Cước bộ của Dạ Phong Thần cũng không tầm thường, trên tay vẫn ôm lấy Vân Minh nhưng tốc độ cũng nhanh không kém bình thường, mà bước phi thân lại vô cùng vững vàng, giữa màn đêm đạp gió mà đi, một chốc lại đáp xuống mái ngói của một gia rồi lại vút đi không hề gây một âm thanh nào. Thời gian chưa đến nửa chung trà đã đi đến được nơi Bạch gia kia. Hai người lẩn vào trong một tàng cây gần thư phòng của Bạch Bưu, nhìn chằm chằm động tĩnh bên đó, bây giờ đã quá nửa đêm mà lão vẫn còn ở trong sợ là đã hẹn người kia ở đây.
Nhưng tại sao lại là lúc này mà không sớm hơn? Đơn giản bởi vì đó là do bá tánh Tùy Châu hoạt động rất huyên náo về đêm, nếu ngay lúc trên đường, trong nhà, tại phủ người ta vẫn còn thức, sợ là người mà Bạch Bưu sẽ gặp đây khó bề mà hoạt động. Cho nên bọn họ phải đợi đến nửa đêm khi mọi người đều đã ngủ là thời cơ thích hợp nhất.
Thả Vân Minh ngồi lên một cành cây, tiếp theo, như kế sách của tiểu huynh đệ này, hắn phải chăng sẽ bỏ mặc y ở lại đây, Ảnh sớm đã được dời đi làm chuyện hệ trọng khác, mà lúc này hắn lại không cảm thấy hơi thở của Đại Lạc ở đây, mặc dù không ai chú ý đến y, nhưng một hồi sẽ có kẻ bị giết... nếu lỡ may phát hiện ra thì y cũng không tránh khỏi bị vạ lây. Đáng nhẽ không nên mang theo y đến đây... Đương lúc suy nghĩ nên xử trí thế nào thì giọng nói của Vân Minh đã nhỏ nhỏ cất lên.
" Phong huynh, huynh còn chưa có nói hết đâu a?" Lúc nãy ở trong Vân Nhã lâu chỉ là nói đại thể, còn có nguyên nhân mà hắn phát hiện được Đại Lạc đã đi đâu về đâu trong kế sách của y thì vẫn chưa nói qua.
Khóe môi Dạ Phong Thần giật giật, nhưng vẫn đáp. " Đại Lạc đã đi từ sớm chuyện này ta biết rõ lại thêm lúc hắn xuất hiện trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi, đôi hài dính bùn đất càng thêm khẳng định chuyện này. Lúc tại công đường, trên người hắn có dính một cánh hoa, mùi hương trên cánh hoa trùng khớp với mùi hương của Ảnh sau khi có mặt tại tri phủ, nhưng lại y hệt loại hoa trên người tiểu cô nương kia, loại cây có hoa này càng chính là cái cây có cành chìa ra khỏi Bạch gia vươn tán ra bên con hẻm nhỏ gần với đường chính, cho nên ta biết là hắn đã ở đó vì phải làm chuyện gì đấy. Hơn nữa trên người hắn ta có một loại bột vàng, mặc dù rất mỏng nhưng trong giang hồ nhiều năm như vậy, ta cũng biết đó là thành phần của chất dịch dung, như vậy có thể hắn đã dịch dung thành ai đó, điều này lại trùng khớp với sự xuất hiện của Tề thư sinh tại công đường cho nên mới nghĩ đến chuyện kia."
Lời nói của Dạ Phong Thần vừa dứt, liền theo tầm mắt nhìn về phía cửa sổ của thư phòng kia, một bóng dáng hắc y đột nhiên xuất hiện ở đó, người này thân thủ không tồi, phỏng đoán cũng đã là Huyền sĩ mới có được tốc độ như thế. Thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng hắn ta liền gõ vào cửa sổ ba cái, lão Bạch Bưu liền mở cửa ra, sau đó nói với hắn vài lời, rồi đem một xắp thư từ đặt vào tay gã, bởi vì có ánh đèn loe loét nên Vân Minh vẫn nhìn thấy được một chút chuyện bên đó. Nhận được thứ mình cần, hắc y nhân kia liền xoay người lại rồi lóe một cái biến mất cho nên lão ta hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt thâm độc của hắn ta trước lúc rời đi.
Bóng dáng hắc y nhân vừa biến mất, Dạ Phong Thần nhíu mày có chút không an tâm, nhưng sợ lỡ mất thời cơ liền căn dặn Vân Minh. " Đệ ở yên đây chờ, có biến thì cũng đừng động ta đuổi theo hắn trước." Nhận thấy một nụ cười tươi tắn, sáng lạng của tiểu huynh đệ, Dạ Phong Thần liền ngây ra một lúc, sau đó mới tỉnh người mang một bụng ưu tư vút đi.
Mà khi Dạ Phong Thần vừa khuất khỏi tầm mắt, Đại Lạc mới vội vã xuất hiện bên cạnh Vân Minh, hắn vừa thở vừa lau mồ hôi, tốc độ tam vương gia này thật là nhanh, đừng nói người đã đạt đến Huyền đế lục giai như hắn, sợ là còn không đuổi theo kịp. Thiên hạ có câu, thị phi vốn không đáng tin, quả nhiên là thật. Cái gì dốt văn ngu võ, cái gì bao cỏ, cái gì sỉ nhục hoàng thất, hắn trước mắt chính là phẫn hận, đúng là lắm kẻ có mắt như mù.
Giáng ngươi chứa một chút ý cười nhìn về phía hắn, môi anh đào mân lên. " Ai." Người này chỉ là một kẻ có lòng biệt nhỡn liên tài, đặc biệt là đối với những người không màng danh lợi, có tài mà không kiêu căng, có quyền mà không lạm dụng. Sợ là hắn đối với Dạ Phong Thần sinh lòng ngưỡng thích rồi, cứ như vậy mất đi một cánh tay sao, có chút không cam tâm a? Tất nhiên, suy nghĩ này chỉ là một phút tiếu ý của y lóe lên vậy thôi. " Được rồi, ngươi mang cái này đến cho Ảnh đi, tiêu cốt tán sẽ có chút tác dụng."
" Tuân mệnh chủ tử." Hắn phục lệnh sau đó bóng dáng lóe đi đâu mất.
Lúc này chỉ còn Vân Minh ngồi trên cây, hai chân thả xuống bên dưới, miệng hàm chứa ý cười đột nhiên nói một câu bông đùa. " Sợ là khó dứt ra được."