Đương nhiên Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư là tiêu điểm chú ý của mọi người, hai người đều cầm ly rượu đi khắp nơi trò chuyện vui vẻ cùng mọi người, nhận được biết bao nhiêu lời chúc phúc.
Lúc này hai người đang ở chỗ các đồng nghiệp cũ của Tiêu Dĩ Thư. Mấy người Hà Nhã nhìn Tiêu Dĩ Thư, trong lòng là nỗi cảm khái khó nói thành lời, thật đúng là không ngờ được nha không ngờ được nha, bọn họ đã từng làm việc cùng tổng tài phu nhân của tập đoàn Lê Thị suốt nửa năm đấy!
Nhưng có ai ngờ được Lê Cẩn lại để mắt đến đàn ông chứ, hiện tại Hà Nhã thật sự chẳng hề có ý định gì với Lê Cẩn nữa, giới tính không đúng thì có ý gì cũng vô dụng, hơn nữa Lê Cẩn người ta đã thích Tiêu Dĩ Thư suốt mười năm rồi, dù là bất kỳ ai cũng không thể chen ngang vào được đâu, cũng phải nói, mấy lời bình luận trên mạng cũng có chút đạo lý: Tôi lại có lòng tin vào tình yêu rồi!
“Tôi nói này Tiêu Dĩ Thư, cậu thật là không phúc hậu, làm việc chung với nhau lâu như vậy, sao cậu không để lộ ra một chút tin tức nào thế, làm chúng tôi sợ chết khiếp luôn!” Mấy người đùa giỡn. “Vì để an ủi chúng tôi, cậu phải tự phạt ba ly!”
Nói là tự phạt ba ly cũng chỉ là cho vui thôi, rượu trong ly có số độ rất thấp, không khác gì nước trái cây, hơn nữa chính cái ly cũng rất nông, một ly chỉ bằng một hớp nhỏ, tất nhiên Tiêu Dĩ Thư sẽ không từ chối, tự phạt ba ly vô cùng sảng khoái!
“Vừa rồi lúc hai người nói lời thề rồi trao nhẫn cho nhau, tôi xem mà phát khóc luôn, thật sự là vô cùng cảm động!” Một đồng nghiệp nữ đến giờ hai mắt vẫn hơi đỏ. “Đúng là rất xứng đôi!”
“Đúng vậy! Tuyệt phối!” “Duyên trời tác hợp đó!”
Bình thường nhất định những người này không dám đùa giỡn trước mặt Lê Cẩn đâu, thế nhưng hôm nay là ngày vui mà, bọn họ tin chắc nói những lời chúc phúc nhất định sẽ không sai, đôi tân nhân nào chẳng thích nghe.
Quả nhiên, tâm tình Lê Cẩn cực kỳ tốt: “Xem ra bao lì xì phát cho mọi người còn mỏng quá, làm lễ xong tôi sẽ cho cái bao to hơn!”
“Cám ơn Lê tổng! Chúc anh và Dĩ Thư trăm năm hảo hợp!” Lê Cẩn nói xong mọi người càng dũng cảm hơn, không ngờ Lê tổng của họ thật dễ tính, thích nghe những lời may mắn.
Tiêu Dĩ Thư đứng một bên đỡ trán, dạo gần đây Lê Cẩn luôn ở trong trạng thái này, chỉ cần có ai nói với anh mấy câu chúc mừng kết hôn thì đều là người tốt!
Khách khứa được mời đến muốn náo nhiệt bao nhiêu là có náo nhiệt bấy nhiêu, nên cũng khiến Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn bận rộn hơn hẳn. Hai người còn chưa đi mời rượu được một nửa đã mất cả tiếng đồng hồ, cộng thêm cả thời gian làm nghi thức lúc trước, hai người đã phải đứng suốt hai tiếng, Lê Cẩn thì còn tạm, chứ Tiêu Dĩ Thư thì mỏi chân lắm rồi.
“Có muốn nghỉ ngơi một chút không, dù sao đi mời rượu cũng không xong ngay được, chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng rồi lại ra là được.” Lê Cẩn nhìn dáng vẻ mỏi mệt của Tiêu Dĩ Thư, hơi đau lòng.
“Ừm, cũng được.”
Thấy hai người đi vào trong nhà, Châu Dĩ Tuyền đang ở cùng với mấy cô gái trẻ bịt miệng cười trộm. Châu Dĩ Tuyền nói nhỏ với mọi người: “Tớ cá với các cậu, đến lúc họ ra đây, nhất định anh dâu họ của tớ sẽ đỏ mặt.”
“Á~~~ Cậu không trong sáng nha ~” Mấy cô gái nháy mắt cười gian.
“Ai bảo thế!” Châu Dĩ Tuyền cũng nháy mắt. “Tớ hiểu rõ anh A Cẩn của tớ nhất, anh ấy chính là có đức hạnh như vậy đấy, hôm nay còn là ngày vui của anh ấy, làm sao mà nhịn được!”
“Cậu nói anh họ cậu như vậy, anh ấy biết được liệu có đánh cậu không?”
“Anh ấy dám chắc! Nếu anh ấy dám ra tay tớ sẽ mách anh dâu họ, để anh ấy phải ngủ trong thư phòng một tháng!” Châu Dĩ Tuyền đắc ý vô cùng.
Nửa tiếng sau, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư lại xuất hiện trong tiệc mời rượu.
“Woa, Dĩ Tuyền cậu giỏi quá, thật sự có đỏ mặt kìa!” Vẻ mặt Lê Cẩn còn sung sướng hơn cả khi nãy nữa, mặt Tiêu Dĩ Thư thì đỏ ửng, không khí giữa hai người mờ ám thế nào khỏi cần nói.
Mấy cô gái phục Châu Dĩ Tuyền sát đất, ban đầu các cô vốn không tin Lê Cẩn là người nóng vội như vậy đâu, đây chính là Lê Cẩn đó! Nam thần đó! Người ta có thể khao khát loại chuyện đó như thế không? Nhất định là không thể rồi!
Được rồi, sự thật đã nhanh chóng được phơi bày trước mặt các cô, Lê Cẩn đúng là có nóng vội như vậy đấy! Đúng là có khao khát như vậy đấy!
“Dĩ nhiên! Tớ còn không hiểu anh ấy chắc!” Châu Dĩ Tuyền hếch mũi lên đến tận trời.
Nhưng các cô không nhìn thấy, mu bàn tay Lê Cẩn bị véo đỏ ửng một chỗ, ở trên cánh tay cũng bị véo rất nhiều cái.
Đó đều là kiệt tác của Tiêu Dĩ Thư.
Tiêu Dĩ Thư có đỏ mặt thật, thế nhưng nhân tố xấu hổ là rất ít, chủ yếu là vì tức đến đỏ mặt. Nếu không phải có nhiều người đang nhìn, cậu còn muốn véo thêm mấy cái nữa cơ.
Sau khi hai người vào nhà, vừa vào trong phòng Lê Cẩn đã ôm chặt Tiêu Dĩ Thư để hôn. Anh ngồi trên ghế, để Tiêu Dĩ Thư ngồi trên đùi mình, nụ hôn kịch liệt tấn công ngay lập tức.
Tiêu Dĩ Thư giật mình một cái, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, cậu cũng không muốn cụt hứng, cho nên nhanh chóng đón nhận.
Nhưng mới đón nhận xong là hỏng việc luôn. Tên Lê Cẩn này bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, nín nhịn lâu rồi, chỉ hôn thôi là không thể thỏa mãn anh, hai móng vuốt bắt đầu giở trò. Một vài phút sau Tiêu Dĩ Thư đã cảm thấy mình sắp không ổn rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, chốc nữa hai người chẳng thể đi mời rượu ai được nữa, có lẽ cả buổi chiều đều ở trong phòng mất.
Vậy thì còn có thể tốt hơn được không? Nếu thật là thế thì bao nhiêu mặt mũi cũng không đủ để mất!
Bình thường chỉ hôn một cái là thần trí mơ màng, nhưng hôm nay Tiêu Dĩ Thư cực kỳ lý trí, lúc Lê Cẩn chạm vào đùi cậu, cậu véo một cái thật mạnh lên mu bàn tay anh, Lê Cẩn ăn đau rụt tay lại.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, Tiêu Dĩ Thư véo thêm mấy cái liên tiếp, đa phần là ở trên cánh tay nơi mà không ai nhìn thấy. “Anh tỉnh táo lại đi, bên ngoài còn có rất nhiều người đang chờ chúng ta đấy! Lát nữa nếu không ra, tất cả mọi người sẽ cười nhạo chúng ta!”
Lê Cẩn hơi tủi thân: “Nhưng đã mấy tháng em không cho anh chạm vào, hơn nữa giữa vợ chồng mà, có cái gì để cười đâu, bọn họ chúc phúc còn không kịp ấy!”
“Dù sao cũng là không được!” Tiêu Dĩ Thư đẩy Lê Cẩn ra rời khỏi người anh, sau đó ngồi sang một bên tự bóp chân cho mình.
Lê Cẩn không ngừng cố gắng giả vờ đáng thương, anh ngồi bên cạnh Tiêu Dĩ Thư bóp chân giúp cậu. “Nếu bây giờ không được, vậy tối nay em phải bồi thường đầy đủ cho anh đấy!”
Tiêu Dĩ Thư đỏ bừng cả mặt: “Em biết rồi!”
“Vậy em nói xem, em muốn bồi thường cho anh thế nào, anh đòi lãi cao lắm đó!” Lê Cẩn được voi đòi tiên.
“Buổi… Buổi tối sẽ nghe theo anh hết!” Vừa mới nói xong, Tiêu Dĩ Thư đã muốn tự tát mình, sao mình lại nói như vậy, lỗ thủng trong não Lê Cẩn không phải to ở mức bình thường đâu, hơn nữa cũng cực kỳ không có giới hạn, ngay cả cái loại cosplay đáng xấu hổ như tạp dề mà cũng nghĩ ra được!
“OK! Cứ quyết định như vậy đi!” Trị số sinh lực của Lê Cẩn lên đến level max chỉ trong nháy mắt!
Tiêu Dĩ Thư: “…” Mình có dự cảm không ổn, lời mình vừa nói có thể thu lại được không?
__Hết__