Trong hành lang một nhóm y tá đang đối chiếu lời dặn của bác sĩ, Nhan Cảnh lướt qua các cô đi thẳng vào phòng chờ của bác sĩ. Trong phòng có mấy bác sĩ đang ngồi trước máy tính ghi bệnh án. Nhan Cảnh dùng ngón tay gõ cửa, nói: “Xin hỏi bác sĩ Trần có ở đây không?”
Có một chàng trai trẻ quay lại, nhìn thấy đối phương mặc áo khoác trắng không khỏi sửng sốt, “Anh là?”
Nhan Cảnh thản nhiên nói: “Bác sĩ khoa tâm lý tới hội chẩn, họ Nhan.”
Chàng trai trẻ hiểu ra, lập tức đứng lên nhiệt tình bắt tay với Nhan Cảnh: “Chào bác sĩ Nhan, người bệnh kia đi làm kiểm tra rồi, còn chưa quay lại. Tôi sẽ nói sơ qua cho anh tình trạng của anh ta.”
Nhan Cảnh gật đầu cùng cậu ta vào phòng bên cạnh. Bác sĩ Trần cầm bệnh án đưa cho Nhan Cảnh, vừa thấp giọng nói: “Nhan Tự, nam hai mươi tám tuổi, có tiền sử bệnh tim hơn mười năm, bố anh ta đã quan đời mười năm trước vì suy tim. Những năm này anh ta vẫn luôn ở bệnh viện nhân dân thành phố A tiến hành trị liệu dược vật theo quy luật, lần này đến thành phố B công tác, đúng lúc gặp phải cơn bão hôm trước bị ngất bên đường, được xe cứu thương đưa tới bệnh viện chúng ta.”
Nhan Cảnh mở bệnh án nhìn một lượt, lật đến ảnh chụp x-quang động mạch gần đây nhất, ngẩng đầu hỏi: “Các cậu có kế hoạch giải phẫu nối động mạch tim cho cậu ta?”
“Đúng vậy, phương án giải phẫu đã tính toán xong, do giáo sư bạch kiến sinh mổ chính. Thế nhưng người bệnh từ chối giải phẫu trị liệu, cho nên gia đình anh ta hi vọng bác sĩ khoa tâm lý có thể giúp đỡ.”
Nhan Cảnh gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng gõ cửa,bên ngoài truyền đến giọng y tá: “Bác sĩ Trần, bệnh nhân giường số 5 đã về rồi.”
“Đã biết.” Bác sĩ Trần cười nói với Nhan Cảnh, “Anh ta về rồi, chúng ta cùng đi xem, hay là một mình anh đi?”
Nhan Cảnh đứng lên, “Tôi đi một mình thôi, vấn đề tâm lý không tiện có nhiều người.”
“Được, vậy làm phiền anh rồi.”
“Không có gì.”
Nhan Cảnh tìm được giường 5, đẩy cửa bước vào. Nơi này là phòng bệnh VIP một người, sạch sẽ như khách sạn, tủ đặt TV dựa vào tường, bên cạnh TV còn bày một giỏ hoa tươi cùng hoa quả rất to, hẳn là của người nhà anh ta mang đến lúc thăm bệnh.
Bóng lưng người đàn ông đang xoay người dọn giường chiếu nhìn có vẻ rất cao lớn, mặc áo sơmi vừa người cùng quần tây, dáng người rất tốt. Nghe thấy cửa phòng mở, anh ta liền quay đầu, con mắt sâu thẳm cùng sống mũi cao thẳng, tổ hợp với nhau lại khiến khuôn mặt có vẻ tinh xảo.
Sau khi nhìn thấy Nhan Cảnh, anh ta rõ ràng có chút kinh ngạc.
Người đàn ông mặc áo khoác trắng đứng trước mặt không có bất cứ biểu hiện gì, hình dáng dưới ánh sáng chiết xạ hơi có vẻ dịu dàng, lúc này lại vì đường cong khuôn mặt kéo căng mà lộ ra vẻ lạnh lùng và lạnh nhạt. Bờ môi nhếch lên không nói một câu.
Im lặng xấu hổ giằng co rất lâu, người đàn ông ngập ngừng mở miệng, khẽ hỏi: “A Cảnh?”
Hai chữ đơn giản khiến lưng Nhan Cảnh lập tức cứng đờ, đầu ngón tay cầm chặt bệnh án run lên bần bật. Nếu không phải tự chủ của anh quá tốt có lẽ đã ở trước mặt đối phương làm hành động mất mặt là đánh rơi bệnh án.
Nhiều năm không gặp, anh ta đã trưởng thành rất nhiều.
Thiếu niên trẻ trung ôn hòa trong trí nhớ, hôm nay đã là một người đàn ông trầm ổn giỏi giang.
Quả thật lạ lẫm vô cùng.
Cho tới giờ Nhan Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại Nhung Vũ Minh dưới tình huống như vậy, cố gắng hít sâu vài hơi Nhan Cảnh mới giữ được dáng vẻ bình thản, chậm rãi nói: “Xin chào, tôi là bác sĩ khoa tâm lý tới hội chẩn, có thể nói cho tôi biết vì sao anh không muốn tiến hành giải phẫu không?”
Nhung Vũ Minh lại bỏ qua giới thiệu của anh, cố chấp hỏi: “A Cảnh, cậu về nước lúc nào? Ở đây làm việc à?”
Nhan Cảnh bình thản nói: “Xin gọi tôi là bác sĩ Nhan, còn nữa, xin anh hợp tác một chút, trả lời vấn đề của tôi.”
Nhung Vũ Minh im lặng, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn chăm chú vào Nhan Cảnh, trong mắt có vẻ khó xử.
Lúc này cửa phòng rửa tay đột nhiên mở ra, một người đàn ông dáng người cao gầy mặc quần áo ô vuông của bệnh nhân đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt. Cậu ta lớn lên rất nhã nhặn, tuy không gọi là đẹp trai nhưng ngũ quan lại cho người ta cảm giác dịu dàng thoải mái. Nhung Vũ Minh trông thấy y vội bước lên đỡ lấy tay y, dẫn y đến bên giường bệnh ngồi xuống, dịu dàng nói: “Thế nào rồi? Cảm giác khá hơn chút nào không? Vẫn còn tiêu chảy?”
“Không sao, có thể là sáng nay ăn đồ hỏng. Anh đừng lo lắng.” Người đàn ông cười cười với Nhung Vũ Minh, quay đầu khó hiểu nhìn Nhan Cảnh, “Vị bác sĩ này là?”
“Xin chào, tôi là bác sĩ Nhan khoa tâm lý.” Nhan Cảnh nhàn nhạt nói.
Anh thật ngu xuẩn, sao lại cho rằng Nhung Vũ Minh là người bệnh kia chứ? Trái tim của Nhung Vũ Minh rất tốt, hồi ở trường cấp 3 chạy 50m còn được quán quân, hơn nữa, người bệnh tên là Nhan Tự.
Vừa rồi nhìn thấy Nhung Vũ Minh, đầu óc hỗn loạn liền vội vàng cho rằng hắn là bệnh nhân, còn hùng hổ ép hắn hợp tác nói ra lý do vì sao không chịu tiến hành giải phẫu, nghĩ lại cũng thấy buồn cười. Kỳ thật hắn chỉ là ‘người nhà’ của Nhan Tự, vì quan tâm mà giúp Nhan Tự dọn dẹp giường chiếu mà thôi.
Quan hệ của bọn họ căn bản không cần hỏi, sự ăn ý giữa hai người đã nói hết cho Nhan Cảnh. Còn có bó hoa hồng lớn trên bàn, dáng vẻ dịu dàng lúc hắn ôm vai Nhan Tự, ánh mắt lo lắng, giọng nói đau lòng…
Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy, mình với tư cách là cái bóng đèn lớn đứng trong căn phòng bệnh này, nhìn bọn họ chàng chàng thiếp thiếp, trong ngực có cảm giác buồn bực không thở nổi.
Nhan Tự cười nắm chặt tay Nhung Vũ Minh, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài đi, em muốn một mình nói chuyện với bác sĩ.”
Nhung Vũ Minh đứng lên, nhìn y có vẻ bận tâm rồi quay người đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Nhan Cảnh khẽ nói: “Xin nhờ cậu.”
Xin nhờ cái gì?
Xin nhờ tôi thuyết phục người yêu cậu tiến hành giải phẫu?
Nhan Cảnh đột nhiên muốn cười, lại phát hiện cơ mặt mình cứng đến nỗi không cười nổi.
Chờ hắn đi rồi, Nhan Tự mới nhìn Nhan Cảnh, bình thản nói: “Anh đã là bác sĩ tâm lý thì tôi cũng không dối gạt anh làm gì. Tôi không muốn làm giải phẫu cũng là vì anh ấy.”
“Có lẽ anh đã nhìn ra, tôi với anh ấy là người yêu, chúng tôi ở bên nhau bảy năm rồi, tình cảm rất tốt. Giải phẫu phiêu lưu quá lớn, tôi không muốn như bố tôi cũng chết trong phòng giải phẫu. Tôi tình nguyện kéo dài cuộc sống vài ngày thế này.”
“Tôi rất yêu anh ấy. Có thể ở bên anh ấy thêm một ngày, tôi cũng cảm thấy thỏa mãn.”
Người đàn ông ngồi trên giường bệnh dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại có sự kiên định không thể nghi ngờ.
Nhan Cảnh im lặng thật lâu, mới nói: “Nếu như không làm giải phẫu, cậu có thể đột tử bất cứ lúc nào. Đột tử… Hiểu không? Là trong hai mươi bốn giờ đột nhiên tử vong, không kịp cấp cứu, thậm chí không kịp nói với anh ta một câu vĩnh biệt.”
“Vậy thì sao?” Nhan Tự khẽ cười, gục đầu nhìn đầu ngón tay tái nhợt của mình, “Ít nhất tôi biết, cho đến khi tôi chết anh ấy vẫn yêu tôi.”
Nhan Cảnh nhíu mày, “Cậu quá ích kỷ, cậu đi rất dứt khoát, nhưng tất cả đau khổ còn lại đều do một mình anh ta chịu đựng. Anh ta sẽ vì cậu khổ sở bao nhiêu năm, cậu nghĩ tới chưa?”
Nhan Tự im lặng.
“Sau khi cậu đi, anh ta sẽ mất ngủ trong thời gian dài, trước mắt liên tục hiện ra bộ dáng của cậu, thậm chí cần dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được.”
“Trên bàn luôn thói quen bày hai bộ đồ ăn, mua khăn mặt rất thích mua một đôi, mỗi ngày đều mang theo hồi ức chìm vào giấc ngủ, tưởng tượng thấy bên mình có cậu, trong mơ lặp đi lặp lại đều là quãng thời gian vui vẻ các cậu từng có, khi tỉnh lại, lại phát hiện chỉ còn một mình mình cô đơn.”
“Trong ví của anh ta luôn để hình của cậu, trên bàn làm việc luôn để ảnh chụp chung của các cậu, anh ta dùng cách như vậy lừa dối mình rằng cậu chưa bao giờ rời đi. Thế nhưng mỗi nửa đêm khi tỉnh lại, bên cạnh vẫn như cũ chỉ còn lại mặt giường lạnh như băng.”
“Tra tấn nhiều lần như vậy, sẽ kéo dài thật lâu, lâu đến mức khiến người ta sụp đổ.”
Nhan Tự nghe đến đó, sắc mặt đã vô cùng khó chịu. Nhan Cảnh biết, điều anh nói là điểm mà đối phương lo lắng nhất, những lời này đâm thẳng vào chỗ mềm yếu nhất trong lòng đối phương.
“Đương nhiên, mạng của cậu là tự cậu làm chủ, cậu có thể thoải mái chết đi, còn tất cả những thứ khác đều để lại cho anh ta gánh chịu, thậm chí cả cơ hội cố gắng cậu cũng không muốn nắm lấy…”
“Ngoài miệng nói yêu anh ta, kỳ thật, cậu yêu nhất là chính mình.”
Nhan Tự bị chửi trắng bệch cả mặt, im lặng một lâu sau y mới ngẩng đầu lên, nhìn Nhan Cảnh cười buồn, “Anh không hổ là bác sĩ tâm lý, mỗi lời nói ra cũng như quăng cho tôi một tát.”
Nhan Cảnh nhún vai, “Cảm ơn đã khích lệ.”
“Anh từng có kinh nghiệm chia tay người yêu ư? Nghe miêu tả của anh dường như rất chân thật.”
Nhan Cảnh thản nhiên nói: “Đây cũng không phải nội dung cậu nên quan tâm.”
“Xin lỗi, đã tò mò.” Nhan Tự im lặng một lúc, lại hỏi, “Sau khi tôi đi anh ấy thật sự sẽ đau khổ rất lâu sao? Tôi vẫn cho rằng sau khi người yêu ra đi, mọi người sẽ khôi phục rất nhanh, dù sao năng lực thích ứng của nhân loại vẫn rất mạnh.”
“Điều ấy phải xem tình cảm của các cậu có sâu sắc không. Nếu tình cảm đủ sâu, quá trình chữa thương có lẽ cần rất nhiều năm. Có một số người thậm chí không thể gượng dậy nổi, cô độc sống nốt quãng đời còn lại cũng không phải không có.”
Nhan Tự cúi đầu nghĩ nghĩ, chống cằm như có điều suy nghĩ: “Ồ, anh có vẻ rất giống chuyên gia tình yêu.”
“Không cần chụp mũ linh tinh cho tôi, tôi chỉ nghiên cứu vài năm tâm lý học.”
Nhan Tự mỉm cười nói: “Được rồi, về việc giải phẫu tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ. Anh nói không sai, nếu ngay cả cơ hội cố gắng tôi cũng không nắm lấy, không chỉ có lỗi với bản thân mà càng có lỗi với người yêu luôn ở bên tôi.” Dừng một chút lại nói, “Kỳ thật mấy ngày nay tôi vẫn luôn do dự, cảm ơn anh đã khiến tôi hạ quyết tâm.”
“Cậu có thể thông suốt là tốt nhất.”
“Cảm ơn anh.” Người đàn ông ngồi trên giường bệnh cười lên nhìn rất đẹp, đôi mắt cũng rất chân thành.
Nhan Cảnh không muốn nhìn vào đôi mắt thuần túy ấy, hơi gật đầu rồi nhanh chóng quay người đẩy cửa ra ngoài.
Nhung Vũ Minh đang ngồi trên ghế đợi trong hành lang, nhìn thấy Nhan Cảnh hắn lập tức đứng lên, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Thế nào, cậu ấy chịu tiến hành giải phẫu không?”
Nhan Cảnh gật đầu.
Nhung Vũ Minh thở hắt ra, im lặng một lát mới nói: “Cảm ơn cậu, a Cảnh.”
“Không cần.” Nhan Cảnh xoay người muốn đi lại bị hắn kéo tay, bình thản quay đầu lại lạnh lùng hỏi, “Ngài Nhung còn có việc ư?”
Nhung Vũ Minh hơi khững lại, “Còn có chuyện muốn nhờ cậu giúp…”
“Nói.”
“Nhóm máu của Nhan Tự là AB RH-, vừa rồi bác sĩ Trần nói với tôi hiện giờ kho máu đang thiếu loại máu này, nếu tuần này làm giải phẫu căn bản không xin được máu, mà kéo dài thời gian giải phẫu rất bất lợi với cậu ấy, tốt nhất à tìm được người cùng nhóm máu hiến máu…”
“Tôi là nhóm AB RH-.” Nhan Cảnh khẽ bật cười, cũng mệt hắn còn nhớ nhóm máu hiếm có của mình.
Nhung Vũ Minh im lặng một thoáng, “Xin lỗi, yêu cầu như vậy có thể quá phận, nếu như cậu không muốn…”
“Không nói không muốn, công năng tạo huyết của thân thể tôi cũng không tệ lắm, cống hiến mấy trăm milliliter máu với tôi không đáng kể chút nào. Lát nữa tôi sẽ đến trung tâm huyết dịch hiến máu.” Dừng một lát, “Ngài Nhung, còn có yêu cầu khác không?”
“Cùng nhau ăn bữa cơm đi, đã lâu không gặp tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu…”
“Không cần.” Nhan Cảnh mỉm cười cắt lời hắn, “Anh quay lại với cậu ấy có vẻ quan trọng hơn.”
“A Cảnh…”
“Tôi còn nhiều việc phải làm, tạm biệt.”
*
Lúc đi ra trung tâm huyết dịch đúng vào lúc hoàng hồn, ánh trời chiều nhẹ nhàng rải khắp nơi làm cả bệnh viên như phủ một lớp vàng kim nhạt màu. Người bệnh mặc quần áo bệnh nhân, hộ công đẩy giường bệnh còn cả các nhân viên chăm sóc, từng người vẻ mặt vội vàng, bận rộn mà phong phú.
Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy trước mắt choáng váng.
Không biết có phải vì vừa rồi rút quá nhiều máu không mà dưới ánh chiều màu vàng, cao ốc cách đó không xa cũng trở nên mơ hồ như đang trong cảnh mộng, không chút chân thật.
Bông thấm kẹp trên cánh tay rơi xuống, lỗ kim bắt đầu rớm máu, từng cơn đau nhói từ cánh tay lan thẳng đến đáy lòng.
Nhung Vũ Minh như đã hoàn toàn quên hết kỷ niệm giữa hai người, có thể bình tĩnh đối mặt với anh, ánh mắt vô cùng thản nhiên, thậm chí có thể đưa ra yêu cầu ‘hiến máu cho người yêu’ như vậy.
Hắn vì Nhan Tự, quả thật cái gì cũng làm được.
Hắn thật sự rất yêu người tên Nhan Tự kia.
Cái tên Nhan Cảnh này, với hắn có lẽ chỉ là một dạng quá khứ. Nói đúng hơn, phải là ‘dạng quá khứ đã hoàn thành’.
Hắn đã hoàn toàn buông tay tình yêu trẻ trung năm ấy.
Nhưng Nhan Cảnh lại không làm ra vẻ thản nhiên cùng độ lượng như vậy được. Nhìn hai người họ nhìn nhau thân mật, nhìn Nhung Vũ Minh dịu dàng ôm vai Nhan Tự hỏi han ân cần… Trong lòng lại có cảm giác đau buốt.
Vì Nhung Vũ Minh, năm đó khi anh ở châu Úc suýt nữa phát điên.
Nhan Tự nói không sai, anh quả thật từng có kinh nghiệm chia tay người yêu, cho nên mới miêu tả chân thân được như vậy. Lúc mới đến châu Úc, mỗi ngày anh đều mơ đi mơ lại những khoảng thời gian ngọt ngào trước đây, cả ngày lẫn đêm trằn trọc. Anh quen trên bàn đặt hai bộ đồ ăn, quen mua hai khăn mặt để trong phòng tắm, quen lúc ngủ tưởng tượng hắn vẫn ở bên cạnh như trước. Liên tục mất ngủ nhiều ngày, cả người gầy xọp đi, phải dùng đến thuốc ngủ mới có thể ngủ được.
Sau đó là nhờ học trưởng giúp tìm bác sĩ tâm lý tiến hành trị liệu mới dần dần tốt hơn.
Anh vì Nhung Vũ Minh đã nhận lấy nhiều tra tấn như vậy, hôm nay, Nhung Vũ Minh đứng trước mặt anh, vẫn hờ hững y như lúc trước chia ly.
Giờ phút này, trong lòng tuy khổ sở muốn chết lại phải coi như không để ý chuyện gì, ngay cả đề nghị hiến máu cho người yêu hắn như vậy cũng có thể thoải mái đáp ứng, chỉ là không muốn lộ ra sự đáng thương trong mắt hắn mà thôi.
Quả nhiên, chị hai nói không hề sai, Nhan Cảnh mới là người ngốc nhất.
Suy nghĩ của tác giả: chú Nhan đáng thương, ôm chặt một cái!
Nhan Cảnh: cút!
Nhung Tử: khụ khụ, chữa thương các loại, giao cho em là được rồi ^^
Nhan Cảnh: cậu cũng cút!
Nhung Tử: không cút.