"Có phải cậu nghĩ, tại sao tôi lại không nói cho Lam Lam biết sự thật này không?"
Lôi Lạc Thiên không do dự liền nói.
"Đúng con không hiểu, tại sao bác phải giấu Lam Lam."
Long Kiệt chậm rãi lên tiếng, trong giọng nói chứa đầy sự bi thương.
"Vì mối thù này mà tôi đã giằn vặt bản thân, luôn sống trong sự thù hận.
Tôi không muốn Lam Lam cũng vì thu hận, mà có cuộc sống giống như tôi.
Cho nên khi Lam Lam được 4 tuổi, tôi đã rước nó về nuôi.
Vả lại tôi có rất nhiều kẻ thù, không muốn liên lụy đến Lam Lam.
Đành nói với Lam Lam và người ngoài, nó là con gái nuôi của tôi."
Lúc này Lôi Lạc Thiên nhìn thấy được sự đau đớn và thù hận hiện rõ trên khuôn mặt ông.
Một mối thù không đội trời chung.
Long Kiệt uống một ngụm rượu, rồi nhìn Lôi Lạc Thiên cười tự giễu.
"Cậu có biết tôi phải nỗ lực như thế nào, để đạt được thành tụ ngày hôm nay không?
Cậu có biết tôi phải trả giá gì,
khi ngồi vào địa vị thủ lãnh này không?"
Lôi Lạc Thiên nhìn ông, trong lòng nghĩ đến cảnh ngộ của mình.
Anh cũng giống như ông, điều bị Lôi Lạc Bằng giết chết người quan trọng nhất của mình.
Anh cũng giống như ông, vì trả thù mà bất chấp thủ đoạn.
Long Kiệt dùng tay xoa xao nguyệt thái dương cười nới tiếp.
"Điều nực cười nhất chính là sau bao nhiêu năm gian nan, khi thế lực của tôi đã vững vàng.
Tôi trở về Thành Phố S để tìm Lôi Lạc Bằng trả thù, thì ông ta đã bị đuổi ra khỏi Lôi gia.
Không một ai biết tin tức của ông ta.
Tôi có phái thủ hạ điều tra, nhưng vẫn không tra ra được tin tức gì."
Khi Long Kiệt nói xong thì Lôi Lạc Thiên liền nghĩ đến, cái ngày anh xông vào biệt thự của Lôi Lạc Bằng.
Vì thù hận giết ba mẹ, Lôi Lạc Thiên không thể kiềm chế được bản thân mình.
Cứ như một người điên, không còn thần trí tỉnh táo.
Anh như một ma quỷ muốn tìm
Lôi Lạc Bằng trả thù.
Dù ông ta là người thân của anh đi chân nữa, mối hận này cũng không thể nào bỏ qua được.
Một nhát chém xuống, không thể lấy được mạng của Lôi Lạc Bằng.
Nhưng khi té xuống từ bang công, cũng đã khiến ông trở thành người tàn phế.
Cứ như vậy hai cha con Lôi Lạc Bằng đột nhiên biến mất.
Anh cứ nghĩ mối thù này từ nay về sao cũng sẽ như nỗi đau, anh khép kính tận đáy lòng mình.
Nhưng không ngờ sự xuất hiện của Lôi Lạc Bằng, khơi lại sự thù hận trong lòng anh.
Tại biệt thự của Lôi Lạc Khánh,
Lôi Lạc Bằng ngồi trên sopha cầm một cái hợp nữ trang bằng gỗ trên tay.
Tay ông lưu luyến sờ lên những hoa văn, trên nấp hợp.
Cảm giác bàn tay lạnh lẽo của mình, sờ lên những hoa văn cứng cỏi làm lòng ông tê tái.
Ông từ từ mở nấp hợp ra, tất cả di vật của Trình Nhã Chi hiện lên trước mặt ông.
Ông cầm tấm hình lên, dịu dàng sờ lên khuôn mặt xin đẹp của bà.
Đã bao nhiêu năm qua, mà ông vẫn không thể nào quên được bà.
Mỏi khi nhìn thấy những di vật này, lòng ông đau như cắt.
Ông yêu thương bà như vậy, những gì bà thích ông điều sẽ cho.
Cứ tưởng rằng mình có một gia đình hạnh phúc.
Một người vợ hiền một đứa con ngoan.
Nhưng chỉ trong vòng một đêm, tất cả điều trở thành ác mộng.
Sau khi Nhã Chi từ bên ngoài về, vào thư phòng gặp mặt ông dề nghi ly hôn.
Lôi Lạc Bằng tức giận vô cùng, ông đã giao toàn bồ trái tim của mình cho bà.
Vậy mà bà có thể vì một người đàn ông khác, mà muốn ly hôn.
Muốn bỏ ông, bỏ luôn đứa con trai mà bà yêu thương nhất.
Lôi Lạc Bằng trong cơn phẫn nộ, cho người giam cầm bà trong phòng không cho phép ra ngoài.
Nhưng cuối cùng bà cũng vì người đàn ông đó mà bỏ trốn.
Nghĩ đến đây ông bất giác xiết chặt bàn tay, vò nát tấm hình của Trình Nhã Chi.
Khi ông biết Long Kiệt là người đàn ông năm xưa của bà, ông ước gì có thể xé hắn ra thành trăm mảnh.
Nổi hận trong lòng không có gì có thể sánh bằng.
Thù hận đã ăn mòn vào xương tủy của ông.
Lúc đầu ông về là để đối phó với Lôi Lạc Thiên, nhưng bay giờ Lôi Lạc Thiên khong còn quan trọng.
Điều quan trọng nhất chính là giết chết Long Kiệt.
Người đã kiến ông nhà tan cửa nát.
Tiếng gỏ cửa vang lên, Lôi Lạc Bằng khép kín hợp âm nhạc lại.
Cóc cóc cóc.
"Vào đi"
Việt Vũ bước vào cung kính nói.
"Thưa Lão đại, theo lời của Nam Liệt, tôi đã điều tra.
Trình Lam đích thực là con gái ruột của Long Kiệt và Trình Nhã Chi."
Nói đến đây Việt Vũ dừng lại, quan sát sắc mặt của Lôi Lạc Bằng.
Khi nghe được lời nói của Việt Vũ,
Sắc mặt Lôi Lạc Bằng trở nên tái xanh.
Ha ha ha.
"Hay lắm, các người hay lắm.
Đã giấu tôi có con với nhau.
Được, Lôi Lạc Bằng tôi sẽ đưa hai người bọn họ, xuống âm tào địa phủ mà đoàn thụ với bà."
Ha ha ha.
Vừa nói xong, ông dùng tay quơ hết đồ đạt trên bàn xuống sàn nhà.
Cái hớp âm nhạc vì vậy, mà văng xuống sàn nhà đá hoa cương bể nát.
Đồ trong hợp nữ trang văng ra tứ tung.
Việt Vũ kinh hãi, khi nhìn thấy hành động này của Lôi Lạc Bằng.
Anh theo ông bao nhiêu năm qua.
Lôi Lạc Bằng xem cái hợp âm nhạc này như là mạng sống, không một ai có thể đụng vào.
Vậy mà bay giờ, ông không chút lưu tình làm vỡ nói đi.
Có thể chứng tỏ, sự căm phẫn trong lòng ông hiện giờ đến cỡ nào.
"Cho người giết chết, con nghiệt chủng đó cho ta."
Giọng nói lạnh lùng, mang theo những thù hận không thể tả bằng lời của Lôi Lạc Bằng vang lên.
"Dạ, thủ hạ đi ngay."
Việt Vũ nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài Việt Vũ gọi điện thoại cho Việt Hồng, thuộc hạ đắc lực của anh.
"Cho người đến bệnh viên, giết Trình Lam ngay lập tức."
Việt Vũ vừa rời khỏi biệt thự, trong một góc khuất Lôi Lạc Khánh bước ra.
Trên mặt anh hiện lên sự tứ giận.
Anh đã nghe được những gì Việt Vũ vừa nói.
Biết cha mình muốn giết Trình Lam.
Nhưng trong lòng anh luôn thắc mắc, tại sao ông lại phải giết Trình Lam cho bằng được.
Nhất định không phải để trả thù Lôi Lạc Thiên đơn giản như vậy.
Anh nhất định phải điều tra, sự tình bên trong.