Tề phú và Tề Phong bước tới trước mặt Lôi Lạc Thiên cung kính nói.
"Lão đại, toàn bộ lô hàng điều ở đây."
"Tốt, Tề Phú, Chú và một số thủ hạ đích thân đưa lô hàng này qua Trung Đông.
Tôi không muốn có bất cứ sơ sót nào nữa."
"Dạ, Lão đại."
Tề Phú cùng một đám thủ hạ rời đi.
Tề Phong nhìn Trình Lam,
"Chị dâu, những viên thủy tinh vừa rồi là gì vậy? Sao sức sát thương lại lớn như vậy."
Trình Lam nhìn Đường Tam rồi quay sang Tề Phong nói.
"Đây là loại bơm mini được Đường Tam mới phát minh ra,có lực sát thương rất lớn, nhưng chỉ ở trong phạm vi 2 mét.
Nhưng nó cũng chưa mấy gì hoàn hảo lắm, có vài viên không nổ đủ mạnh, cần phải chỉnh sửa thêm."
Đường Tam ủ rủ nói.
"Cô có thể cho tôi một viên được không?"
"Được chứ."
Vừa nói Đường Tam vừa lấy trong túi áo một viên thủy tinh đưa cho Tề phong.
Trong lòng Tề phong thầm nghĩ,
nhất định phải đưa nó cho Mạnh Hùng, để nghiên cứu và đưa ra thị trường.
"Chúng ta về biệt thự."
Vừa nói Lôi Lạc Thiên đã ôm eo Trình Lam rời đi.
"Chị, em cũng muốn đi cùng chị."
Đường Tam vừa nói vừa chạy theo sau Trình Lam.
Không đợi Lôi Lạc Thiên từ chối.
"Được, em cứ đi theo Tề phong về."
Đường Tam nhìn Trình Lam rời đi, rồi quay sang Tề Phong, bĩu môi nói.
"Sao mình phải theo hắn chứ."
"Đi theo tôi."
Bỏ lại một câu Tề Phong ngồi vào chiếc xe đậu ở trước cửa kho hàng phóng đi thật nhanh.
Đường Tam leo lên chiếc xe motorbike màu đen tím của mình phóng nhanh theo sau xe Tề Phong.
2 chiếc xe một cadillac một motorbike phóng như bay qua con đường đất ở ngoại Thành, xuyên qua con đường náo nghiệt đông đúc người qua lại nhất Thành phố S.
có mấy công tử nhà giàu lái xe hàng hiệu, bất giác nhìn về phía chiếc motorbike đang đậu đợi đèn giao thông kế bên.
Một cô gái với dáng người hoàn mỹ, đôi chân thon dài, mặc trên người bộ đồ da đen bó sát, zip áo kéo đến giửa phần ngực, để lộ phần trên tròn trịa trắng mịn,mang đôi giày bốt.
Làm những chàng trai không thể khổng nuốt nước bọt.
Tề Phong đậu xe kế bên, nhìn thấy một màn này, trong lòng tức giận, bất giác siết chặt tay lái, những khớp xương tay điều trắng bệt.
Không đợi đèn xanh, nhấn mạnh ga, xe phóng đi như cơn gió.
Vừa đậu xe trước biệt thự.
"Kétttttt........."
Một tiếng thắng chói tai vang lên. Chiếc xe motorbike vì thắng gấp nên phần đầu xe chúi xuống, sau đó phần sau xe rầm một tiếng đập mạnh xuống mặt đất.
Đường Tam bước xuống xe, tay tháo chiếc nón bảo hiểm xuống, đầu lắc lắc trái phải vài lần để những loạn tóc dài rơi về phía sau. Động tác vô ý thức này của cô làm toàn thân Tề Phong như lửa đốt.
"Anh làm gì mà lái xe nhanh như vậy?."
Lấy lại tin thần, anh bước vào biệt thự.
"Tại cô lo quyến rũ đàn ông, nên theo không kiệp."
Cô tức giận nói.
"Tôi quyến rũ đàn ông khi nào?.
Ừ, mà dù tôi có,cũng không liên quan gì đến anh."
Tề phong tức đến xanh mặt.
"Trần má, bà sắp xếp cho vị tiểu thư này một phòng. Cô ta là bạn của phu nhân."
Nói xong không nhìn Đường Tam một cái, liền bỏ ra ngoài.
"Tính tình thật là xấu. "
Vừa nói cô vừa đi qua Trần Má.
"Chào dì, con là Đường Tam. Là bạn tốt của chị Lam."
"Tiểu thư, tôi đưa cô đến phòng."
Đưa Đường Tam đến phòng, bà cười nói.
"Có chuyện gì cần, tiểu thư cứ gọi tôi."
Bà do dự một chút rồi nói tiếp.
"Thứ lỗi tôi nhiều chuyện. Cậu Phong là người tốt, đã theo thiếu gia hơn 10 năm. Đối đãi với chúng tôi điều rất tốt."
"Tốt hay không thì con không biết, nhưng thái độ đối với con thì thật không tốt."
Nói xong cô bước vào phòng, không để ý đến Trần má đứng ngòai cửa nữa.
Bà đóng cửa lại, rồi rời đi.
Cô mệt mỏi ngã người lên giường ngủ một giấc đến sáng.