết nhanh chóng trong một sớm một chiều được.

“ Ân. Nàng còn sống , lúc đầu Lý đại phu có bắt mạch rõ là mạch không động. Nhưng không biết làm sao lại đập trở lại, dọa mọi người sợ chết khiếp, nhưng nàng thực còn sống.” Tiểu Lục cũng là kẻ nhát gan , không phải là đại phu chính miệng nói nàng ấy thực sống lại, hắn có mười cái gan cũng không dám báo bừa như vậy.

Vậy tất nhiên, kẻ hả hê nhất lúc này, ngoài Bạch gia ra cũng không còn ai. Bạch đại công tử thấy tình thế trước mắt liền vui vẻ ra mặt , hướng Dạ Phong Thần và Vân Minh cười khinh bỉ. “ Sao nào? Tam vương gia bất quá cũng không khác với cái lời đồn ‘bao cỏ’ gì mấy nhỉ.” lại nhìn sang Vân Minh , nàng vẫn vân đạm phong khinh thì cười cợt nhã. “ Còn ngươi không phải lúc nãy còn cứng miệng lắm sao? Bây giờ không nói gì đi chứ?”

Mặc dù thế cục xoay vần ngay tại thời điểm cuối cùng, nhưng dù sao trước thân phận sắp được rõ ràng của Dạ Phong Thần cũng không thể tùy ý mà ăn nói hàm hồ như thế được. Bạch Bưu vội vả ngăn miệng nhi tử mình lại, lại cung kính đối với hai người cúi đầu. “ Lần này , Tam vương gia người có chút sơ sót, coi như không có chuyện gì đi. Giữa tại hạ và vương gia ngài không có thù oán gì với nhau.” Nói một hai câu liền muốn phủi áo rời đi.

Lời nói của lão tuy tùy ý nhưng không có nghĩa là chỉ đơn giản như vậy. Lão đây là muốn Phong Thần không nên vì chuyện này mà gây hại tới người Bạch gia, lão giờ cũng đoán được mười phần thân phận của Dạ Phong Thần rồi, sợ gây thù chuốc oán với hoàng thất là khó mà yên ổn được, cho nên câu này nói ra chính là nói với hắn chuyện của Bạch gia mà gì bất ổn cũng sẽ đổ hết lên đầu Tam vương gia này là một. Hai là muốn hắn bảo hộ cho Bạch gia, nếu có điều sơ xuất hay muốn thủ tiêu thì cũng sẽ là do hắn làm ra. Lời lẽ ngắn gọn nhiều nghĩa, không thể không nói lão già này cũng là một kẻ có tâm cơ cao thâm.

Đối với câu nói của lão , Phong Thần cười cười. “ Mặc dù là Bạch nhị công tử thoát được cái tội sát nhân , nhưng còn Bạch đại tiểu thư thì hẳn không thoát được a. Phải không?” khóe mắt liếc vị tiểu huynh đệ nào đó, vẫn khí định thần nhàn, ngồi xem kịch. Hắn biết người này còn có cách khiến ván cờ lật trở lại.

Này là muốn bắt con cá không được thì muốn bắt con tôm sao? Nhưng Bạch Bưu lão cũng không phải là quả hồng mềm, tùy ý người nào muốn bóp thì bóp. “ Vương gia nói chí phải. Nhưng vẫn là vị công tử này, cũng là đặc điều vu cáo nhi tử của bổn mỗ trước, không biết nên suy xét như thế nào?”
Cuối cùng cũng nói đến nàng rồi. Vân Minh nâng mắt nhìn về phía lão , cấp một ánh mắt xem cuộc vui, sau đó liền bài ra bộ dáng ngây ngô vô (số) tội của mình ra , nhẹ giọng trả lời. “ Bạch đại nhân a , người nói như vậy là có ý gì?” từ ‘phú hào’ thành ‘đại nhân’ coi như là nâng hắn lên một chút vậy. “ Tại hạ vốn không phải là đại phu, chỉ dựa theo mạch của nàng ấy mà nói. Ngươi có thấy ai mà mạch không đập mà còn sống không?” lại cười nhạt nói thêm. “ Mà người không nghe tiểu huynh kia nói gì à? Lúc đầu rõ ràng mạch nàng ấy không đập , đại phu cũng nói như thế a , bổn công tử làm sao mà đoán được nó sẽ đập trở lại.” nhún vai , cười nhẹ.

Thâm , đúng là thâm a. Một câu lại một câu , khiến cho lão cứng miệng không thể phản bác , nhất là bộ dáng ‘Kinh nghi’ kia của nàng , đúng là làm lão tức đến tụ nội thương a. Khóe môi giật giật, Dạ Phong Thần hắn hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. “ Vậy, Bạch phú hào, ông nói. Bổn vương có hay không làm theo đúng luật?”

Không đợi cho hắn trả lời , Vân Minh thu lại tâm thế nhàn nhã đứng dậy nâng giấy tuyên thành được viết đầy cáo trạng lên nhìn châm chú. Bạch nhị công tử nhìn đến không khỏi đắc ý. “ Ta nói ngươi , muốn kiện Bạch gia ta , cũng nên coi chúng ta là ai trước đã, không khéo lại rước lấy nhục.” nhanh chóng giật lấy tờ giấy kia toan xé đi.

Vân Minh không nói, trong lòng âm thầm nhẩm đếm. Rồi bất chợt thu giấy lại, giáng mâu nhìn cặn kẽ từng chữ một. Hắn đã đến. Nàng mới giơ nó lên , nhìn Bạch Bưu thờ ơ lạnh nhạt , lại nói với Phong Thần. “ Phong Huynh,huynh nói tờ giấy này có thể kiện cáo được không?” y lặng lẽ nhìn hắn.

Ngay lập tức khuôn mặt của hắn lóe lên tia sáng thấu hiểu , trưng ra bộ mặt vô sự nói. “ Được a.” Lại điểm một người trong đó gọi tên. “ Ai là Diệu thẩm đâu?”

Một phụ nhân nâng váy đứng ra. “ Là hạ dân.”

“ Ngươi nói nhìn thấy , Bạch nhị công tra tấn tiểu cô nương trên phố khi nãy đúng không?” ánh mắt Vân Minh nhu hòa nhìn phụ nhân , trong con ngươi hồng còn là một chút ý an tâm.

“ Đúng ta thấy.”

“ Còn có ai nhìn thấy nữa không?”

“ Có ta.”

“ Ta nữa.”

“ Còn có ta.

...

Nhìn bá tánh bên ngoài không ngần ngại đứng ra vạch tội chứng của Bạch gia , Vân Minh cảm thán Bạch gia đúng là u nhọt của thành này mà. “ Bây giờ , các ngươi còn gì để nói?”

Bạch Bưu nắm chặt tay , hằng những đường gân nổi cộm. Cảm giác vừa mới đó còn đắc ý vô vàng ngay sau đó liền hóa thành thất vọng thực không dễ chịu chút nào. Đến nước này rồi , còn nước còn tát. “ Đúng là họ có thể làm chứng. Nhưng vẫn là không có vật chứng?” đây là con bài cuối cùng của lão rồi.

“ Thật sao?” Vân Minh cười mỉa.

Một nam nhân mặc hắc y từ bên ngoài khinh công vào , nửa quỳ nửa ngồi , hành lễ với Phong Thần. “ Chủ tử.” lại nhìn về phía Vân Minh. “ Đây là thứ ngươi cần tìm.

Nhận lấy một quyển sách mỏng không đề , lật qua vài trang đầu nhìn sơ lượt cũng không khỏi khiến y hài lòng. Nhìn khuôn mặt trắng xanh như lá phong diệp của lão đại nhân gia nhà họ Bạch, y cười cười nói. “ Ta nghĩ Bạch đại nhân hẳn là quen mắt với cuốn sách này đi.” lại lật tiếp vài trang đọc lên. “ Ngày sửu tháng chạp năm Cảnh thiên thứ hai mươi sáu, lo lót chuyện kiện tụng, án mạng của nha hoàn Tiểu Cúc , ba trăm lượng. Ngày mùi , tháng năm, năm Cảnh Thiên thứ ba mươi hai , thuê sát thủ ám sát Tô gia , năm trăm lượng. Ngày mùi tháng ba , thuê người dàn xếp Tề gia , sáu trăm lượng...” đọc một loạt bản tự khai của lão nàngOanh! Lời này nói ra ngay lập tức mọi người đồng loạt sửng sốt. Tất nhiên có một người không như vậy , giáng mâu cũng không hề động , chỉ thần tình nhìn khuôn mặt mới đó còn vô thần ngay lập tức trở nên hớn hở của người Bạch gia , thì không khỏi tức người , khóe môi chỉ nhếch lên nhẹ nhàng mà thôi.

Người kích động nhất , không ai khác chính là ái nhân của nàng ấy – Tề Mạnh , hắn kích động vịn vai của thiếu niên kia. “ Tiểu Lục , ngươi nói nàng chưa chết có thực không?” so với việc báo được thù nhà , nàng còn sống vẫn là quan trọng hơn.

“ Ân. Nàng còn sống , lúc đầu Lý đại phu có bắt mạch rõ là mạch không động. Nhưng không biết làm sao lại đập trở lại , dọa ta sợ chết khiếp , nhưng nàng thực còn sống.” Tiểu Lục cũng là kẻ nhát gan , không phải là đại phu chính miệng nói nàng ấy thực sống lại , hắn có mười cái gan cũng không dám báo bừa như vậy.

Vậy tất nhiên , kẻ hả hê nhất lúc này , ngoài Bạch gia ra cũng không còn ai. Bạch đại công tử thấy tình thế trước mắt liền vui vẻ ra mặt , hướng Phong Thần và Vân Minh cười khinh bỉ. “ Sao nào? Tam vương gia bất quá cũng không khác với cái lời đồn ‘bao cỏ’ gì mấy nhỉ.” lại nhìn sang Vân Minh , nàng vẫn vân đạm phong khinh thì cười cợt nhã. “ Còn ngươi không phải lúc nãy còn cứng miệng lắm sao? Bây giờ không nói gì đi chứ?”

Mặc dù thế cục xoay vần ngay tại thời điểm cuối cùng, nhưng dù sao thân phận của Phong Thần cũng không thể tùy ý mà ăn nói hàm hồ như thế được. Bạch Bưu vội vả ngăn miệng nhi tử mình lại , lại cung kính đối với hai người cúi đầu. “ Lần này, Tam vương gia người có chút sơ sót, coi như không có chuyện gì đi. Giữa tại hạ và vương gia ngài không có thù oán gì với nhau.”
Lời nói của lão tuy tùy ý nhưng không có nghĩa là chỉ đơn giản như vậy. Lão đây là muốn Phong Thần không nên vì chuyện này mà gây hại tới người Bạch gia , nếu thực như vậy thì mọi cớ sự gì cũng sẽ đổ hết lên đầu của hắn. Hai là muốn hắn bảo hộ cho Bạch gia, nếu có điều sơ xuất thì cũng sẽ là do hắn làm ra. Lời lẽ ngắn gọn nhiều nghĩa, không thể không nói lão già này cũng là một kẻ có tâm cơ cao thâm.

Đối với câu nói của lão, Phong Thần cười cười. “ Mặc dù là Bạch nhị công tử thoát được cái tội sát nhân , nhưng còn Bạch đại tiểu thư thì hẳn không thoát được a. Phải không?” khóe mắt liếc vị tiểu huynh đệ nào đó, vẫn khí định thần nhàn, ngồi xem kịch. Hắn biết người này còn có cách khiến ván cờ lật trở lại.

Này là muốn bắt con cá không được thì muốn bắt con tôm sao? Nhưng Bạch Bưu lão cũng không phải là quả hồng mềm , tùy ý người nào muốn bóp thì bóp. “ Vương gia nói chí phải. Nhưng vẫn là vị công tử này, cũng là đặc điều vu cáo nhi tử của bổn mỗ trước , không biết nên suy xét như thế nào?”
Cuối cùng cũng nói đến nàng rồi. Vân Minh nâng mắt nhìn về phía lão , cấp một ánh mắt xem cuộc vui , sau đó liền bài ra bộ dáng ngây ngô vô (số) tội của mình ra , nhẹ giọng trả lời. “ Bạch đại nhân a , người nói như vậy là có ý gì?” từ ‘phú hào’ thành ‘đại nhân’ coi như là nâng hắn lên một chút vậy. “ Tại hạ vốn không phải là đại phu , chỉ dựa theo mạch của nàng ấy mà nói. Ngươi có thấy ai mà mạch không đập mà còn sống không?” lại cười hề hề nói thêm. “ Mà người không nghe tiểu huynh kia nói gì à? Lúc đầu rõ ràng mạch nàng ấy không đập , đại phu cũng nói như thế a , bổn công tử làm sao mà đoán được nó sẽ đập trở lại.” nhún vai , cười nhẹ.

Thâm , đúng là thâm a. Một câu lại một câu , khiến cho lão cứng miệng không thể phản bác , nhất là bộ dáng ‘Kinh nghi’ kia của nàng , đúng là làm lão tức đến tụ nội thương a. Phong Thần hắn hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt. “ Vậy, Bạch phú hào , ông nói. Bổn vương có hay không làm theo đúng luật?”

Không đợi cho hắn trả lời, Vân Minh thu lại tâm thế nhàn nhã đứng dậy nâng giấy tuyên thành được viết đầy cáo trạng lên nhìn châm chú. Bạch nhị công tử nhìn đến không khỏi đắc ý. “ Ta nói ngươi, muốn kiện Bạch gia ta, cũng nên coi chúng ta là ai trước đã, không khéo lại rước lấy nhục.” nhanh chóng giật lấy tờ giấy kia toan xé đi.

Vân Minh không nói, trong lòng âm thầm nhẩm đếm. Rồi bất chợt thu giấy lại, giáng mâu nhìn cặn kẽ từng chữ một. Hắn đã đến. Nàng mới giơ nó lên, nhìn Bạch Bưu thờ ơ lạnh nhạt , lại nói với Phong Thần. “ Thần ca, huynh nói tờ giấy này có thể kiện cáo được không?” lặng lẽ nhìn hắn.

Ngay lập tức khuôn mặt của hắn lóe lên tia sáng thấu hiểu , trưng ra bộ mặt vô sự nói. “ Được a.” Lại điểm một người trong đó gọi tên. “ Ai là Diệu thẩm đâu?”

Một phụ nhân nâng váy đứng ra. “ Là hạ dân.”

“ Ngươi nói nhìn thấy , Bạch nhị công tử sát hại tiểu cô nương trên phố khi nãy đúng không?” ánh mắt nhu hòa nhìn phụ nhân , trong con ngươi hồng còn là một chút ý an tâm.

“ Đúng ta thấy.”

“ Còn có ai nhìn thấy nữa không?”

“ Có ta."

“ Ta nữa.”

“ Còn có ta."

...

Nhìn bá tánh bên ngoài không ngần ngại đứng ra vạch tội chứng của Bạch gia , Vân Minh cảm thán Bạch gia đúng là u nhọt của thành này mà. “ Bây giờ , các ngươi còn gì để nói?

Bạch Bưu nắm chặt tay , hằng những đường gân nổi cộm. Cảm giác vừa mới đó còn đắc ý vô vàng ngay sau đó liền hóa thành thất vọng thực không dễ chịu chút nào. Đến nước này rồi , còn nước còn tát. “ Đúng là họ có thể làm chứng. Nhưng vẫn là không có vật chứng?” đây là con bài cuối cùng của lão rồi.

“ Thật sao?” Vân Minh cười mỉa.

Một nam nhân mặc hắc y từ bên ngoài khinh công vào , nửa quỳ nửa ngồi , hành lễ với Phong Thần. “ Chủ tử.” lại nhìn về phía nàng. “ Đây là thứ ngươi cần tìm.

Nhận lấy một quyển sách mỏng không đề , lật qua vài trang đầu nhìn sơ lượt cũng không khỏi khiến nàng hài lòng. Nhìn khuôn mặt trắng xanh như lá phong diệp của lão. “ Ta nghĩ Bạch đại nhân hẳn là quen mắt với cuốn sách này đi.” lại lật tiếp vài trang đọc lên. “ Ngày sửu tháng chạp năm Cảnh thiên thứ ba mươi, lo lót chuyện kiện tụng, án mạng của nha hoàn Tiểu Cúc, ba trăm lượng. Ngày mùi, tháng năm , năm Cảnh Thiên thứ ba mươi hai , thuê sát thủ ám sát Tô gia, năm trăm lượng. Ngày thân tháng ba, năm Cảnh Thiên thứ hai mươi sáu, thuê người dàn xếp Tề gia , sáu trăm lượng...” đọc một loạt bản tự khai của lão y chỉ thấy lãnh càng thêm lãnh, coi như cáo trạng ở đây còn thiếu nhiều nhà đã diệt tộc đi.

Dạ Phong Thần miễn cấp ý kiến , không nghĩ tới đường tiến đường lui, nàng đã tính toán kỹ lưỡng , không đợi đến hắn lo lắng a. Bất quá, cảm giác nằm trong kế hoạch của người khác vẫn là không vui vẻ gì. Nhưng trước mắt giải quyết xong chuyện này trước đã. “ Bạch gia tội chứng rành rành , người đâu áp giải họ vào đại lao.” chỉ thấy lãnh càng thêm lãnh , coi như cáo trạng ở đây còn thiếu nhiều nhà đã diệt tộc đi.

" Uy, Phong huynh, những gì ghi đây chưa biết rõ thực hư làm sao có thể tùy tiện tống giam người ta vào đại lao được." Ấy vậy mà ngay lúc này Vân Minh lại ngăn lại.

" Ý đệ là???" Dạ Phong Thần lia lia ánh mắt vừa đó liền lộ ra một chút tiếu ý. " Chuyện Bạch gia hiện tại còn chưa rõ ràng cho họ về lại gia môn nghỉ ngơi, nội trong ngày mai sẽ đem chuyện này giải quyết rõ ràng hết thảy, các ngươi có thể trở về." Nói rồi kéo theo Vân Minh vào trong nội đường để đám gia môn bên ngoài giải quyết mọi chuyện còn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK