"Chán quá à" - An Nguyệt nói nói to, đưa hai tay vươn vai.
"Tiểu Thư à,xin người đừng than thở nữa mà,sao người không thêu khăn tay hay luyện chữ đi?"-Minh Xuân xuất hiện bên cạnh,đưa tay sửa lại mái tóc của An Nguyệt.Chủ tử nhà cô xinh đẹp như hoa thế này sao hoàng thượng vẫn chưa gặp người cơ chứ?
"Minh Xuân à,em biết là ta không thích những thứ đó mà,nhàm chán và vô vị."
"Vậy thì người nghĩ cách để thu hút hoàng thượng đi,em thấy phi tần nào cũng làm như thế mà?Người có thể nhờ thái giám của Kính Sự phòng..."
"Thôi ta không cần đâu,em cũng thấy đó...dù ta có mới mẻ đến đâu thì sớm muộn gì cũng có người hơn mà thôi,huống chi hậu cung nhiều người đẹp như vậy,hoàng thượng cũng sẽ nhanh chóng quên mất ta thôi"-An Nguyệt xua tay trả lời,nữ chính có bàn tay vàng giúp đỡ,kêu cô phải giở trò gì ra đây chứ?.
"Ta còn tưởng là ai than thân oán trách,Thì ra là An tiệp dư."-1 giọng nói vang lên.
Lại đến nữa rồi,cô muốn yên ổn sống thôi mà,sao lại khó đến thế cơ chứ?2 tuần nay ngày nào cũng có phi tần,mỹ nhân gì đó đến "thăm" cô.Sắp mệt chết vì nói và đối phó rồi.
"Thì ra là Chiêu tiệp dư nha,sao lại có nhã hứng đến thăm vậy?"