“ Thế này cũng nhục quá rồi ! “.
Màn trượt vỏ chuối của Viên tổng thống thu hút khá nhiều ánh nhìn trong đó có cả Chân Mạt. Chân Mạt nhìn người đàn ông nằm dưới sàn, lại nhìn vỏ chuối cách đó không xa trong lòng cảm thấy tội lỗi không thôi. Ây da, lúc nãy cô đánh rơi ấy mà !
Viên Thái Bách bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt đầy sát khí nhìn thư ký Lý đứng phía sau.
“ Chuyện ngày hôm nay nếu để phóng viên biết được cậu không cần làm trợ lí nữa ! “.
“ Dạ tổng thống ! “.
Một câu nói vừa rồi của thư ký Lý liền khiến tất cả mọi người trong nhà hàng sừng sờ bao gồm cả Chân Mạt. Chân Mạt vốn đang uống rượu, câu nói kia lọt vào tai liền ho khụ khụ.
Viên Thái Bách nhíu mày, bước nhanh đến chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ lưng Chân Mạt.
“ Không cần quá xúc động, anh ở đây với em ! “.
Chân Mạt lườm Viên Thái Bách một cái, cố gắng kiềm chế thấp giọng nói với anh.
“ Viên Thái Bách, anh chạy đến đây làm gì ? “.
“ Ăn cơm với vợ, không được à ? “.
Trả lời Chân Mạt xong, Viên Thái Bách liền đưa mắt nhìn mọi người xung quanh. Anh bình tĩnh ‘đá’ bay nam nhân ngồi bên cạnh Chân Mạt rồi ngồi vào vị trí đó.
“ Tôi ăn ở đây không làm phiền mọi người chứ ? “.
Tất cả đều đồng thời lắc đầu không loại trừ nam nhân vừa bị Viên Thái Bách đá ra khỏi ghế.
Tổng thống đến đây ăn, ngồi ở đây làm gì có người nào gan lớn không cho anh ngồi. Mọi người thầm nuốt nước bọt, đánh mắt về phía Chân Mạt, hận không thể lúc này ép cô khai hết mọi chuyện.
Chân Mạt vốn định chuồn đi, lại bị Viên Thái Bách kéo lên lòng anh ngồi. Anh nhìn nam nhân bị anh chiếm ghế, buông một câu nhẹ nhàng.
“ Vợ tôi ngồi trên lòng tôi thế này, các vị không ngại chứ ? “.
Mọi người như một cái máy, nhanh chóng lắc đầu. Gò má Chân Mạt đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, cô lén cấu mạnh vào tay Viên Thái Bách nhưng cũng chẳng ích gì.
Để Chân Mạt ngồi lên đùi, Viên Thái Bách đặc biệt ăn rất ngon miệng. Ăn xong, anh lệnh cho thư ký Lý trả toàn bộ chi phí của buổi họp lớp ngày hôm nay rồi mới dẫn Chân Mạt đi.
Ra đến cổng nhà hàng, Chân Mạt thẳng thừng đi về hướng ngược lại Viên Thái Bách. Vị tổng thống nào đó vì đang mải tìm chỗ mua keo dính nên không để ý, lúc phát hiện ra bên cạnh đã chẳng có người.
Anh liền lái xe đuổi theo, xe chạy được một đoạn liền nhìn thấy Chân Mạt đang ngồi chờ xe ở chạm xe buýt. Viên Thái Bách cong môi cười mãn nguyện.
Anh bước xuống xe, đi về phía cô, ngang nhiên bế ngang cô ném lên xe. Dù cho Chân Mạt có kháng cự, nhưng sức của cô chung quy vẫn đọ không lại Viên Thái Bách.
“ Viên Thái Bách, tuy tôi đồng ý làm vợ anh nhưng không có nghĩa lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh “.
Viên Thái Bách cười khẽ, đáp lại.
“ Đúng, nhưng bây giờ em phải đi cùng anh đến một nơi “.
“ Đi đâu ? “.
“ Mua áo lót nếu không ngày mai anh xé cái gì ! “.
Chân Mạt: “ ... “.