• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nguyệt...khi nào cậu mới tỉnh dậy đây?Tuyệt đối không được phép chết khi tình tiết vẫn tiếp diễn,cậu sẽ không bao giờ quay lại được nữa đâu.Chúng tớ vẫn còn chờ cậu ở đây...tuyệt đối,tuyệt đối không được bỏ cuộc..."-Giọng nói quen thuộc nào đó xuất hiện mơ hồ trong trí óc,đầu đau nhức đến cực độ và một tia sáng len vào bất chợt.An Nguyệt la lên,đưa đôi tay về phía trước:

"Ly Lăng,là cậu phải không?còn Băng,Linh,Lam nữa...các cậu đang ở đâu?mau ra đây đi..."

"Tiểu thư...tiểu thư...nương nương...nương"-Những âm thanh ngữ điệu khác biệt và hỗn loạn hòa lẫn vào nhau,còn có lực đạo lay mạnh cánh tay của An Nguyệt.Giọng của Ly Lăng cũng biến mất,thay vào đó là cái ngáp mệt mỏi của trưởng công chúa, còn có giọt nước ấm nóng chảy trên cánh tay.An Nguyệt từ từ mở mắt ra...phản chiếu vào mắt vẫn là cánh cửa quen thuộc của Như Nguyệt các,mùi hương phát ra từ lò đốt cũng vương vấn xung quanh như mọi ngày,ừm...đông người hơn một chút.Nhưng không có gì thuộc về hiện đại,không có tiếng của máy đo nhịp tim,không có dụng cụ truyền dịch...Thì ra,thì ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

An Nguyệt xoay đầu sang bên cạnh,nhìn thấy Minh Xuân đang lo lắng nhìn cô,trên hai gò má vẫn còn đọng lại thứ gì đó lấp lánh.Cô mỉm cười,đưa tay lên lau nó đi,nhẹ nhàng nói:

"Nha đầu này,ta vẫn còn chưa chết,em ở đây khóc lóc cái gì chứ?"

"Tiểu thư người còn nói thế được nữa,lúc người ngã xuống chảy rất nhiều máu,bất tỉnh gần 5 hôm,phu nhân nghe tin ngất lên xuống,lão gia cũng vô cùng lo lắng...Mọi người...mọi người ai cũng nghĩ...cũng nghĩ tiểu thư...tiểu thư thật sự đi rồi."-Minh Xuân nức nở ,âm phát ra cũng không thành câu hoàn chỉnh,đến giây phút cuối còn òa lên khóc tiếp.

Trưởng công chúa cũng không còn mặc y phục đi săn nữa,mặc cung trang vội tới trước mặt An Nguyệt,nhe răng cười :

"Ta đã nói muội không chết mà ,mấy việc này ta nhận thức lâu rồi,vậy mà không kẻ nào tin lời ta,kể cả tên Du thái y kia.Hừm,lão cứ đợi đó,một ngày ta sẽ xử lý sạch bộ râu của lão."

"Công chúa,công chúa có thể ngừng làm loạn được rồi,Du thái y dặn kỹ sau khi An quý tần tỉnh lại phải để cho muội ấy nghỉ ngơi.Chúng ta nên rời ra rồi"-Hiền phi cầm khăn xuất hiện ở cửa.

"Công chúa,Hiền phi...tại sao hai người..."-An Nguyệt khó hiểu hỏi,tại sao họ lại ở đây chăm sóc cô?

"Muội là đang nghĩ vì sao hai ta ở đây chứ gì?Tất cả cũng là vì tên Kỳ Nhật kia,hắn rõ ràng là không có thành ý,lúc muội bất tỉnh cũng không hề đến đây,chỉ phân phó cho Du thái y và hai ta đến giúp đỡ.Hắn suốt ngày đến chỗ ả Giang tu nghi...à không phải gọi là Giang hiền nghi kia."

An Nguyệt nghe đến đó thì tự cười thầm,hắn ta luôn ở bên cạnh nữ chính,một lúc phong cho nàng ta lên sườn nhị phẩm.Hắn làm sao có tâm trạng hay thời gian để đến nơi hẻo lánh này chứ?,những cám giác lúc đó chính bản thân cô đã tượng tượng ra,còn là tự mình đa tình.

Hiền phi thấy những biểu cảm thể hiện trên khuôn mặt của An Nguyệt,cũng không nói gì nữa,cuối cùng lại buông một câu khuyên nhủ:

"Muội cũng đừng buồn phiền,muội mới tỉnh lại, sẽ làm ảnh hưởng tới thân thể.Hoàng thượng chỉ là bận chút chuyện triều chính:Dân tình khổ nạn,giặc dã làm loạn,quan quyền ỷ thế...khi nào giải quyết xong nhất định sẽ đến thăm muội."

"Hiền phi,người cũng không cần phải nói nữa,muội biết hoàng thượng hẳn sẽ không đến nơi này đâu.Muội cũng chỉ là tò mò một chút thôi,muội muốn nghỉ ngơi một lát,đa tạ nương nương và công chúa"

Trưởng công chúa,Hiền phi,Minh Xuân đi ra khỏi cửa,khép cánh cửa lại.An Nguyệt thấy họ đi rồi mới thở ra,cô cũng không nghĩ thân thể mày mạng lớn như thế. Mà cũng chẳng ngờ là lọ thuốc kia độc tính mạnh đến vậy,cô đã uống loại thuốc giải tốn công điều chế một tháng chỉ có thể giảm được 8 phần,gắng gượng giải oan.Ả Chu Tịch kia cũng quá nham hiểm,còn Trang quý phi sau khi thất bại chắc chắn sẽ không tha cho cô...Hừm,gây thù chuốc oán nhiều thật không tốt.Cô sẽ phải làm gì đó để tự cứu lấy chính mình,phải tìm cách rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK