Hơn mười ngày trước cậu còn đồng sàng cộng chẩm với Lê Cẩn, tuy không tiến triển nhiều lắm, nhưng có thể cảm nhận được, lúc ấy Lê Cẩn vẫn rất thích cậu.
Gần đây cũng không phát hiện có chỗ nào đó bất thường, ngày nào hai người cũng cùng đi làm cùng về nhà, đến lúc ăn cơm nội dung nói chuyện đều bình thường, trò chuyện cùng bác Lê cũng không phát hiện có gì khác lạ.
Nói tóm lại, mọi chuyện vẫn như cũ, chỉ duy nhất một điều không giống là, hai người không ngủ chung phòng nữa, Phương Ngữ Vi đi rồi, Lê Cẩn không cần cố ý giả bộ ân ái. Tất nhiên, trong lòng Lê Cẩn rất muốn thân mật cùng Tiêu Dĩ Thư, nhưng không viện được cớ, anh sợ làm tiếp sẽ khiến Tiêu Dĩ Thư phản cảm, anh không dám làm theo lời đề nghị trước đây của Kiều Lạc, sợ biến khéo thành vụng.
Nếu là trước kia, đương nhiên Tiêu Dĩ Thư sẽ không nghĩ nhiều. Hiện tại nghe được chuyện về Hạ Yên, đầu óc Tiêu Dĩ Thư bắt đầu rối loạn, cậu càng nghĩ càng cảm thấy Lê Cẩn không còn kiên nhẫn với mình, cho nên đã tiếp nhận đối tượng thích hợp hơn.
Phải làm sao đây, nếu Lê Cẩn không còn thích mình nữa, vậy thì dù mình muốn vãn hồi cũng chỉ bị cười nhạo thôi.
Tiêu Dĩ Thư nhớ tới Chung Khải. Cậu cũng không hiểu tại sao khi đó Chung Khải lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy, đột nhiên quay sang thích người khác, một nhân viên nữ làm kế toán trong xưởng in ấn nhà Chung Khải, hơn nữa còn bàn chuyện kết hôn rất nhanh.
Thật sự, lúc ấy Tiêu Dĩ Thư vừa thất vọng vừa căm phẫn, sau đó thì cắt đứt mọi liên lạc với Chung Khải. Đến giờ cậu cũng không biết rốt cuộc Chung Khải có kết hôn với nhân viên nữ kia không, cũng không muốn biết, nhưng suy đoán từ câu trả lời trong ngày họp lớp lần trước, có lẽ hai người đã kết hôn rồi, Chung Khải nói là sống rất tốt mà, không phải sao.
Trước kia là thế, bây giờ cũng là thế, những người cứ luôn miệng nói thích mình lại quay sang kết hôn cùng người khác!
Đối mặt với Chung Khải, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy việc mình căm phẫn là điều đương nhiên, nhưng với Lê Cẩn, Tiêu Dĩ Thư biết mình không có tư cách, quan hệ của hai người vốn chỉ là giả, căn bản không có gì là phản bội hay không phản bội.
Phải làm sao đây, phải làm sao mới được, trong lòng Tiêu Dĩ Thư tràn ngập hối hận, là do mình không biết trân trọng, bây giờ đánh mất Lê Cẩn cũng đâu thể trách ai được.
Sau đó Tiêu Dĩ Thư nghe thấy Hà Nhã kể chuyện.
Chuyện mà Hà Nhã kể khiến cậu vốn đang mất hết ý chí bỗng có một ý tưởng mới.
Nếu chỉ bàn chuyện kết hôn, vậy thì chứng tỏ Lê Cẩn và Hạ Yên vẫn chưa xác nhận quan hệ hôn nhân chính thức, hiện tại cậu vẫn là bạn đời của Lê Cẩn.
Dù là giả thì đã sao, chỉ cần trong lòng Lê Cẩn vẫn còn cậu, thì cậu vẫn có hy vọng, có lẽ cậu nên học theo người bạn kia của Hà Nhã, thử vãn hồi trái tim Lê Cẩn.
Bất chợt có hy vọng và mục tiêu theo đuổi, Tiêu Dĩ Thư điều chỉnh lại tâm tình rất nhanh, đầu tiên cậu phải xác nhận trước một chút, Lê Cẩn có còn hứng thú với mình không. Lần đầu tiên cậu theo đuổi người ta thế này, nên bắt đầu từ đâu mới được?
Trước khi tan tầm, Tiêu Dĩ Thư đã não bổ vô số cách theo đuổi, có những cách mà cậu chỉ vừa nghĩ đến thôi đã thấy xấu hổ, thậm chí cậu còn lên mạng tìm hiểu nội dung có liên quan, những cách để duy trì quan hệ vợ chồng, những chủ đề để gia tăng tình cảm vợ chồng.
Phần lớn nội dung đều khiến mặt mũi cậu đỏ bừng, thật sự phải táo bạo như thế mới được sao? Nhưng mà cũng có vẻ rất có lý, giữa vợ chồng với nhau mà, không có sinh hoạt vợ chồng mới là kỳ cục, hai người đều chưa đến ba mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ, không có “sinh hoạt vợ chồng” vốn đã bất bình thường rồi.
Đến chiều khi ngồi xe về nhà, Lê Cẩn phát hiện Tiêu Dĩ Thư lại đỏ mặt: “Tiểu Thư, mặt em đỏ lắm, khó chịu trong người à?”
“Không, không.” Tiêu Dĩ Thư vội vàng xua tay. Cậu vẫn đang nghĩ đến mấy nội dung vừa xem, cảm thấy xấu hổ cực kỳ, gần một tháng nay đúng là mình rất dễ đỏ mặt. “Có lẽ trời nóng quá, không sao đâu.”
“Ừ, bây giờ là giữa tháng sáu, đúng là nóng thật.” Lê Cẩn vẫn lo lắng, bèn vươn tay trái ra sờ trán Tiêu Dĩ Thư, cảm thấy nhiệt độ không có vấn đề gì mới yên tâm.
Đúng lúc này, Tiêu Dĩ Thư cảm nhận được chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của Lê Cẩn chạm vào trán cậu. Đây là một chiếc nhẫn làm từ ngọc thạch, là chiếc nhẫn kết hôn mà Lê Cẩn đã chuẩn bị trước khi dẫn cậu sang Mỹ kết hôn, Lê Cẩn một chiếc, cậu một chiếc.
Nghe nói ngọc thạch để làm ra hai chiếc nhẫn này vốn là một viên, sau đó Lê Cẩn cho người tách nó ra làm hai phần để tạo thành hai chiếc nhẫn. Lê Cẩn luôn đeo nhẫn, còn cậu thì cất trong phòng, không đeo được mấy lần, lần trước Phương Ngữ Vi đến thì có đeo.
Trong lòng Tiêu Dĩ Thư dấy lên niềm hy vọng. Lê Cẩn vẫn đeo chiếc nhẫn này, chứng tỏ anh ấy vẫn thích mình, có lẽ vì mình từ chối lâu quá nên mới chán nản, giờ chỉ cần mình đáp lại nhiệt tình, không biết chừng có thể vãn hồi cũng nên.
Khi về nhà nhất định sẽ đeo nhẫn ngay lập tức, kết hôn vốn nên đeo nhẫn mà.
Tiêu Dĩ Thư vốn muốn hỏi Lê Cẩn về chuyện Hạ Yên, nhưng lời nói gần ra đến miệng lại cố nhịn được. Hiện tại không phải thời cơ tốt, nếu nói toạc ra nhất định quan hệ của hai người sẽ căng thẳng, mình còn chưa làm gì hết mà, ít nhất cũng phải chờ gạo nấu thành cơm đã rồi hẵng nói.
Vì thế, Tiêu Dĩ Thư nghĩ đi nghĩ lại rồi quay sang cười thật dịu dàng với Lê Cẩn, nói: “Tối nay anh muốn ăn gì, hôm nay em nấu cơm cho anh được không?”
“Thật ư?” Niềm hạnh phúc tới đột ngột quá, Lê Cẩn không thể tin nổi, Tiêu Dĩ Thư rất ít khi xuống bếp, tuy rằng mùi vị không ngon bằng đầu bếp trong nhà nấu, nhưng anh vẫn cảm thấy ngon cực kỳ, cảm giác hạnh phúc đương nhiên là quan trọng hơn nhiều so với mùi vị thực sự của món ăn!
“Ừm.” Phản ứng của Lê Cẩn giúp cho tâm tình Tiêu Dĩ Thư tốt hẳn lên, xem ra kế hoạch của mình vẫn rất có hy vọng mà, hết thảy vẫn có thể vãn hồi được. “Anh muốn ăn gì, em sẽ làm cho anh.”
“Sườn xào chua ngọt đi, một món này là được rồi, những món khác cứ để đầu bếp làm. Anh biết hai hôm nay em bận làm dự án mới, đừng vì anh mà làm mình mệt.” Lê Cẩn cảm thấy hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời, Tiểu Thư gặp được chuyện gì vui à?
…
Lúc ăn tối, Lê Cẩn ngồi chờ bên bàn ăn trong tâm trạng tràn đầy hứng khởi, các món ăn đều đã được mang lên khá đầy đủ, chỉ còn vị trí chính giữa bàn ăn là còn trống, đó là để dành cho món sườn xào chua ngọt của Tiêu Dĩ Thư.
‘Coong coong coong coong ____” Ngay vào lúc Lê Cẩn đang nóng lòng ngồi cầm đũa gõ bát, cuối cùng Tiêu Dĩ Thư cũng mặc tạp dề bưng đĩa sườn xào chua ngọt ra.
Lê Cẩn bất giác nuốt nước miếng, không phải vì món sườn xào chua ngọt, mà là vì cách ăn mặc hiện tại của Tiêu Dĩ Thư, anh đang não bổ về cosplay tạp dề! Nếu có thể được một lần thấy cậu khỏa thân cosplay tạp dề là mình viên mãn lắm rồi!
Có điều anh cũng chỉ tưởng tượng vậy thôi, nguyện vọng này xa xỉ quá, đừng nói là cosplay tạp dề, dù chỉ là cosplay bình thường cũng còn đang xa tít chân trời kia kìa ~
Lúc Tiêu Dĩ Thư bưng đĩa thức ăn còn cố ý đưa tay trái đến trước mặt Lê Cẩn, sau đó Lê Cẩn phát hiện ra chiếc nhẫn trên ngón áp út của cậu.
“Tiểu Thư…” Lê Cẩn muốn hỏi tại sao Tiêu Dĩ Thư lại đeo nhẫn kết hôn, hôm nay đâu cần diễn kịch, nhưng mà ngẫm nghĩ xong anh vẫn im lặng. Tiểu Thư đồng ý đeo nhẫn, như vậy là tốt lắm rồi, nếu mình lắm miệng hỏi cậu, vạn nhất biến khéo thành vụng làm cậu không còn hứng đeo nữa thì sao!
“Vâng?” Tiêu Dĩ Thư cởi tạp dề ra, ngồi xuống ghế nghe Lê Cẩn hỏi.
“Không có gì, ăn cơm thôi.” Lê Cẩn áp chế tâm tình sung sướng rạo rực rồi ăn cơm. Anh thường xuyên ngắm nghía chiếc nhẫn của Tiêu Dĩ Thư, lại ngắm nghía nhẫn của mình, trong lòng đắc ý, chậc, thật đúng là đẹp đôi mà!
Từ ngày kết hôn đến giờ, lúc nào Lê Cẩn cũng đeo nhẫn, đã từng bị truyền thông chụp ảnh được. Lúc đầu rất nhiều người đoán anh đã kết hôn, nhưng sau thì phát hiện, Lê Cẩn không hề công bố tin tức mình kết hôn, ngày hôm sau vẫn có scandal với nữ minh tinh, vì thế mọi người giải tán, lại bắt đầu đoán, chắc chỉ là Lê Cẩn thích đeo nhẫn thôi.
…
Ăn bữa tối của ngày hôm nay xong, khắp đầu óc Lê Cẩn đều như hoa nở, lúc thì não bổ về cosplay tạp dề, lát sau thì lại tưởng tượng mình và Tiêu Dĩ Thư công bố việc kết hôn với toàn thế giới.
Tiêu Dĩ Thư thì hơi hồi hộp, quan sát từ nãy đến giờ, nhất định Lê Cẩn vẫn còn hứng thú với mình. Cậu định tối nay sẽ hành động tiếp, nhưng đây là lần đầu tiên của cậu, do dự quá đi, hay là để hôm khác?
…
Lê Cẩn tắm rửa xong thì lên giường nằm, hôm nay đúng là quá may mắn, anh mang theo những tưởng tượng về cosplay tạp dề vào trong giấc ngủ, nếu có thêm một “giấc mơ đẹp” nữa thì quá tuyệt vời!
Vừa mới nhắm mắt lại, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đấy?”
“… Là em.” Giọng nói của Tiêu Dĩ Thư vang lên ngoài cửa.
Lê Cẩn nhảy một phát xuống giường chạy vọt ra mở cửa, sau đó thì, anh nhìn thấy Tiêu Dĩ Thư trong tình trạng mặc áo ngủ, tóc chưa khô, đứng ngoài cửa với sắc mặt đỏ ửng, lại còn mặc áo ngủ khác hẳn bình thường, ba nút áo trên cùng được mở tung ra, có thể nhìn thấy thấp thoáng làn da trắng như tuyết trước ngực.
Lê Cẩn cảm thấy miệng khô quá, chẳng lẽ mình vọng tưởng quá nghiêm trọng, đến nỗi bây giờ xuất hiện ảo giác rồi?
“… Không mời em vào à?” Tiêu Dĩ Thư thầm thì hỏi.
__Hết__