Vừa nghe được lời Trình Lam nói, máu trong người Việt Vũ xông lên đến não. Khuôn mặt hắn đỏ bừng. Chưa bao giờ hắn bị mắt mặt đến như vậy.
Việt Vũ muốn bước tới túm lấy Trình Lam, nhưng bị Kim Tổng giữ lại.
"Kim tổng tôi bận chuyện nên về trước." Vừa nói xong, Lôi Lạc Thiên liền ôm Trình Lam bước về phía cửa lớn.
Kim tổng quay sang Việt Vũ mà nói: "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Cậu nên biết bây giờ không phải lúc."
Việt Vũ tức giận lấy điện thoại trong túi ra bấm một dãy số. Không đợi người bên kia trả lời hắn liền nói: "Giải quyết Lôi Lạc Thiên."
Vừa bước ra cửa, Lôi Lạc Thiên liền bá đạo khom người xuống đặt lên môi Trình Lam một nụ hôn mãnh liệt.
Với hành động đột ngột này của anh, vì mang giày cao gót nên Trình Lam không thể giữ được thăng bằng mà ngã vào lồng ngực ấm áp của anh.
Anh ngang ngược cắn mút môi cô.
Lấy lưỡi của mình tách ra hàm răng cô, Lôi Lạc Thiên đưa đầu lưỡi vào trong khoang miệng của cô mà thăm dò thật sâu.
Anh mút lấy mật ngọt và hương thơm chỉ thuộc về riêng cô.
Nụ hôn không chút dịu dàng, nhưng lại mạnh mẽ, giống như anh đang trừng phạt cô vì không nghe lời.
"Sau này không được cười với người khác ngoại trừ anh ra."
Trong lòng Trình Lam cảm giác ngọt ngào. Cô nhìn anh rồi nở một nụ cười duyên dáng.
"Ghen? "
Một chữ đơn giản mà làm mặt của Lôi Lạc Thiên có chút biến sắc. Anh không nói lời nào, nắm tay cô đi về phía trước. Tề Phong và Tề Phú đã theo anh 10 năm, chưa bao giờ thấy lão đại của bọn họ như vậy.
Họ chỉ biết Trình Lam là người duy nhất có thể làm lão đại động lòng.
Vì thời tiết mùa xuân mát mẻ nên Trình Lam nói muốn đi dạo một chút.
Lôi Lạc Thiên cưng chiều đồng ý với cô.
Hai người tay trong tay đi dưới ánh trăng.
Gió thổi nhẹ nhẹ làm tóc cô tung bay nhẹ nhàng.
Anh dùng tay vén những sợi tóc bị rơi về phía trước ra sau tai cô.
Khi tay anh chạm vào khuôn mặt cô, cặp mắt sắc bén nhìn xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô, trong lòng anh dâng lên dục vọng.
Trình Lam có thể thấy được sự biến hoá trong ánh mắt của anh.
Một ngọn lửa, ngọn lửa có thể đốt cháy cô bất cứ lúc nào. Cô liền quay mặt sang chỗ khác.
Lôi Lạc Thiên nhìn người con gái trước mặt mình, anh bất giác mỉm cười.
Vừa đi được một lúc, Trình Lam cảm giác có người đang theo dõi bọn họ. Lôi Lạc Thiên đã biết từ sớm, nhưng anh muốn xem bọn họ muốn giở trò gì.
Khi vừa qua một công viên lớn ít người qua lại, có mười mấy tên áo đen xông ra từ bốn phía, dùng súng bắn về phía của bọn họ.
Lôi Lạc Thiên kéo Trình Lam núp vào sau một chiếc xe đang đậu bên lề đường. Trình Lam rút từ bên đùi ra một khẩu súng mini do Đường Tam chế tạo đặc biệt cho cô, hướng về phía mấy tên áo đen kia mà bắn tới. Lôi Lạc Thiên cũng rút súng ra bắn trả.
"Pằng pằng pằng..."
Trong vòng vài phút có 10 tên áo đen ngã xuống mặt đất. Toàn thân đều là máu.
Bên kia, Tề Phong và Tề Phú cũng giải quyết xong vài tên.
Vừa định đi ra từ phía sau xe, phía sau lưng có một tên áo đen bắn một phát súng về phía Trình Lam. Lôi Lạc Thiên xông tới ôm cô vào lòng, đỡ thay cô một viên đạn. Viên đạn bắn trúng bờ vai của anh, máu đỏ từ miệng vết thương nhỏ xuống âu phục cua anh.
Toàn bộ quá trình xảy ra rất nhanh, Trình Lam chưa kịp phản ứng, thì đã thấy Lôi Lạc Thiên quay đầu lại bắn tên kia một phát vào hồng tâm. Tên áo đen ngã xuống chết ngay tại chỗ.
Khi cô nhìn lại thì thấy trên vai anh chảy rất nhiều máu.
Tay cô đặt lên miệng vết thương của anh, để máu chảy chậm lại.
Trong lòng Trình Lam dâng lên một tia đau xót.
Khuôn mặt cô rất tức giận, gióng như có thể giết chết người ngay lập tức.
Tề Phong và Tề Phú khi nhìn thấy cũng bất giác rùng mình.
Cô thề nhất định sẽ khiến kẻ làm ra chuyện này sống không bằng chết.
"Sao anh ngốc thế... " Vừa nói, cô vừa rơi một giọt nước mắt.
Lần đầu tiên cô khóc, mà là vì anh.
Lôi Lạc Thiên....
Cô biết trong lòng cô đã có anh rồi.