Tâm lý học đã nói, nhân loại là một nhóm động vật quần cư, một người dù mạnh mẽ đến đâu thì trong lòng vẫn có một nơi yếu đuối, đều cần sự quan tâm và giúp đỡ của người khác. Người có thể sống một mình, khả năng chịu đựng tâm lý của họ cực mạnh, bởi họ có thể một mình đối mặt với bất cứ vui sướng hay đau khổ nào mà không cần chia sẻ với ai.
Nhan Cảnh đã sống một mình ở nước ngoài rất nhiều năm, đã sớm tôi luyện bản thân thành một người cứng rắn không vỡ.
Khi vừa đến nước ngoài, tâm tình không tốt nên thường uống say như chết. Có đôi khi tỉnh lại phát hiện mình ngồi bệt trước cửa quán bar, đêm khuya khoắt không một bóng người, áo sơmi bị rượu đổ vào dính sát vào da, lạnh đến run cả người.
Hồi đó vẫn còn trẻ, nửa đêm tỉnh giấc rất sợ mình cứ thế chết nơi đất khách quê người, nghĩ tới xung quanh mèo hoang chó hoang nhìn mình chằm chằm trong lòng lại vô cùng sợ hãi. Về sau, quen với việc sống một mình rồi lại không còn thấy sợ hãi, uống say rồi còn có thể tự mình lảo đảo về chỗ ở. Đến hôm nay, khả năng chịu đựng tâm lý càng tăng thêm một bậc, dù Thái Sơn có sập xuống vẫn có thể bình thản như thường.
Nhưng hôm nay, sau khi rời khỏi Bạch gia trong lòng Nhan Cảnh lại vẫn buồn bực không thôi, luôn cảm thấy như có một luồng khí nghẹn trong ngực không ra. Rõ ràng không muốn làm bác sĩ lại phải vui vẻ đồng ý, cứ nghĩ tới việc nửa đời còn lại phải ở trong bệnh viện ngửi mùi thuốc khử trùng, trong lòng Nhan Cảnh lại thấy bực bội.
Vì vậy, anh lại tới quán bar Crazy.
Mắt của anh rất kén chọn, miệng cũng không kém, uống rượu tự nhiên phải uống đồ chính hãng. Vodka ở quán này lần trước đã uống mấy ly, nhớ là hương vị cũng không tệ lắm, hôm nay đang lúc phiền muộn liền tiện đường tới uống vài ly.
Lúc đến quán đúng vào buổi tối, Nhan Cảnh tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống rồi gọi Vodka. Bên uống bên nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cũng không biết đã uống mấy ly, chỉ biết cổ họng đau rát như bị lửa thiêu, trước mắt cũng dần trở nên mơ hồ. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay cướp đi ly rượu của anh, bên tai có người mập mờ thở nhẹ, cố đè thấp âm điệu: “Sao lại một mình ở đây uống rượu giải sầu? Không vui à? Không bằng tôi với anh ra ngoài uống?”
Giọng cười xấu xa của người đàn ông mang theo ám chỉ trắng trợn, Nhan Cảnh liếc hắn, nhìn thì mũ áo chỉnh tề đấy nhưng thật ra cũng là cầm thú như mình thôi. Dường như để xác minh phỏng đoán của anh, người đàn ông nhanh chóng biến thành cầm thú, bàn tay xấu tính đưa qua mập mờ ôm eo anh, thuận thế đỡ anh lên nửa lôi nửa kéo ra ngoài.
Nhan Cảnh thấy dạ dày mình sôi lên muốn nôn. Loại đàn ông này anh thấy nhiều rồi, nếu là bình thường đối phó với loại người này có rất nhiều cách, nhưng hôm nay uống nhiều đã hơi choáng váng, vừa bị hắn kéo như vậy liền không phân rõ đông tây nam bắc. Người lâng lâng đi được hai bước thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên dừng bước, dường như bị ai đó ngăn cản. Đồng thời, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Buông anh ấy ra.” Tiếng nói trầm thấp, có thể nghe ra sự tức giận đang kìm nén.
“Ố, cậu là ai mà chõ mõm ở đây, thế này không hợp quy củ đâu.” Người đàn ông bên cạnh cười đểu nói.
Đối phương im lặng một lát, giọng nói rất nghiêm túc, “Tôi là bạn trai của anh ấy.”
“Ha, bạn trai à, từ này thật mới lạ, tôi chưa từng nghe qua!”
Nhan Cảnh bị hai người này làm cho đau đầu, cố gắng mở mắt ra lại chỉ thấy thanh niên đứng đối diện như con dã thú nhỏ hung dữ trừng người nọ. Sắc mặt lạnh lùng, nhìn tư thế như muốn nhào lên đánh người vậy.
“Đừng ép tôi phải ra tay.” Sắc mặt Nhung Tử hơi sầm xuống. Không biết có phải vì uống say nên xuất hiện ảo giác không mà Nhan Cảnh rõ ràng thấy, khi Nhung Tử tức giận trên người có loại khí thế lạnh băng kỳ lạ, hoàn toàn khác với người thanh niên luôn mỉm cười ngại ngùng trong ấn tượng của anh.
Người đàn ông bên cạnh vẫn giữ vẻ côn đồ, giọng điệu khiêu khích, “Cái đồ trẻ con chưa mọc lông như mày, không đến trường học mà lại chạy tới quán bar cho người trưởng thành, còn muốn ra tay với tao? Đến đi, mày thử ra tay xem nào.”
Xung quanh có một số người tò mò vây xem, vừa cười vừa chỉ trỏ. Đầu Nhan Cảnh sắp nổ tung rồi, được hai người đàn ông tranh giành nhưng anh chỉ thấy mất mặt. Hơn nữa, nếu chẳng may đánh nhau ở đây mà quấy rầy đến ông chủ họ Diệp kia cũng không phải việc tốt.
Nhan Cảnh hít sâu, dùng sức đẩy người đàn ông đã đỡ mình ra, lạnh mặt nói: “Hai người câm miệng cho tôi.”
Hai người cho rằng anh đã ngủ rồi đồng loạt sững sờ, vẫn là Nhung Tử nhanh tay nhanh mắt, thừa dịp trong một thoáng người đàn ông kia ngẩn người bèn nhanh chóng kéo Nhan Cảnh đến bên mình, duỗi tay bảo vệ, lạnh lùng trừng hắn.
Người đàn ông bị cậu trừng cho xấu hổ, ngượng ngùng rút tay về, “Anh ta thật là… bạn trai cậu?”
“Đương nhiên.” Nhung Tử liếc hắn coi thường, lúc quay đầu nhìn Nhan Cảnh sắc mặt lập tức trở nên dịu dàng, “Sao lại uống say như vậy… Aizz, quần áo cũng bị rượu làm ướt rồi…” Nói xong vội vàng cởi áo khoác mình khoác lên vai Nhan Cảnh, “Tôi đưa anh về.”
“…” Bị giọng nói dịu dàng này làm cho nổi da gà, Nhan Cảnh thấy mình càng đau đầu hơn, muốn đẩy cậu ta ra lại phát hiện tên này ôm chặt eo mình, cánh tay còn dùng sức. Giãy vài cái vẫn không giãy được, Nhan Cảnh cũng không muốn làm trò trước mặt đông người, đành phải cau mày mặc kệ cậu ta nửa ôm nửa dìu mình ra khỏi quán bar.
Bên ngoài gió lạnh thổi qua làm Nhan Cảnh không nhịn được liên tục hắt xì. Nhung Tử vội vàng kéo sắt cổ áo khoác giúp anh, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh khẽ nói: “Anh say không thể đi, để tôi cõng anh.”
Nhóc thối, lúc chú đây cõng người chạy rông khắp chốn thì mi vẫn chưa ra đời đâu, bây giờ lại còn to mồm muốn cõng chú…
“Nào, cẩn thận chút.” Nhung Tử cẩn thận xốc anh lên lưng, bên còn khẽ lầm bầm, “Có phải thường xuyên uống rượu không chịu ăn cơm nên mới gầy như này không?”
Còn dám ở đó bình luận hả? Có phải mua thịt heo đâu, bảo mi cõng mi còn ngại người ta gầy!
Trong đầu Nhan Cảnh vô cùng hỗn loạn, bị cậu ta cõng rảo bước trên đường. Tuy trong lòng không muốn nhưng cảm giác nằm úp trên lưng cậu ta lại rất thoải mái. Thở dài thỏa mãn, thuận tay ôm cổ cậu ta, đầu gối lên vai cậu ta, còn có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng trên tóc cậu ta.
Trong lúc mơ màng đã nằm trên lưng cậu ta ngủ mất.
Có lẽ trong tiềm thức anh đã thả lòng với Nhung Tử, anh tin người thanh niên đơn thuần thẳng thắn kia sẽ không làm bất cứ chuyện bất lợi gì với mình. Vậy nên, anh mới không hề phòng bị với Nhung Tử, mới có thể nằm trên lưng Nhung Tử an tâm ngủ say như vậy.
Nhiều năm rồi, lúc uống say chưa từng có ai đưa anh về nhà. Nhung Tử là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
—
Khi uống say Nhan Cảnh sẽ không lè nhè mà chỉ đỏ mặt vùi đầu ngủ như chết.
Đang ngủ thoải mái bỗng cảm giác thân thể bị đặt xuống, sau đó có người bắt đầu cởi quần áo của anh. Cúc áo được cởi từng cái, theo đó làn da lộ trong không khí làm anh không khỏi rùng mình.
Ngón tay lạ lẫm sượt xuống eo khéo léo cởi thắt lưng, lòng cảnh giác nhạy bén làm Nhan Cảnh mở choàng mắt. Trong tầm mắt mơ màng nhìn thấy người thanh niên ở trước mặt đang chăm chú cởi quần áo giúp mình, động tác nhẹ nhàng đến ngỡ ngàng. Thấy anh mở mắt liền khẽ cong khóe miệng nhoẻn cười, nói nhỏ: “Quần áo anh toàn mùi rượu, đi tắm đã rồi ngủ tiếp, như thế sẽ thoải mái hơn.”
“À…” Nhan Cảnh đồng ý, được sự giúp đỡ của cậu ta nằm vào bồn tắm. Ngâm mình trong nước ấm vừa đủ khiến toàn thân anh khoan khoái, cảm giác tay thanh niên cầm khăn mặt cẩn thận lau sạch thân thể cho mình, Nhan Cảnh không nhịn được khẽ bật một tiếng rên thoải mái.
Được chăm sóc chu đáo như vậy thân thể Nhan Cảnh dần có phản ứng. Bực hơn là đối phương còn điềm nhiên như không có gì lau sạch chỗ từ eo trở xuống cho anh, vốn đã uống rượu lại còn bị chà xát như vậy, bộ vị nào đó rất tự nhiên cương lên.
Nhan Cảnh cố mở to mắt liền nhìn thấy sườn mặt anh tuấn của người thanh niên ngay trước mắt, mái tóc đen bóng khẽ lay theo động tác của cậu ta. Dưới ngọn đèn tất cả đường nét đều toát lên sự ấm áp đặc biệt, nhìn thế nào cũng là một anh chàng đẹp trai.
Nhan Cảnh cười xấu, thò tay ôm choàng lấy eo cậu ta, bờ môi dán vào bên tai cậu ta nói mập mờ: “Này, cậu cũng tắm luôn đi.”
Nhung Tử đờ người, luống cuống tay chân muốn tạo khoảng cách giữa hai người lại bị Nhan Cảnh dùng sức giật một cái, cả người ngã nhào vào bồn tắm áp sát trên người anh.
Nhung Tử vội vàng chống tay vào thành bồn nhìn xuống Nhan Cảnh đang tủm tỉm phía dưới, khuông mặt hơi ửng đỏ do rượu, đôi mắt cũng hoàn toàn mơ màng. Nhung Tử nuốt nước miếng, cố nén xúc động trong cơ thể khẽ nói: “Anh say rồi…”
“Ừ… Say…” Nhan Cảnh lặp lại lời cậu nói, đôi mắt mang ý cười, hai tay lại vẫn không thành thật như trước, giật lung tung quần áo của cậu, còn rướn người hôn cậu như khiêu khích.
“Anh… A…”
Nụ hôn này chắc chắn là đổ dầu vào lửa, đốt cháy dây lý trí cuối cùng.
Chuyện tiếp theo, đương nhiên là thuận lý thành chương.
Nhung Tử vốn vì anh đã uống say nên luôn cố nhẫn nại, nhưng giờ đã bị đối phương chủ động lấy hết, cũng chẳng cần khách khí nữa. Thuận thế tách hai chân anh ra khoác lên thành bồn, bên hôn anh bên nương theo sữa tắm dịu dàng tiến vào.
“Ắc…” Cảm giác căng căng kỳ lạ phía sau làm Nhan Cảnh nhíu mày khó chịu, rồi lại bị nụ hôn dịu dàng như vỗ về của đối phương đánh lạc hướng chú ý. Anh vừa rên rỉ vừa thoải mái thả lỏng thân thể, ôm chặt cậu ta.
“A…”
Cảm giác ngâm mình trong nước nóng và được người ôm quả thật thoải mái như đứng giữa thiên đường. Nhan Cảnh lười biếng híp mắt hưởng thụ, trong lúc mơ màng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia lúc xa lúc gần trước mắt. Hô hấp nóng rực liên tục thổi qua mặt, bên tai là tiếng thở ồ ồ, thứ cứng rắn nóng hổi trong cơ thể lặp đi lặp lại động tác thúc vào, lực thúc lại vô cùng dịu dàng.
Nước bị dềnh ra khỏi bồn tắm chảy đầy trên đất vang lên những tiếng ào ào có tiết tấu. Trong sự ma sát chậm chạp, sâu trong cơ thể nổi lên cảm giác tê dại, từ xương cụt lan mãi ra khắp toàn thân.
Thật thoải mái…
Nhan Cảnh nhắm mắt hưởng thụ, cứ mơ mơ màng màng rồi ngủ luôn.
Suy nghĩ của tác giả: [đoạn kịch nhỏ]
Mẹ Điệp: chú Nhan thật không biết xấu hổ, vào lúc này lại ngủ = = còn nữa, sau khi uống say liền biến thành ông chú dụ thụ, tôi thật không rõ vì sao anh vẫn cho rằng mình là công?
Nhung Tử (mỉm cười): bởi vì trước đây anh ấy không gặp tôi
Mẹ Điệp: tiểu Tử lộ mặt thật ~
Nhan Cảnh: các người im hết cho tôi, không thấy tôi đang ngủ à?
Nhung Tử: ừm, anh ngủ tiếp đi
Mẹ Điệp: …