“ Mạt Mạt, theo anh về “.
Viên Thái Bách tiến lên trên, thấp giọng nói. Vô số ánh nhìn đều đổ dồn về phía anh và Chân Mạt. Họ đương nhiên không thể không biết người đàn ông này là tổng thống, thân phận cao quý hơn người, rốt cuộc anh với con gái của cựu chủ thượng - Phong Thế Kiệt có quan hệ gì ?
Phong Thế Kiệt nhìn thấy người đến là Viên Thái Bách, hai tay âm thầm siết lại toan hạ lệnh cho người tới bắt sống anh, nhưng Lộ Chí Tiêu ở bên trên lại thầm truyền tin không được manh động. Phong Thế Kiệt ngẫm nghĩ một hồi cuối cùng vẫn làm theo lời Lộ Chí Tiêu an bài, nếu như ra tay vào thời điểm này chưa biết chừng đã là tốt, Viên Thái Bách dám đến đây hẳn là đã có chuẩn bị.
Lộ Chí Tiêu không để tâm đến Viên Thái Bách, hắn cúi đầu ghé vào tai Chân Mạt, nói nhỏ.
“ Nếu như em không muốn anh ta chết vậy thì bảo anh ta đi ngay, bằng không anh sẽ hạ lệnh giết anh ta tại chỗ “.
Sống lưng Chân Mạt lạnh buốt, lời nói của Lộ Chí Tiêu như cục đá lớn đè nặng lên trái tim cô. Cô biết, hắn nói được là làm được, giống như hôm qua nói kết hôn thì chính là kết hôn. Cô trước giờ không cầu nhiều, chỉ cầu anh bình an.
“ Thái Bách, anh đi đi, về đi ! “.
“ Mạt Mạt, em sao thế ? Đi theo anh đi, trừ khi em không yêu anh nữa “.
Cơ thể Chân Mạt không ngừng run rẩy, cô gắt gao đè nén cái cảm giác muốn khóc. Hiện tại, cô không thể để Viên Thái Bách thấy cô khóc, nếu không anh nhất quyết không chịu rời đi.
“ Phải, em không yêu anh nữa. Thời gian này Chí Tiêu chăm sóc em, em ... động lòng rồi “.
Viên Thái Bách thoáng sững sờ, nhưng rất nhanh đã mỉm cười. Anh hiểu Chân Mạt nhất, cô nói lời này không phải là vì muốn bảo vệ anh ư ? Chân Mạt, em thật ngu ngốc.
“ Hôm nay anh sẽ đưa em đi. Chúng ta xa nhau như vậy đủ rồi “.
Chân Mạt luống cuống, vớ lấy ly rượu vang từ phục vụ, dùng lực bóp vỡ, sau đó nhặt mảnh thuỷ tinh đem đặt lên cổ.
“ Anh muốn ép em chết, anh mới chịu đi phải không ? Viên Thái Bách, anh còn không rời khỏi đây, em chết cho anh xem ! Và anh cũng nghe cho rõ, Chân Mạt này chưa từng yêu anh “.
Chân Mạt cứa một vết lên cổ, chất lỏng màu đỏ chảy xuống, chảy xuống cả chiếc váy cô dâu trắng tinh. Một loạt động tác kia của Chân Mạt đều thực hiện rất nhanh chóng khiến Viên Thái Bách và Lộ Chí Tiêu đều không kịp phản ứng.
Lộ Chí Tiêu đứng bên cạnh cô khẽ nhíu mày, sắc mặt càng lúc cành sầm xuống, hắn rút khẩu súng nhắm vào Viên Thái Bách.
Đoàng ! Âm thanh của sự chết chóc vang lên, cả hội trường đều trở nên tĩnh lặng. Người của Viên Thái Bách đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền chạy vào, đồng loạt chĩa súng về Lộ Chí Tiêu.
“ Còn không mong đưa Viên tổng thống rời đi “.
Chân Mạt hoảng hốt hét lên, viên đạn kia của Lộ Chí Tiêu không lấy đi sinh mạng anh nhưng viên đạn sau không biết có may mắn như thế này không.
Đám người kia vẫn không động đậy.
“ Các người muốn nhìn thấy anh ấy chết ở đây sao ? Lập tức mang người rời đi cho tôi “.
Lúc này, vệ sĩ của Viên Thái Bách mới đem anh ra ngoài. Lộ Chí Tiêu hài lòng mỉm cười.
“ Tiểu Tiêu, sau ban nãy không giết chết anh ta luôn ? “.
Phong Thế Kiệt đi đến hỏi.
“ Hôm nay là hôn lễ của con và Mạt Mạt, nếu như nổi súng giết người ắt sẽ gặp vận đen, con không muốn Mạt Mạt dính thứ này “.
“ Vẫn là con nghĩ thấu đáo. Máy bay đến rồi, hai đứa mau lên đường thưởng thức tuần trăng mật đi “.
“ Vâng, chúng con đi đây “.
[ ... ]
Máy bay tư nhân.
Lộ Chí Tiêu vừa lên máy bay tư nhân liền vội lấy vớ lấy hộp tẩy trang. Lớp phấn vừa được lau đi, một gương mặt khác liền xuất hiện. Chân Mạt kinh ngạc.
“ Thái Bách “.
Viên Thái Bách khẽ cười. Trước khi tổ chức hôn lễ, anh đã mai phục bắt Lộ Chí Tiêu, đem hắn nhốt vào nhà giam của biệt thự. Còn về ‘Viên Thái Bách’ vừa dính đạn kia, chẳng qua là thư ký Lý phối hợp cùng anh diễn kịch.
Viên Thái Bách ôm lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Bao lâu mới gặp lại, anh thực sự nhớ cô đến phát điên.
“ Đừng sợ, anh ở đây “.