"An quý tần,à không...bây giờ phải gọi là An sung viên nhỉ.Biểu cảm của tỉ như vậy là đang có tâm sự sao?Tên của bài nhạc phổ đó là gì thế?Giai điệu cũng không tệ lắm đâu."-Một bóng áo trắng tiêu sái đáp xuống ngồi trên thành lương đình,phe phẩy quạt cười cười hỏi.Mái tóc dài đen như mực của hắn được thắt gọn gàng bằng một dải ngọc,đôi mắt hoa đào chớp nhẹ mang theo phong tình vạn chủng, hướng đến An Nguyệt mà hỏi.
An Nguyệt khép mi hạ sáo xuống,tiếng nhạc phút chốc biến mất để lại sự yên lặng.Cô trả lời:
"Đa tạ vương gia đã quá khen,khúc nhạc này có tên là "ánh trăng hiểu lòng tôi"...Nhưng bất quá đệ cũng không cần phải chuyển chủ đề đâu.Người đó là đệ phải không?Vì lý do gì lại làm như vậy?"
"Với năng lực của tỉ ,đệ cũng không ngạc nhiên khi tỉ nhận ra sớm như vậy.Phải,chính là đệ đã nói cho hoàng huynh kế hoạch của tỉ,cũng không có mưu tính gì to lớn đâu.Đệ chỉ đơn giản là muốn tỉ biết một chút vị trí của mình trong lòng hoàng huynh mà suy nghĩ lại thôi.Cũng không ngờ lúc đó vị cao thủ kia lại bất ngờ bị một kẻ lạ mặt điểm huyệt mà không di chuyển được.Lúc đệ đến nơi thì mọi việc cũng đã kết thúc"-Tam vương gia dùng sức,nhẹ tựa lông hồng nhảy xuống ngồi cạnh An Nguyệt.Hắn mờ mịt trả lời,cũng không phủ nhận điều bị cô buộc tội.An Nguyệt giật mình,liếc nhìn xung quanh mới run run hỏi:
"Nếu...nếu đó không phải là vị cao thủ đệ đem tới...Vậy...vậy là kẻ nào đã giúp đỡ ta ngay lúc đó?"
"An sung viên...đệ thật sự hoài nghi đôi chút về năng lực hiểu biết của tỉ.Tỉ không hiểu ra sao?Lão đạo sĩ lừa đảo kia lúc lập giàn cúng đã vô tình đụng tới linh hồn đã khuất,đêm nay là đêm khá u ám,vầng nguyệt cũng không hề hiện ra,âm khí sẽ vô thức mạnh hơn bình thường nhiều lần.Hơn nữa chén máu chó mực kia cũng giúp thu hút không ít điều kỳ lạ,cái kẻ mặt áo trắng hiện lên kia...Thật sự chính là linh hồn đích thực của Chu Tịch,ả do oán hận quá lớn nên không thể nào đi đầu thai nên mới có khả năng trở lại nhân gian."-Những ngón tay thon dài của tam vương gia nhẹ gấp từng nan quạt lại,hắn lại nở một nụ cười để trả lời cô như thể việc đó là một thứ rất đổi bình thường.An Nguyệt nghe hết lời thì mặt hơi tái lại,vậy những chuyện ma quỷ là hoàn toàn có thật hay sao?Cô lắc lắc đầu,vội vã hỏi:
"Nếu đúng là như vậy,làm sao đệ có thể biết được chứ?Ta không tin đâu"
"Tỉ không tin cũng phải thôi,trước giờ chuyện tâm linh là việc của mỗi người.Nhưngtỉ cũng xem thường đệ quá đấy...Vậy tỉ có biết những thứ đệ nhận thức được đó là từ đâu hay không?Để đệ nói cho tỉ nghe một bí mật"-Kỳ Hàn ghé lại gần cô,nhỏ giọng thì thầm:"Hoàng tỉ của đệ ngoài việc giỏi võ công ra,tỉ ấy còn có một năng lực rất đặc biệt...đó chính là biết những điều không thuộc về dương gian này.Tỉ ấy đã lợi dụng nó để viết ra những thể loại tiểu thuyết gió trăng khác nhau,ngụy trang cho việc tỉ ấy xem tướng số cho kẻ khác."
"Trưởng công chúabiết đoán tương lai sao?Tại sao...tại sao..."-An Nguyệt nhăn mặt,không thể tin vào được tai mình nữa.
"Đó là sự thật,nhưng những chuyện đó khá mơ hồ .Hoàng tỉ trước kia có theo làm đệ tử của một vị đạo trưởng nổi danh,tỉ ấy tinh thông tướng thuật ,ngũ hành can,kỳ độn. Đến Hoàng huynh cũng phải nghe theo những lời khuyên của hoàng tỉ."
An Nguyệt cảm thấy tim mình như muốn rớt ra khỏi lồng ngực.Nếu như vậy thì cô có thể có cơ hội rời khỏi nơi này sao?Nhất định ngày mai cô phải đi tìm Trưởng công chúa hỏi cho rõ!...Cô đang vui mừng thì chợt nhớ ra một việc rất quan trọng,nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường:
"Chuyện đó tạm thời để sau đi,việc ta nhờ đệ như thế nào rồi?Đệ tìm ra được kẻ đó chứ?"
"Thật không thể làm tỉ sao nhãng được...Nhưng có một điều rất thú vị đệ tra được...tỉ có muốn nghe không?Đệ đã đem cây quạt kia đến Túy Ngọc lâu ,nơi làm ra và cung cấp đồ dùng,trang sức,vải vóc cho triều đình để tìm người phục hồi lại nguyên trạng.Hắn đã phát hiện ra...bên dưới lớp hoa hải đường kia thật ra là một loạt những hình thêu hoa cúc rất tinh tế,chứng tỏ người thêu rất thành thạo và tài giỏi.Quan trọng hơn,thủ pháp thêu hoa kia hắn nói chưa bao giờ thấy người trong lâu sử dụng qua...Tỉ nghĩ sao về chuyện này?"
"Đệ cứ muốn nghĩ sao thì nghĩ,ta không quan tâm cũng không có bất kỳ ý kiến gì.Nhưng mọi chuyện cũng không phải dừng lại ở đó đúng không?Mau nói tiếp đi,tỉ không thích lập lờ đâu.Đệ rút cuộc đã tìm được kẻ kia chưa?"
"Tỉ không cần phải nóng vội như vậy đâu.Đệ cũng không cần tốn công nhiều cho việc điều tra kia.Khi Xuân tần chết đầu tiên,hoàng huynh đã cho người bí mật đi điều tra rồi,thuộc hạ thân cận của huynh ấy rất tài giỏi và nổi danh trong chốn giang hồ.Đệ mạn phép cho rằng...e là hoàng huynh đã tìm ra được kẻ chủ mưu bỏ độc vào chuôi quạt kia là ai rồi,hoàng huynh không thích người khác xen vào việc của huynh ấy nên đệ chỉ có thể nói cho tỉ nghe một manh mối nhỏ này mà thôi.Nếu tỉ có hứng thú thì đến gần một chút để đệ tiết lộ,còn muốn biết hết chân tướng,tỉ có thể đến gặp trực tiếp hoàng huynh.."
Sau khi nghe manh mối kia,An Nguyệt trầm mặc trở về lại Như Nguyệt các.Hiện giờ cô đang ngồi ngẩn ngơ trên trường kỷ cạnh thềm,bên cạnh đặt một chén chè đậu xanh.Người ta nói nếu ăn ngọt có thể làm tinh thần phấn chấn,nhưng cô lại không xua được phiền muộn cứ dâng lên trong lòng.Kết hợp manh mối kia và những tình tiết trong truyện,cô đã biết kẻ đứng sau mọi thứ là ai...và với năng lực của Trưởng công chúa,cô cũng có thể rời khỏi nơi này mà trở về thời hiện đại.Nhưng tại sao cô lại có cảm giác nuối tiếc này chứ?Cái thứ chết tiệt này là gì?
TG:Hiện giờ ta đang có hứng thú , có lẽ sẽ viết một bộ đồng nhân ngắn (khoảng 8-10 chương gì đó) coi như giải lao trước khi cho ra đời phần tiếp theo của hệ liệt này.Có ai thích đồng nhân không nào?