Ban đầu lúc gặp Nhung Tử ở quán bar, vừa nhìn anh đã sinh hảo cảm với Nhung Tử. Suy cho cùng, cũng chỉ bởi Nhung Tử lớn lên cực kỳ giống Nhung Vũ Minh năm đó.
Kỳ thật chỉ cần hơi để ý liên tưởng một chút, bất kể là tên, tuổi, còn có bề ngoài tương tự, đều rất dễ nghĩ ra thân thế của Nhung Tử có quan hệ với Nhung gia. Họ Nhung này không nhiều, lớn lên lại giống như vậy, nào có chuyện trùng hợp thế?
Nhưng đứa bé kia rõ ràng bị mình đưa đi nơi khác, vì sao lại trở về quê hương của cậu ta? Thậm chí trùng hợp được Lưu Chí Cương nhận nuôi như vậy?
Nhan Cảnh cúi đầu trầm tư, sau cầm điện thoại gọi cho Lưu Chí Cương.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ổn quen thuộc của người đàn ông trung niên, mới mở miệng liền nói: “A Cảnh, chú tìm anh có việc gì?”
Nhan Cảnh nói: “Em muốn đến nhà anh chơi, tiện thể ôn chuyện luôn, anh hoan nghênh không?”
Lưu Chí Cương cười nói: “Chú nói chuyện vẫn không khách khí như vậy. Đương nhiên hoan nghênh rồi, anh cũng định tuần này mới chú với Âu Dương đến nhà anh làm khách. Đúng lúc hôm nay vợ anh cũng rảnh rỗi, các chú cùng tới đây đi, rồi nếm thử tay nghề của chị các chú.”
“Được, tối nay em với Âu Dương cùng tới.”
Buổi tối, Nhan Cảnh mang theo một ít đặc sản mua ở châu Âu, gọi Âu Dương Sóc cùng đến nhà Lưu Chí Cương. Anh phải mau chóng làm rõ thân thế của Nhung Tử, mà phương pháo nhanh nhất chính là tìm được vợ của Lưu Chí Cương. Bởi vì năm ấy thủ tục nhận nuôi Nhung Tử là do một tay chị làm.
Lúc đến Lưu gia, nhìn thấy xe Âu Dương Sóc, Nhan Cảnh gõ cửa vào nhà chỉ thấy Âu Dương Sóc đang đĩnh đạc ngồi trên ghế salon ăn dưa hấu. Nhìn thấy Nhan Cảnh xách theo mấy túi quà nhịn không được trêu ghẹo: “Đến nhà anh Lưu còn mang quà cơ à, cậu ở nước ngoài về, nhưng một cọng lông dê cũng chưa mang cho tôi.”
Nhan Cảnh mỉm cười nói: “Một cọng lông dê đủ thế nào được, lần sau tôi mang cả con dê đến thỏa mãn cậu.”
“…” Âu Dương Sóc bị anh dùng một câu chặn họng, biết điều im lặng tiếp tục ăn dưa hấu.
Lưu Chí Cương vừa từ bếp ra, một người đàn ông lại quấn tạp dề nhưng không hề mất tự nhiên, cười nói với Nhan Cảnh: “A Cảnh, nhanh lại đây ngồi đi, chị dâu chú vẫn còn nấu cơm trong bếp.”
Nhan Cảnh nói: “Vâng, em đi toilet trước đã.”
“À, toilet ở bên cạnh.” Lưu Chí Cương cười cười, dẫn Nhan Cảnh đến toilet.
Nhan Cảnh nhìn lướt qua các phòng xung quanh, nơi ở của Lưu Chí Cương là căn nhà ba phòng hai sảnh bình thường. Hai phòng ngủ một phòng sách, cũng không quá rộng rãi lại nơi nơi toát lên sự ấm áp của gia đình. Vách tường sơn màu vàng ấm, trên kệ gỗ cũng xếp một vài đồ trang trí tinh xảo, trên ban công trồng rất nhiều hoa, lúc này đúng vào mùa hoa nở đẹp nhất, tỏa ra hương hoa thoang thoảng.
Phòng chính ở bên cạnh toilet, trong góc còn có một phòng ngủ, thấy bên trong đặt một chiếc giường đơn Nhan Cảnh liền hỏi: “Đây là phòng của Nhung Tử à?”
Lưu Chí Cương cười nói: “Đúng vậy. Nhìn có hơi lộn xộn.”
Nhan Cảnh khẽ gật đầu, “Phòng con trai đều như vậy, cậu ấy thế này đã được coi là gọn gàng rồi.”
Phòng ngủ của Nhung Tử vô cùng đơn giản, ở giữa là một chiếc giường đơn, bên giường có một chiếc tủ nhỏ, gần cửa sổ đặt một bàn học, bên cạnh bàn học là giá sách cao hơn một mét, trên đó xếp chỉnh tề một đống sách bài tập cùng tài liệu tham khảo. Trên bàn sách có một chiếc đèn bàn màu xanh da trời, bên cạnh còn đặt một khung ảnh, trong khung ảnh có ảnh của Nhung Tử.
Nhan Cảnh cầm khung ảnh lên, Nhung Tử trong tấm ảnh mặc đồng phục đứng tại cửa hội trường, dáng vẻ mìm cười với ống kính là vẻ trẻ trung cùng rạng rỡ thuộc về thanh niên. Đằng sau là bức hoành phi có hàng chữ ‘buổi lễ tốt nghiệp cấp 3 trường XX’, hiển nhiên, đây là ảnh chụp kỷ niệm lúc cậu tốt nghiệp phổ thông.
Nhan Cảnh nhìn tấm ảnh này, đáy lòng dần dần lạnh buốt.
Ảnh chụp này khiến anh dễ dàng liên tưởng đến Nhung Vũ Minh. Năm đó khi tốt nghiệp phổ thông, anh với Nhung Vũ Minh cũng đứng ở cửa hội trường này chụp chung một tấm. Lúc ấy Nhung Vũ Minh thân mật ôm vai anh, nhìn vào màn hình mỉm cười cực kỳ rạng rỡ. Hôm nay, nhìn tấm hình này, cứ có cảm giác anh đã bị lôi ra khỏi tấm hình, chỉ còn lại một mình Nhung Vũ Minh vậy.
Nhung Tử mười tám tuổi, lúc mặc đồng phục cực kỳ giống Nhung Vũ Minh năm đó. Thậm chí cả nụ cười trên mặt cũng tương tự như vậy.
Lưu Chí Cương thấy Nhan Cảnh cứ nhìn ảnh ngẩn người, liền giải thích: “Đây là chụp lúc tiểu Tử tốt nghiệp phổ thông.”
“À.” Nhan Cảnh phục hồi tinh thần, ra vẻ bình tĩnh nói, “Cậu ấy hồi đó rất đẹp trai, mấy năm nay lại thay đổi rất nhiều. Đúng rồi, anh có ảnh chụp lúc bé của cậu ấy không?”
“Có chứ, ở đây có một album ảnh.” Lưu Chí Cương nói xong liền lấy trong ngăn kéo ra một quyển album to tướng đưa cho Nhan Cảnh, “Năm đó sau khi vợ anh quyết định nhận nuôi nó, bọn anh còn đi mua hẳn một album ảnh, sinh nhật hàng năm đều chụp cho nó một số ảnh, giữ lại làm kỷ niệm.”
Lưu Chí Cương vừa chỉ vào tấm hình đầu tiên trong album, “Chú xem, tấm này là tấm chụp lúc mới nhận nuôi nó năm ấy, chụp ở cổng cô nhi viện thành phố A đấy, khi đó nó mới mười tuổi. Mặc áo sơmi ô vuông ngắn tay, còn có chiếc quần yếm, nhìn rất đáng yêu.”
“… Vâng.”
Sắc mặt Nhan Cảnh hơi trắng bệch, lòng bàn tay cầm album ra một lớp mồ hôi lạnh.
Bộ quần áo ấy là anh mua cho đứa bé kia.
Năm đó dẫn đứa nhỏ về nhà, cũng không thể để nó mặc áo sơmi của mình cả ngày, Nhan Cảnh từng đến shop thời trang trẻ em mua cho nó hai bộ quần áo để thay đổi. Áo sơmi ngắn tay ô vuông, quần yếm màu đen, đúng là bộ trong tấm ảnh này. Mà đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng nhìn ống kính, cũng chính là đứa bé anh đưa đi năm đó.
Nhan Cảnh nắm chặt ngón tay, cố gắng để mình có vẻ bình tĩnh, mở miệng hỏi: “Anh chị sao lại đến nơi xa như thành phố A để nhận nuôi cậu ấy?”
Lưu Chí Cương nói: “Lúc trước vợ anh đi thành phố A du lịch, lúc đi ngang qua cô nhi viện kia thì đúng lúc nhìn thấy đứa bé này. Cô ấy nói, lúc ấy một đám trẻ con đang chơi trò chơi, chỉ có đứa bé này một mình ngồi trong góc ngẩn người, dáng vẻ như không mấy hòa đồng, nhìn rất đáng thương. Vợ anh thấy nó thông minh lại hiểu chuyện, liền nói chuyện với viện trưởng muốn nhận nuôi nó.”
“À.” Nhan Cảnh hơi gật đầu, tiếp tục lật album. Ảnh chụp từ nhỏ đến lớn của Nhung Tử, gần như đều có thể xếp chồng lên Nhung Vũ Minh trong trí nhớ.
Lưu Chí Cương hơi dừng, lại nói tiếp, “Thủ tục nhận nuôi đều do vợ anh làm hết, đến lúc anh nhìn thấy ảnh chụp đứa nhỏ mới phát hiện, nó lớn lên rất giống…”
Nói đến đây thì im lặng, năm đó chuyện của Nhan Cảnh với Nhung Vũ Minh, Lưu Chí Cương đang ở nước ngoài cũng không rõ lắm, cũng chỉ nghe một số tin đồn mới biết được một ít. Hiểu rõ Nhan Cảnh xuất ngoại là vì Nhung Vũ Minh, ở trước mặt cậu ta nhắc đến tên Nhung Vũ Minh có vẻ không phù hợp, Lưu Chí Cương liền dừng đề tài này lại.
Nhan Cảnh thả album vào chỗ cũ, nhàn nhạt nói: “Là rất giống, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi. Cha mẹ cậu ấy không phải đều qua đời rồi sao? Về thân thế của cậu ấy, anh cũng không cần chú ý quá làm gì.”
Lưu Chí Cương khẽ bật cười, nói: “Thân thế của nó anh đương nhiên không ngại, anh luôn coi nó là con ruột mà chăm sóc.”
“Vâng, vậy là tốt rồi.” Nhan Cảnh im lặng một lát, “Anh đi làm việc của anh đi, em đi toilet chút.”
“Ừ.”
Nhan Cảnh ở trong toilet dùng nước lạnh rửa mặt. Người đàn ông trong gương, sắc mặt tái nhợt, cố gắng liều mạng kiềm chế cảm xúc đã gần như sụp đổ, ngón tay bấu lấy bồn rửa vì dùng sức quá mức mà những mạch máu trên mu bàn tay cũng có thể thấy rõ ràng.
Anh rất muốn tỉnh táo lại, nhưng phát hiện mình ở trong gương đang run rẩy mất kiểm soát, hô hấp hỗn loạn, thậm chí đến hai chân cũng như nhũn ra.
Hình ảnh tối hôm qua cùng Nhung Tử kịch liệt ân ái, ôm vai cậu thở dốc rên rỉ, lúc này nghĩ lại như trò đùa buồn cười nhất.
Kỳ thật những chuyện cũ kia anh cũng không thật sự quên, anh chỉ bắt buộc mình không được nhớ đến.
Giống như bạn học sinh phát huy không tốt trong kỳ thi sẽ sợ việc đi xem điểm vậy, tâm lý mọi người luôn muốn trốn tránh một số sự thật không muốn chấp nhận.
Nhưng hôm nay, anh đã không thể trốn tránh nữa rồi.
Nhung Tử là con trai Nhung Vũ Thành. Là đứa con riêng của người phụ nữ Nhan Như thống hận nhất cùng chồng chị, là cháu trai của Nhung Vũ Minh, là đứa trẻ năm đó được mình che chở nửa tháng, cuối cùng lại sợ chị hai phát hiện mà tự mình đưa đến cô nhi viện cách xa ngàn dặm.
Không ngờ cậu ấy lại trùng hợp được vợ Lưu Chí Cương – vì không biết chuyện – nhận nuôi, lại quay về quê hương của cậu ấy.
Càng không ngờ rằng, giữa anh với Nhung Tử lại thành quan hệ như vậy, mà đoạn nghiệt duyên này, có lẽ chỉ có thể dừng ở đây thôi.
Anh không có khả năng lại cùng Nhung Tử duy trì quan hệ tình nhân như không có chuyện gì.
Ngoài việc Nhung Tử là cháu trai của Nhung Vũ Minh, anh nhất định phải suy nghĩ đến người thân nhất của mình… cảm nhận của Nhan Như. Anh không thể lại tự mình trốn tránh, bỏ qua tất cả sự thật mà khăng khăng ở cùng Nhung Tử.
Chỉ là… Trong lòng tại sao lại khó chịu như vậy?
*
Lúc đi ra toilet, trên mặt Nhan Cảnh đã khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Trên bàn cơm, ba người đã ngồi xuống từ lâu, chỉ chờ Nhan Cảnh là ăn cơm. Nhan Cảnh đi qua ngồi xuống, nhìn thấy vợ Lưu Chí Cương đang múc súp, súp sườn bốc hơi nghi ngút tỏa ra mùi thơm nức.
Chị là một người phụ nữ rất dịu dàng, có sự nghiệp ổn định, còn nấu ăn giỏi. Lớn lên cũng không xuất chúng nhưng rất dễ nhìn, cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, cười rộ lên rất thân thiết. Ngoài việc không thể sinh con, gần như không có khuyết điểm gì. Nghe nói công việc của chị là giáo viên nhà trẻ, chả trách lại có lòng hảo tâm nhận nuôi Nhung Tử.
Ở trên bàn cơm vừa ăn cơm vừa tán gẫu việc nhà, mỗi lần nhắc đến Nhung Tử trên mặt chị đều bất giác nở nụ cười thỏa mãn. Có thế thấy, vợ chồng chị đều rất yêu thương đứa con trai này, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cùng chung sống hơn mười năm, cảm tình giữa hai bên đã sớm thân như người một nhà.
Nghe hai người khen Nhung Tử không dứt miệng, đáy lòng Nhan Cảnh không khỏi đắng chát. Vốn là thức ăn rất ngon, sau khi vào miệng lại hoàn toàn mất hết hương vị, dường như cả vị giác cũng bắt đầu thoái hóa rồi.
Nhung Tử thông minh lại hiểu chuyện, là đứa con đủ cho hai người kiêu ngạo.
Nếu hai người biết, con trai từ trước đến nay hiểu chuyện lại dây dưa không rõ với Nhan Cảnh, nhất định sẽ vô cùng thất vọng.
Nếu cha mẹ cùng chị hai biết Nhan Cảnh anh lại có quan hệ với người Nhung gia, thậm chí yêu đương với con riêng của Nhung Vũ Thành, nhất định sẽ bị tức đến phun máu.
Giữa anh với Nhung Tử, có lẽ vốn không nên bắt đầu.
Bất kể là lý do nào, đều đủ để anh từ bỏ tình cảm yếu đuối bắt đầu từ quan hệ 419 này.
Năm đó khi mười tám tuổi, anh còn không sợ trời không sợ đất, dũng cảm quật cường, vì tình yêu mà đầu rơi máu chảy cũng không tiếc. Cuối cùng đổi lấy, bất quá cũng chỉ là một câu ‘xin lỗi’ của Nhung Vũ Minh.
Hôm nay với Nhung Tử trở ngại trùng trùng điệp điệp, con đường trước mắt cũng đầy rẫy bụi gai, anh đã không còn tâm tư đi phá từng chướng ngại để bước về cuối con đường nữa. Anh đã không còn lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy nữa rồi.
Con đường phía trước không thông, anh tình nguyện đổi con đường khác để đi.
Kỳ thật từ bỏ cũng không khó, Nhan Cảnh anh từ trước đến nay đều là người cầm được thì cũng buông được. Với tuổi của anh, lý trí vĩnh viễn mạnh hơn tình cảm, sớm đã không còn cách nghĩ ‘tình yêu là trên hết’ của người trẻ tuổi nữa.
Thế nhưng, nghĩ đến việc phải chia tay Nhung Tử, trong lòng anh vẫn có chút đau đớn khó hiểu. Như có một cây kim rất nhỏ đâm vào tim, cảm giác đau đớn gay gắt mà rõ ràng, căn bản không cách nào xem nhẹ.