La Tinh Tinh nói cho cậu biết xong, Tiêu Dĩ Thư bèn tìm giúp, thế nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm thấy. Sau đó La Tinh Tinh bị gọi vào văn phòng của giám đốc, mười phút sau, La Tinh Tinh đi ra ngoài với sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cô hơi lóe sáng nói với Tiêu Dĩ Thư: “Giám đốc bảo anh vào văn phòng.”
Ban đầu Tiêu Dĩ Thư cũng không nghĩ gì, chỉ tưởng giám đốc mắng La Tinh Tinh xong thì gọi cậu vì chuyện khác, nhưng khi cậu vào văn phòng xong thì tự dưng bị mắng một tràng, cậu ngây người luôn.
Từ lúc nào mà tư liệu khách hàng biến thành bị cậu làm mất?
Bộ phận mà Tiêu Dĩ Thư đang làm việc là bộ phận thị trường, từ tầng này đến ba tầng liên tiếp phía trên đều thuộc bộ phận thị trường, hơn một nghìn người, tầng của cậu là bộ phận mở rộng sản phẩm, giám đốc tên là Bành Lương Văn, là một người đã ngoài năm mươi, phó giám đốc tên là Từ Tường, ngược lại là người rất trẻ, chưa đến ba mươi, hiện tại người đang mắng Tiêu Dĩ Thư là Bành Lương Văn.
Bành Lương Văn là nhân viên cao tuổi trong công ty, đã làm giám đốc bộ phận từ thời Lê Thiếu Văn cầm quyền, năng lực cũng coi như không tồi, nhưng có thể là do lớn tuổi rồi, không biết là vì bước vào thời kỳ mãn kinh hay thế nào nữa, mà dạo này ông ta rất dễ dàng nổi cáu, không ít người trong bộ phận đã bị ông ta mắng mỏ, bất kể là có cớ hay vô cớ, khiến cho mọi người cứ nhìn thấy ông ta là lại căng thẳng.
Hơn nữa ông ta còn có thói xấu, tác phong sinh hoạt có chút vấn đề, bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài thì không nói, mấy nhân viên nữ xinh đẹp trong bộ phận cũng nhập nhằng với ông ta, trước đây trong phòng làm việc của Tiêu Dĩ Thư cũng có một người, nhưng sau đó đã bị điều đi chỗ khác rồi.
Chuyện của La Tinh Tinh, thật ra Bành Lương Văn cũng có thể đoán được đại khái, nhất định Tiêu Dĩ Thư này là người chịu tội thay mà La Tinh Tinh tìm được, mấy thứ quan trọng như tư liệu khách hàng làm sao có thể tùy tiện đưa cho người khác, đây là nghiệp vụ của riêng mình mà.
Thế nhưng ông ta lại “tin tưởng” lý do của La Tinh Tinh, quay sang gây phiền phức cho Tiêu Dĩ Thư. Ông ta coi trọng diện mạo của La Tinh Tinh mà, hơn nữa dù không phải vì diện mạo, thì bằng cấp của La Tinh Tinh cũng tốt hơn Tiêu Dĩ Thư, càng có năng lực hơn không phải sao, tốt nghiệp một trường rất danh tiếng mà.
Lúc trước ông ta cũng có nghe nói hình như Tiêu Dĩ Thư có hậu đài, thế nhưng sau mấy tháng quan sát cũng không phát hiện có gì đặc biệt, ông ta còn tự mình hỏi về tình hình của Tiêu Dĩ Thư, trong nhà toàn là người bình thường, không có bối cảnh gì, sau đó ông ta không quan tâm nữa.
Mặc cho Tiêu Dĩ Thư giải thích thế nào, cuối cùng vẫn bị xử phạt bằng cách khấu trừ một nghìn trong tiền lương tháng này, tiền thưởng thì trừ toàn bộ!
“Giám đốc, tôi không hề biết tư liệu khách hàng của La Tinh Tinh trông như thế nào, tôi chỉ tìm giúp cô ta thôi, không tin ông có thể xem lại cameras, tầng làm việc của chúng ta có cameras.” Đột nhiên Tiêu Dĩ Thư nghĩ ra, khác với công ty trước của cậu, công ty hiện tại có lắp đặt cameras mà, các công ty lớn đều thích làm như vậy, lắp đặt thiết bị giám sát, để đảm bảo an toàn cho tài sản công ty.
“À, cậu còn muốn xem cameras, xem ra cậu đã có chuẩn bị từ trước rồi, xem ra đã làm mất từ lâu rồi, đến giờ thì đổ tội cho La Tinh Tinh, xem cái gì mà xem, cậu không phục quyết định của tôi đấy à?” Nếu ngay từ lúc đầu Tiêu Dĩ Thư đã nói như vậy, có khi ông ta sẽ đồng ý xem lại cameras, thế nhưng giờ ông ta đã nói xong cách thức xử phạt rồi, lại còn đi xem cameras nữa chẳng phải sẽ mất mặt sao?
Tiêu Dĩ Thư tức giận! Xem ra ông giám đốc Bành này muốn quy hết tội lỗi của La Tinh Tinh lên đầu cậu đây mà! “Giám đốc Bành, tôi nói thì ông không tin, nhưng sao La Tinh Tinh nói thì ông tin? Đó là tư liệu khách hàng mà ông đưa cho cô ta, cô ta không hề có lý do gì để đưa cho tôi!”
“Cô ta là người mới, vẫn đang thực tập, có thể biết gì được, còn không phải bị cậu nói dăm ba câu là đưa cho cậu sao! Tôi thấy cậu ngày thường luôn an phận, thật sự không thể tưởng tượng nổi…” Bành Lương Văn đang muốn bôi đen mọi chuyện, một nhân viên nho nhỏ, trong một công ty lớn thế này thì thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít. Nếu người này từ chức trong lúc tức giận thì càng tốt, xung đột với mình như vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy phiền! Bên ngoài đang có không biết bao nhiêu người chờ được vào Lê Thị đấy, chỉ khấu trừ chút tiền thôi chứ có gì đâu, cấp trên nói gì cứ nghe là được, thật đúng là không biết tốt xấu!
Hiện tại, Tiêu Dĩ Thư chỉ hận không thể xông lên đánh cho Bành Lương Văn mấy cái, không phân biệt được đúng sai thì cũng thôi đi, tại sao lại nói những lời vô liêm sỉ như vậy. Cả La Tinh Tinh nữa, sai lầm của mình thì đổ lên đầu cậu, vì cậu thấy cô ta là người mới nên muốn giúp một chút, không phải sao!
Ở nhà có một người cha nhẫn tâm thì cũng thôi, tốt xấu gì cũng là cha ruột có chung huyết thống, nhưng người trước mắt này có là gì của cậu đâu. Nếu cậu thật sự chấp nhận tội danh này, sau này còn làm ăn được gì nữa? Đầu tiên là lừa gạt nhân viên mới để lấy tư liệu khách hàng, sau đó thì vu oan giá họa cho người ta, không biết chừng mọi người còn nói giám đốc Bành mềm lòng nhẹ dạ không sa thải cậu đấy!
Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!
“Tôi đi tìm tổng giám Đới!” Tiêu Dĩ Thư tức không chịu được, quay người đi ra khỏi phòng giám đốc định lên tầng trên tìm tổng giám của bộ phận. Bộ phận của cậu chia làm ba khu, Bành Lương Văn là giám đốc của một khu trong số đó, cấp trên còn có tổng giám và phó tổng giám mà. Tiêu Dĩ Thư định đi tìm tổng giám Đới Tinh, là một người phụ nữ mạnh mẽ gần bốn mươi. Bình thường Tiêu Dĩ Thư không gặp được cô ta, nhưng Đới Tinh là cấp trên trực tiếp của Bành Lương Văn, tìm cô ta là tốt nhất.
Cậu không muốn đến tìm Lê Cẩn, tuy Lê Cẩn là người cao nhất trong công ty, nhưng cậu cảm thấy trong chuyện này không đến mức phải để Lê Cẩn ra mặt. Cậu tin hàng ngũ lãnh đạo của công ty không đến nỗi ai cũng mơ hồ giống Bành Lương Văn.
Thật ra loại chuyện này hầu như công ty nào cũng có, các đồng nghiệp làm khó dễ nhau, cấp trên bao che cho một cấp dưới nào đó, chỉ cần không làm trở ngại đến lợi ích của công ty, về cơ bản người của bên trên đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua, có rất ít trường hợp nhân viên cơ sở lại đặc biệt tìm đến nhân viên tầng cao, cho dù hợp lý đến đâu cũng chưa chắc có hiệu quả.
Bành Lương Văn vừa nghe xong thì giận dữ, Tiêu Dĩ Thư này đúng là ăn tim hùm gan báo mà. Ông ta vốn tưởng nếu người này không phục thì cùng lắm cũng chỉ từ chức rồi thôi, ai ngờ còn muốn đi cáo trạng với bên trên! Đúng là phản rồi! “Dù cậu đi tìm tổng giám Đới cũng không có gì khác đâu, tôi làm vậy đã là cho cậu một đường sống, không biết chừng tổng giám Đới còn bảo cậu cút về nhà ngay đấy! Mà dù tổng giám Đới không bảo cậu cút, tôi cũng sẽ bắt cậu cút!” Sau cùng Bành Lương Văn uy hiếp, đúng là ông ta đã coi thường Tiêu Dĩ Thư mà, cứ tưởng là quả hồng dễ nắn bóp, ngờ đâu lại ngang ngược như vậy!
Nếu là lúc còn trẻ, nhất định ông ta sẽ không nói mấy lời kiểu này đâu, nhưng ông ta cảm thấy đến giờ mình đã có lý lịch lâu năm, có khí phách rồi, chút chuyện ấy căn bản không đáng là gì!
Thấy Tiêu Dĩ Thư vẫn không quay đầu lại, Bành Lương Văn cũng không ngăn cản nữa, ông ta không sợ hãi chút nào hết. Ông ta đã làm ở công ty này rất nhiều năm, cho dù có điều tra rõ chân tướng cũng sẽ không bị phạt gì hết, chuyện này quá nhỏ bé, dù cuối cùng có điều tra ra là lỗi của ông ta, cũng chỉ là do ông ta sơ ý, qua loa một chút là có thể cho qua, không có bất cứ chuyện gì hết.
Nhưng ông ta không biết, Đới Tinh đã muốn chỉnh ông ta từ lâu. Đới Tinh vào công ty khi Lê Cẩn đã lên nắm quyền, được Lê Cẩn mời về từ công ty khác, cực kỳ tài giỏi, nếu không cũng sẽ không thể thăng tiến nhanh hơn Bành Lương Văn trong khi lý lịch ngắn hơn ông ta. Cô ta cảm thấy so sánh với Bành Lương Văn, năng lực của Từ Tường càng nổi trội hơn, hơn nữa càng trẻ tuổi thì càng có sức lực và sự sáng tạo, càng thích hợp hơn để ngồi vào vị trí giám đốc bộ phận mở rộng sản phẩm.
Quan trọng hơn chính là, Bành Lương Văn ỷ vào lý lịch lâu năm, luôn không biết phục tùng, những người như vậy thật sự không mang lại lợi ích gì cho công ty. Rất nhiều lần cô ta đã muốn đề cập với bên trên, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội.
Cho nên lúc Tiêu Dĩ Thư tới tìm, sau khi nghe xong tâm tình cô cực kỳ tốt, chính ra đây không phải chuyện lớn gì, nhưng cô đang muốn chỉnh Bành Lương Văn, đương nhiên nó sẽ trở thành chuyện lớn mà mình phải giải quyết ngay. “Ồ? Ông ta còn nói muốn đuổi việc cậu?”
“Ý tứ không khác là bao, nếu tôi chịu phạt thì bị trừ tiền, còn nếu không chịu phạt, ông ta sẽ đuổi tôi.” Đứng trước mặt Đới Tinh, Tiêu Dĩ Thư sẽ không dùng khí thế mạnh mẽ nữa, đây chính là cấp trên của cấp trên của cấp trên của mình mà. Dù sao Đới Tinh cũng không làm gì cậu, thái độ của cấp dưới như cậu nên đúng mực, vả lại mình đến để cáo trạng, với tư cách là người bị hại mà ầm ĩ lên thì không phải hành động của người thông minh, nhất định sẽ khiến người ta có ấn tượng không tốt. “Tôi mất việc là chuyện nhỏ, nhưng tôi không thể nhận trách nhiệm một cách oan uổng như vậy. Rõ ràng không phải lỗi của tôi lại bắt tôi phải nhận, hơn nữa chỉ cần xem cameras là có thể điều tra rõ. Tôi tin nhất định tổng giám Đới sẽ xử lý chuyện này thật công bằng!”
“Đó là đương nhiên, cậu yên tâm.” Tuy rằng trong lòng Đới Tinh vui như hoa nở, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc. “Chuyện này có liên quan đến lợi ích của nhân viên và quy chế của công ty, không phải chuyện nhỏ, tôi sẽ xem lại cameras trước để điều tra rõ. Nếu cậu bị oan, nhất định sẽ không sao cả.” Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cô đã suy tính xong trong đầu, để đến khi điều tra rõ ràng xong sẽ đi “cáo trạng” với bên trên như thế nào!
“Cậu cứ về làm việc trước, tôi sẽ cho người đi xử lý ngay, sẽ có kết quả rất nhanh.” Đới Tinh rất để tâm chuyện này, không kém bao nhiêu so với Tiêu Dĩ Thư. “Nếu cậu bị oan, công ty sẽ bồi thường thỏa đáng cho cậu.”
“Cám ơn tổng giám.” Tâm tình Tiêu Dĩ Thư thoải mái hơn không ít. Quả nhiên không phải giám đốc nào của công ty cũng giống Bành Lương Văn, tổng giám Đới là một cấp trên tốt. Chỉ cần xem lại cameras là có thể khẳng định cậu trong sạch. Cho tới giờ cậu chưa từng nhận bất cứ văn kiện gì từ La Tinh Tinh, dù có vu oan thế nào cũng không thể đổ hết lên đầu cậu được.
…
Một tiếng sau, Lê Cẩn biết chuyện này.
__Hết__