Vì Lê gia không có bà chủ, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư còn phải đi làm, sức khỏe của Lê Thiếu Văn thì không được tốt, cho nên hôn lễ là do Đới Phân Phân bố trí sắp xếp, đương nhiên, còn có cả quản gia và nhiều nhân viên chuyên nghiệp trợ giúp.
Châu Dĩ Tuyền cũng thường xuyên đến góp vui, cô luôn đến vào lúc cả Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư đều có ở nhà.
“Anh dâu họ, anh thấy cái này đẹp không?” Châu Dĩ Tuyền vô cùng hăng hái. “Em thấy cái màu lam là đẹp nhất, rất hợp với anh và anh A Cẩn.”
“Á…” Tiêu Dĩ Thư hơi hắc tuyến. “Bọn anh đều là đàn ông, không cần phải cầm hoa cưới chứ?”
“Như thế sao được!” Châu Dĩ Tuyền rất nghiêm túc. “Tung hoa cưới là khâu vô cùng quan trọng trong hôn lễ đó, em còn đang chờ đón được hoa cưới đây này, em cũng muốn kết hôn!”
“Anh cũng thấy rất đẹp đấy.” Lê Cẩn tiếp lời ở một bên, anh cảm thấy càng náo nhiệt càng tốt.
“Đến lúc đó anh tung nhé?” Tiêu Dĩ Thư liếc sang Lê Cẩn một cái.
Lê Cẩn im bặt. Nhưng mà anh rất thông minh, không trả lời trực tiếp, ngược lại còn đẩy vấn đề cho Châu Dĩ Tuyền. “Dĩ Tuyền bảo ai tung thì người đấy tung, nhất định anh sẽ không có ý kiến!”
Sau đó Tiêu Dĩ Thư thấy Châu Dĩ Tuyền tặng cho cậu một nụ cười thật tươi.
“…” Các người còn có thể tốt hơn được nữa không?
Quy trình của hôn lễ lung tung rối loạn làm Tiêu Dĩ Thư cũng phải to đầu. Vì là hai người đang ông, rất nhiều quy trình đều phải thay đổi, nhưng cũng rất nhiều chuyện vẫn phải do chính cậu làm, ví dụ như chụp ảnh cưới, trang trí tân phòng…
Nói là chụp ảnh cưới, thật ra cũng chỉ là nói vậy thôi, cậu và Lê Cẩn sẽ không thực sự mặc áo cưới, phục trang thì đã có đến mấy chục, mấy trăm bộ, đã được chuẩn bị bắt đầu từ tháng 7, chuẩn bị suốt hai tháng mới làm xong được theo đúng yêu cầu.
Những tấm ảnh cưới là mời nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đến chụp, hai người phải chụp suốt hai ngày ròng mới xong, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy mặt mình sắp cương cứng lại vì cười.
Có tiền thì làm chuyện gì cũng nhanh. Một tuần sau, một bộ ảnh cưới hoàn chỉnh đã được mang đến tận tay. Bộ ảnh cưới được chia thành ba quyển lớn, ngoại trừ được lưu giữ trong album ảnh, còn được treo trên tường, còn được in trong thiếp mời.
Nhắc đến thiếp mời, Tiêu Dĩ Thư lại cảm thấy chứng sợ hãi trước hôn nhân của mình bị tái phát, lúc chụp ảnh cưới cậu còn thấy đỡ một chút, đến lúc chế tác thiếp mời thì lại hoảng sợ bất an.
Bởi vì cậu kết hôn nhất định phải báo cho người nhà đến tham dự hôn lễ. Cũng không phải có thâm thù đại hận gì hết, nên nhất định hôn lễ của mình phải có người thân đến dự, những cứ nghĩ tới người Tiêu gia là Tiêu Dĩ Thư lại lo sợ.
Những thân thích khác thì còn may, giao tình không sâu đậm; Quý Cần và em trai em gái cũng không cần lo lắng, tối thiểu thì bọn họ sẽ không náo loạn trong hôn lễ, chỉ cần không náo loạn, vậy thì cái gì cũng dễ nói.
Cậu lo lắng nhất chính là về Tiêu Hải. Người cha ruột này thực sự như có thù oán với cậu vậy, tính tình vốn dĩ không thể dự đoán trước, đến lúc đó ông ta gây náo loạn trong hôn lễ cũng không phải chuyện không thể. Tiêu Hải không phải loại người nói lý, nói cái gì với ông ta cũng không thông.
Phải làm sao đây, chẳng lẽ thử đi thông khí hiệp thương với người nhà trước một chút?
Càng tới gần hôn lễ, Tiêu Dĩ Thư càng buồn phiền, chuyện này đã thành tâm bệnh của cậu. Vào lúc cách hôn lễ chỉ còn hơn hai tuần, cậu bắt đầu mất ngủ, ban đầu thì đến nửa đêm mới có thể ngủ được, sau vài ngày thì suốt cả đêm cũng không được ngon giấc, ban ngày thì đầu óc cứ miên man, trạng thái tinh thần tương đối kém.
Chứng sợ hãi trước hôn nhân của cậu cũng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn từng có ý niệm không kết hôn nữa trong đầu. Cậu sợ Tiêu Hải gây náo loạn, sẽ làm Lê Cẩn mất mặt, rồi sẽ xảy ra đủ loại chuyện rắc rối về sau.
Thật ra hôn lễ chỉ là một hình thức, không tổ chức cũng được, dù sao cậu và Lê Cẩn cũng đã đăng ký kết hôn, thiếu một hình thức cũng không có gì quan trọng.
Thế nhưng cậu không dám nói vậy với Lê Cẩn, không đúng, là không dám nói với bất kỳ ai, biết bao nhiêu người đang vui sướng hân hoan chuẩn bị hôn lễ cho cậu, sao cậu có thể giội một chậu nước lạnh được.
Trạng thái của cậu thế này đương nhiên Lê Cẩn có phát hiện ra. Lê Cẩn biết có những người cũng sẽ cực kỳ căng thẳng trước khi kết hôn, lúc đầu anh tưởng Tiêu Dĩ Thư cũng như thế, căng thẳng quá độ chẳng hạn. Nhưng sau đó thì nhận ra tình hình càng lúc càng bất thường, rõ ràng là hỉ sự, vậy mà tinh thần Tiêu Dĩ Thư cứ kém dần đi, mất ngủ lo lắng, trạng thái thế này thì kết hôn sao được?
Lê Cẩn cảm thấy mình nên nói chuyện rõ ràng với Tiêu Dĩ Thư, cho nên vào một buổi tối cách hôn lễ đúng hai tuần, Lê Cẩn nằm trên giường ôm Tiêu Dĩ Thư nói: “Tiểu Thư, dạo này em làm sao vậy, không muốn tổ chức hôn lễ à?”
“… Không phải.” Tiêu Dĩ Thư nằm tựa vào trong ngực Lê Cẩn nhắm mắt lại, thật ra cậu đang mệt muốn chết, đầu cũng rất đau, thế nhưng không thể ngủ được, đầu óc cứ hỗn loạn hết cả.
Đây là chứng sợ hãi trước hôn nhân, hơn nữa tình hình còn khá nghiêm trọng, chỉ một chút vấn đề nho nhỏ cũng bị Tiêu Dĩ Thư phóng đại lên, dẫn đến nông nỗi càng ngày càng thấy bất an.
“Sao vậy, nói với anh thử xem, chúng ta là vợ chồng, em lo lắng chuyện gì chẳng lẽ không nên nói cho anh biết sao?” Lê Cẩn vuốt tóc Tiêu Dĩ Thư trấn an. “Đừng buồn bực trong lòng một mình.”
“Em… Em lo lắng người nhà của em.” Tiêu Dĩ Thư vùi mặt vào lòng Lê Cẩn. “Nhất là ba em, em sợ ông ấy…”
Hóa ra là vậy. Lê Cẩn có thể hiểu được nỗi lo lắng của Tiêu Dĩ Thư, anh nhẹ nhàng an ủi. “Không sao đâu, còn hai tuần nữa là đến hôn lễ. Anh định hai ngày sau sẽ phát thiếp mời, khơi thông với bọn họ trước, nhất định không có vấn đề.”
“Không chỉ có vậy, cho dù trong hôn lễ không có chuyện gì, nhưng sau này thì sao?” Tiêu Dĩ Thư nắm chặt hai tay. “Nếu anh là người bình thường thì có lẽ không có chuyện gì, nhưng anh là tổng tài của tập đoàn Lê Thị, nhất định bọn họ sẽ quấn chặt lấy anh!”
Lê Cẩn cười nhẹ, ôm Tiêu Dĩ Thư chặt hơn: “Không sao đâu, đó chỉ là những chuyện nhỏ, anh sẽ thu phục được. Anh đã thu mua nhiều công ty như thế, chẳng lẽ không thu mua được một hai người sao?”
“Vậy… đừng đưa thiếp mời vội. Em đến thông báo cho người nhà biết là em sắp kết hôn trước, nhưng không nói ngay đối tượng là anh.” Tiêu Dĩ Thư quyết định thăm dò người nhà trước, từ sau lần Tiêu Hải bị đưa vào cảnh cục, cậu chưa từng về nhà lần nào.
Lê Cẩn cảm thấy không sao cả: “Được, em thấy ổn là được rồi.”
Tiêu Dĩ Thư thở dài một hơi, ngủ ngon một giấc trước đã, ngày mai sẽ về đó. Cậu cũng không trông mong gì vào việc người nhà chúc phúc cho cậu, chỉ hy vọng bọn họ đừng can thiệp vào chuyện của cậu.
Hôm sau vừa khéo là thứ bảy, trên cơ bản người của Tiêu gia đều ở nhà, lên đại học chính là tốt như vậy đấy, Tiêu Trí Huy và Tiêu Mật Kỳ được nghỉ hai ngày là có thể về nhà ở.
Buổi sáng lúc Tiêu Dĩ Thư gọi điện thoại về thì bị Quý Cần nói mấy câu kỳ quái, cậu không thèm quan tâm. Từ sau chuyện lần trước của Tiêu Hải, ở bề ngoài Quý Cần không còn tỏ thái độ tốt đẹp với cậu nữa, cảm giác như tóm được nhược điểm vậy, thường thường đều châm chọc cậu mấy câu.
Mang theo tâm tình thấp thỏm lo lắng, Tiêu Dĩ Thư cầm quà ngồi lên xe xuất phát.
__Hết__