Tiên hạ thủ vi cường, chung quy vẫn tốt hơn đối phương nói ra sự thật. Nhan Cảnh đứng lên, quen thuộc vỗ vỗ bả vai của Nhung Tử, “Chúng ta quả thật có duyên đấy nhỉ, cư nhiên còn có thể gặp lại.”
Nhung Tử không nói chuyện, chỉ hé miệng nhìn anh.
Lưu Chí Cương kinh ngạc hỏi: “Mấy người quen biết nhau à?”
Nhan Cảnh cười nói: “Vâng, mấy hôm trước từng gặp mặt một lần, nào ngờ cậu ta là con anh.” Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Nhung Tử, chỉ thấy đôi mắt đen lay láy nhìn mình chăm chăm, con ngươi hơi sẫm không biết ẩn giấu cảm xúc gì. Nhan Cảnh thản nhiên vội dời tầm mắt, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói, “Nào, qua đây ngồi.”
Nhung Tử đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, thật lâu sau mới nhìn anh hỏi: “Anh chính là chú Nhan mà ba em hay nhắc?”
Nhan Cảnh gật đầu, ra vẻ thoải mái nói: “Đúng vậy, chuyện này làm cậu thất vọng rồi sao?”
Dáng điệu mỉm cười trêu chọc đó, ngay cả Âu Dương Sóc còn cảm thấy anh vô cùng đáng đánh.
Không ngờ Nhung Tử chẳng những không bùng nổ cảm xúc như trong suy nghĩ, mà trái lại rất bình tĩnh, chỉ thoáng trầm mặt rồi bèn ngẩng đầu, nói điềm nhiên như không: “Sao lại thất vọng, em rất vui gặp mặt anh.”
Vui? Thằng nhỏ có kiểu phản ứng gì thế này? Tình cảnh khác một trời một vực với trong tưởng tượng của Nhan Cảnh, nào là khóc lóc chỉ thẳng mũi “Cái đồ lừa đảo!” nào là bày vẻ mặt uất ức nói “Anh cư nhiên gạt tôi!”
Nhan Cảnh ho nhẹ một tiếng, đánh lảng sang chuyện khác: “Nghe nói cậu thành lập một phòng nghiệp vụ? Là làm cái gì?”
Trông tâm tình của Nhung Tử không có chút nào không thích hợp, còn nghiêm túc đáp: “Phòng nghiệp vụ của bọn em tụ tập một số người mê máy tính, đều là sinh viên của đại học T, bình thường giúp công ty trò chơi làm nhiệm vụ thiết lập, đại loại chế tạo thiết kế trang web và bảo vệ diễn đàn, kiếm chút ít tiền tiêu vặt.”
“Ồ.” Nhan Cảnh gật đầu tán thưởng, “Không tồi, thành thạo một nghề bao giờ cũng tốt. Thời chú Nhan bằng tuổi cậu, cả ngày chỉ biết chơi bời thôi.” Nhan Cảnh cổ tình nhấn mạnh giọng ở những từ mấu chốt như “Chú” “Tuổi”, hy vọng cậu có thể hiểu được chênh lệch của hai người.
Nhung Tử chẳng biết có hiểu được không, khẽ cười nói: “Chú Nhan quá khen.”
Cậu bình tĩnh thế đấy, còn cười đến mức đơn thuần vô tội, khiến Nhan Cảnh thân là đầu sỏ mà chột dạ cực, cũng chẳng biết thằng nhỏ này suy nghĩ thế nào? Vậy mà không biểu hiện ra chút cảm xúc không vui trước mặt mọi người. Dù ra sao, Nhung Tử dường như không có ý đem quan hệ của cả hai làm trò trước mặt mọi người, Nhan Cảnh không kìm được thở phảo nhẹ nhõm.
Bữa tiệc tiếp tục tiến hành, Nhung Tử đột nhiên rót ly rượu, đi đến trước mặt Âu Dương Sóc, mỉm cười nói rất lễ phép: “Chú Âu Dương, đến, cháu mời chú một ly.”
“…” Sắc mặt Âu Dương Sóc rất chi khó coi, không biết rượu này của cậu ta là rượu mời hay rượu phạt đây? “Khụ… Cảm ơn.” Cười gượng tiếp nhận rượu trong tay cậu, uống trong tâm trạng phức tạp, chỉ cảm thấy từ yết hầu đến dạ dày nổi lên một đống lửa lớn. Ai, Nhung Tử mày muốn báo thù thì mau tìm thằng đầu sỏ Nhan Cảnh, đừng có mà nhìn chằm chằm chú Âu Dương của mày nhá, chú Âu Dương vô tội.
Nhung Tử dường như hiểu được ánh mắt ám chỉ của Âu Dương Sóc, lại rót một ly rượu, đi đến trước mặt Nhan Cảnh.
“Chú Nhan, cũng mời chú một ly. Vất vả rồi.” Thái độ của Nhung Tử khó nắm bắt như trước, ánh mắt sáng ngời nhìn Nhan Cảnh.
“Cảm ơn.” Nhan Cảnh tránh đi ánh mắt của cậu, vẻ mặt bình tĩnh nhận ly rượu, vừa mới đưa đến bên miệng nhấp một ngụm. Vu Tường đột nhiên nói: “Vất vả? Lời của anh thiệt kỳ lạ, chú Nhan làm gì vất vả?”
“…” Âu Dương Sóc kỳ thật càng vất vả, mỗi lần uống gì đó đều muốn sặc.
Nếu không phải tự chủ Nhan Cảnh quá mạnh, đã sớm nâng ly phun ra như Âu Dương Sóc. Hai ông bạn già liếc nhau, cùng cảm thấy ly rượu này uống xong rõ là dạ dày đau xót.
Màn Hồng Môn Yến này ngoài mặt không khí nhiệt liệt, anh con ngoan của Lưu Chí Cương lần lượt mời rượu các trưởng bối, Lưu Chí Cương và Bạch Thiểu Bác hình như không nhìn ra manh mối gì, vẻ mặt bình tĩnh tán gẫu chuyện gia đình. Chỉ trong lòng Nhan Cảnh và Âu Dương biết rõ thì lại như ngồi kim châm, như hóc xương cá, nhất là khi bị ánh mắt vô tội ấy của Nhung Tư ngó trông, sống lưng càng dựng lông, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, hai người liếc nhau, rất ăn ý cho nhau một ánh mắt.
“Anh Lưu, em có chút việc gấp phải đi trước.” Nhan Cảnh đột nhiên đứng lên nói.
Âu Dương Sóc vội vàng phụ họa: “A Cảnh tôi đưa cậu đi. Cậu không lái xe lại đây, giờ ra ngoài gọi xe cũng không tiện.”
Nhan Cảnh vừa muốn nói được, chợt nghe cậu thanh niên bên cạnh thấp giọng nói: “Hay là để cháu tiễn chú Nhan về đi. Các chú bạn bè nhiều năm không gặp, chuyện trò thêm chút nữa.” Dứt lời, lại quay đầu cưới xán lạn về phía Âu Dương Sóc, “Hơn nữa, cháu cảm thấy rất hứng thú về tâm lý học, muốn tiện thể thỉnh giáo chú Nhan mấy vấn đề. Chú Âu Dương, chú sẽ cho cháu một cơ hội chứ?”
Âu Dương Sóc nhấc mông rồi lại thả về trên ghế, quyết đoán đem bán Nhan Cảnh. “Anh Lưu, nào chúng ta tiếp tục uống. Để Nhung Tử đưa đi.”
“…” Nhan Cảnh nhịn xuống xúc động đá cậu ta một cú, nghiêm mặt nói, “Không cần, tự tôi trở về, rất gần.”
Lưu Chí Cương nói: “Chú không cần khách sáo, để Nhung Tử đưa đi, thằng bé này rất sùng bái chú, mãi mới có cơ hội tâm sự với thần tượng mà.”
Sùng bái? Không phải chứ.
Nhan Cảnh quay đầu lại, thấy đôi mắt lấp lánh của Nhung Tử, bèn chột dạ, vội vàng xoay người ra cửa.
Nhung Tử rất nhanh đuổi kịp bước chân của anh, Nhan Cảnh phát hiện bất kể mình đi nhanh ra sao, cậu ta vẫn luôn giữ khoảng cách trong phạm vi một thước với mình, ai, thiệt là bi ai, lớn tuổi chạy trốn cũng chẳng bì người trẻ, chỉ có thể thúc thủ chịu trói.
Tới lầu dưới, vừa lúc thấy con xe màu trắng quen thuộc của Nhung Tử, Nhan Cảnh liền dừng bước, quay đầu lại nói với Nhung Tử: “Chúng ta nói chuyện.”
Nhung Tử ngoan ngoãn gật đầu: “Được, lên xe nói?”
Vừa rồi cậu thiệt biết điều, có thể nói là do ngại cha cậu ở đấy. Nhưng hiện tại chỉ có hai người, cậu lại không trở mặt, Nhan Cảnh thật sự không rõ cậu đang suy nghĩ gì. Ngẫm nghĩ, cũng hiểu đứng cãi nhau giữa đường rất không văn minh, vì thế khi Nhung Tử mỉm cười kéo cửa xe, xoay người ngồi xuống.
Cửa xe đóng lại, không gian khép kín chỉ có hai người khiến cho Nhan Cảnh thấy hơi khó thở, nhịn không được nới lỏng khuya áo, mở một khẽ hở cửa sổ, lúc này mới quay đầu lại mỉm cười nói: “Việc lừa gạt cậu trước đó, chú Nhan xin lỗi cậu.”
Người lớn tuổi như anh phải xin lỗi một đứa bé, quả thật quá mất mặt. Có điều Nhan Cảnh cảm thấy phải trấn an sự cố chấp của Nhung Tử, có lẽ chính sách dụ dỗ hiệu quả hơn.
Nghĩ đến đây, Nhan Cảnh liền nghiêm túc nói: “Nhung Tử, cậu chắc hẳn rất rõ ràng, người trưởng thành ở quán bar tìm kiếm đối tượng chỉ vì nhu cầu sinh lý, chú cũng sẽ không lưu lại họ tên thật cho TÌNH MỘT ĐÊM, chú không muốn tổn thương cậu, chẳng qua sự tình phát triển vượt quá dự liệu của chú, cậu đừng để trong lòng.”
Nhung Tử nghiêm túc nghe, dường như không có ý cắt ngang anh.
Nhan Cảnh tiếp tục nói: “Cậu mới hai mươi tuổi, chú Nhan cũng đã hơn ba mươi, nói thật, giữa chúng ta chướng ngại nhiều lắm, không nói đến chênh lệch tuổi tác, bất đồng sinh hoạt, chỉ bằng một cửa mẹ cha đã rất khó qua. Hai người như vậy không có khả năng bên nhau. Tình cảm của cậu đối với chú chỉ là xúc động nhất thời, chờ cậu bình tĩnh hai tháng, cậu sẽ phát hiện, có rất nhiều người thích hợp với cậu hơn chú.”
Nói tới đây, bất giác dịu giọng, “Cho dù cậu kiên trì muốn đi con đường này, cũng nên tìm một người thích hợp. Người đó, không có khả năng là chú.”
Áy náy cũng nói rồi, lôi tim gan ra nói quá rõ ràng, tin tưởng Nhung Tử thông minh sẽ nhanh chóng hiểu được. Nhan Cảnh mỉm cười nhìn về phía Nhung Tử, hỏi như khẳng định: “Cậu hiểu ý của chú chứ?”
Nhung Tử thoáng trầm mặc, “Em không muốn cãi nhau với anh, chờ anh nói xong rồi em nói.”
Sắc mặt Nhan Cảnh cứng đờ, “Tôi… nói xong.”
“Ồ.” Nhung Tử quay đầu về phía anh, gằn từng tiếng nói rõ, “Mấy đạo lý đó của anh em đều hiểu. Chẳng qua em muốn tìm không phải là người thích hợp với em, mà là một người em thích. Người đó, chính là anh.”
“…”
Nhan Cảnh tận tình khuyên bảo giảng một đống đạo lý, lại bị một câu của Nhung Tử đánh gục.
***
Bị ánh mắt chân thật của cậu nhìn mà thấy có chút xấu hổ, Nhan Cảnh nghiêng cái đầu đang nhức sang chỗ khác, gương mặt nghiêm túc nói: “Cậu sao lại cố chấp như vậy. Sao không nguội lạnh một thời gian ngắn để ngẫm lại.”
Ngữ khí của Nhung Tử cũng rất nghiêm túc, “Anh làm sao xác định em đối với anh chỉ là xúc động nhất thời.”
“Không phải sao?” Nhan Cảnh hỏi lại.
Nhung Tử trầm mặc giây lát, mới nhẹ giọng nói: “Chú Nhan, kỳ thật tôi đã sớm quen biết chú.”
“Hả?” Nhan Cảnh có chút phản ứng không kịp.
Nhung Tử nhìn anh, nhẹ giọng giải thích: “Mấy tháng trước, ba của em nói có người bạn muốn về nước đến trường học bọn em làm thầy giáo, em lúc ấy rất ngạc nhiên, liền hỏi ông người nọ là ai. Ông kể cho em rất nhiều chuyện về anh, em cảm thấy rất hứng thú, bèn tìm kiếm ảnh chụp và tư liệu của anh xem thử, càng xem càng yêu thích anh, cứ muốn làm quen anh.”
“Cậu…” Nhan Cảnh đột nhiên nói không nên lời.
“Nghe nói năm đó anh vì vấn đề tính hướng mà cãi nhau với người nhà, cha anh dưới cơn nóng giận tống anh ra nước ngoài, còn cắt toàn bộ nguồn kinh tế của anh. Khi đó anh mới mười tám tuổi, một mình ở nước ngoài nhất định rất không dễ dàng. Nhưng anh không chút oán hận, giữ vững lạc quan, còn cố gắng đoạt được bằng tiến sĩ tâm lý học của đại học nổi tiếng, bấy giờ em rất bội phục anh.”
“…” Được khen như thế, sao trong lòng càng thấy không tự nhiên nhỉ. Con người phong lưu vô tâm vô phế anh đây, cư nhiên thành tấm gương học tập cho người trẻ tuổi sao?
“Sau đó lại có thể gặp anh ở quán bar, chú Nhan quả nhiên phong độ như trong suy nghĩ của em…” Nói tới đây, Nhung Tử gãi đầu như có chút thẹn thùng, “Em ở một bên trộm nhìn anh, tim đập thình thịch, lúc đi đường bất cẩn đụng ngã rượu, nào ngờ anh vì thế mà chú ý tới em, còn tìm em nói chuyện. Em lúc ấy rất khẩn trương, nhưng cũng rất vui vì anh có thể nhìn trúng em. Có lẽ, từ cái nhìn đầu thấy anh, em đã thích…”
Nhan Cảnh đen mặt, “Lướt qua miêu tả tâm lý.”
“À.” Nhung Tử mỉm cười, “Lúc ấy thầm nghĩ từ từ thử kết giao với anh, dù sao tuổi tác chênh lệch hơi lớn.” Nói tới đây lại ngưng chốc lát. “Nếu em nói thẳng là con nuôi của bạn anh, anh sẽ nhìn em bằng ánh mắt nhìn con nít. Cho nên, em tạm thời không nói rõ cho anh, không ngờ rằng anh lại dẫn em đi khách sạn, sau đó…”
“Đoạn này không cần nói.” Sắc mặt của Nhan Cảnh hơi xấu hổ.
“Ừm.” Nhung Tử rất nghe lời lướt qua phần êm ái, “Kỳ thật em đã sớm biết thân phận của anh, điện thoại di động của anh cũng không phải để lạc trong quán rượu, là em thừa dịp anh ngủ giấu đi, bởi vì em muốn tìm cớ liên lạc với anh.”
“…” Đầu Nhan Cảnh nháy mắt bự gấp đôi.
“Sau đó anh nói anh là luật sư, phải đi công tác, em cũng không vạch trần anh. Bởi vì em biết, ở trong mắt anh em chỉ là đối tượng 419, căn bản không có tư cách dung nhập cuộc sống của anh…”
“…” Sống lưng Nhan Cảnh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Nói tới đây, vẻ mặt của Nhung Tử có phần ảm đạm, “Kỳ thật bữa tiệc hôm nay cũng là em an bài, em không biết giải thích thế nào với anh cho tốt, cho nên mới đề nghị ba mời anh ăn cơm, muốn anh nhận rõ thân phận em. Cũng để cho anh biết tâm ý của em.”
“…” Nhan Cảnh đến cả mí mắt còn lười chớp.
Nhung Tử nhẹ nhàng nắm tay Nhan Cảnh, vẻ mặt xin lỗi, giọng nói cũng mềm hẳn, “Xin lỗi, chú Nhan. Em không phải cố tình lừa gạt anh, em chỉ không muốn tiếp cận anh bằng thân phận vãn bối, khiến anh khinh thường.”
Xem như mày lợi hại! Cư nhiên cho chú Nhan cái bẫy bự như thế! Hóa ra cậu ta đã xem thấu mình, còn trưng bản mặt cừu vô tội lúc ấy?
Nhớ tới đã cảm thấy tức ngực.
Lão du điều anh nhảy nhót như thằng hề, Nhung Tử giả cừu non phối hợp anh diễn trò, cho tới bây giờ vẫn là ánh mắt vô tội dễ làm mủi lòng! Đều do mình coi thường cậu ta, vừa trông đôi mắt đen lay láy của cậu ta, trong đầu đã tự động phân vào động vật đơn bào “Thuần khiết vô tội”, hoàn toàn không nghĩ tới tên này là một thằng nhóc lanh lợi, chủ ý thối nát đầy mình.
Gặp sắc mặt Nhan Cảnh càng ngày càng khó coi, Nhung Tử nhịn không được nói dịu dàng: “Anh đừng giận, vì em rất thích anh, không muốn ba em trở thành vật cản trao đổi giữa chúng ta, cho nên mới…”
“Cậu cảm thấy tôi nên tức giận sao?” Ngữ khí Nhan Cảnh lạnh lùng, “Đừng chơi đùa tôi, tôi tuổi đã lớn không có tâm trạng chơi trốn tìm với cậu.”
“Em không có chơi đùa, anh đến bây giờ còn chưa tin em?” Nhung Tử có chút mất mác, trầm mặc thoáng chốc rồi đột nhiên nói: “Chú Nhan, anh có từng thích một người chưa?”
Nhan Cảnh nghiêm mặt nói: “Thì sao?”
“Nếu anh từng thích một người, anh sẽ hiểu rõ cảm giác muốn mau chóng bên người ấy của em.” Nhung Tử cười thực chân thành, lộ ra một hàm răng ngay ngắn trắng tinh, “Chú Nhan, đừng trốn tránh được không? Em thích anh, cho nên em muốn theo đuổi anh, điều này căn bản không sai gì cả. Về ba em anh không cần lo lắng, em có thể lo được.”
“Không phải vấn đề này.” Nhan Cảnh nhíu mày, “Được một người nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều theo đuổi, tôi sẽ cảm thấy rất… phiền não.”
“Em sẽ không từ bỏ.” Nhung Tử thề hẹn.
“Cậu… Cậu sao cứ chấp nhất thế chứ? Cậu, ai…” Nhan Cảnh vầy mà sẽ có lúc nói lắp đến không nên lời, anh thật sự bị con trâu ngốc này đánh bại! Lưu Chí Cương, đứa con ngoan anh dạy dỗ hoàn toàn kế thừa tính bướng bỉnh của anh!
“Chú Nhan, em đưa anh về nhà trước.” Nhung Tử cười rất chi xán lạn, “Em tin tưởng, chúng ta về sau còn có thể gặp lại.”
Trông nụ cười vô tội của cậu, Nhan Cảnh đột nhiên có xúc động ngày mai mua vé máy bay bay ngay về Úc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bật mí trong truyền thuyết, Nhung Tử một lòng thầm mến đại thúc, đại thúc đáng thương chạy tới săn thú, lại không biết, chính bản thân đã sớm bị thợ săn theo dõi.
Anh nói, có bi kịch nào như anh sao?
Nhan Cảnh: … Tôi trêu ai chọc ai. Nhung Tử, mắt cậu có vấn đề hay sao mà coi trọng tôi, cậu nói cho tôi lý do để tôi chết minh bạch coi.
Nhung Tử: Em không biết vì sao thích anh, em chỉ biết em quả thực thích anh.
Nhan Cảnh lại bị đánh gục = =