Tiêu Nhược Quang chớp chớp đôi mắt to, cặp lông mi dài lay động, nói bằng giọng trẻ con mềm mại: "Cho con ạ?"
Quý Huyền nghe mà lòng mềm nhũn, gật đầu khẳng định: "Đúng, cho Tiểu Quang đó."
"Không cho." Quý Du đột nhiên nhào tới, Quý Huyền như đã sớm đề phòng,ngay lập tức bế Tiêu Nhược Quang đứng lên như thể sợ nhóc bị con gái mình xô ngã.
Quý Du thấy vô cùng tủi thân, kéo ống quần Quý Huyền gào lên: "Cha có em trai thì không cần con nữa, cha xấu lắm, con không cần ba nữa. Chè không cho con ăn, là bảo mẫu nhà con nấu sao lại không cho con ăn? Cha là người cha tồi, cha là người cha hư...."
Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Du, túm lấy cổ áo Quý Huyền nói: "Cha đưa chị ăn đi!"
Quý Du bị sự hào phóng của Tiêu Nhược Quang làm cho khiếp sợ, cô bé trợn mắt nhìn Tiêu Nhược Quang, đột nhiên buông Quý Huyền ra, khoanh tay trước ngực, hung dữ nói: "Hứ! Em nghĩ em lấy lòng chị thì chị sẽ thích em sao? Không bao giờ nhé."
Tiêu Nhược Quang lại nói: "Không sao, Tiểu Quang không ăn, chị ăn đi."
Miệng Quý Du mở thành hình chữ O, sao em trai lại ngoan như vậy?
Lần đầu tiên Quý Du thấy hổ thẹn vì mình vô cớ gây sự, cô bé nói cứng ngắt: "Thôi thì..... em ăn một tí cũng được, còn lại là của chị, là của chị hết!" Quý Du nghiêm túc nhắc nhở.
Tiêu Nhược Quang leo xuống khỏi người Quý Huyền, cầm cái hộp giữ ấm trên tay Quý Huyền đưa cho Quý Du: "Cho chị hết đấy."
Quý Du câm nín: "..." Cô nhóc không biết nên làm gì, đành miễn cưỡng cầm lấy cái hộp giữ ấm như thể đó là khối sắt nóng hổi.
"Chị ơi." Giọng Tiêu Nhược Quang nghe mềm mại như kẹo bông gòn.
Quý Du nhìn Tiêu Nhược Quang đang nhìn mình bằng cặp mắt to như nai con Bambi. Mắt cậu long lanh, có thần, điềm đạm đáng yêu, chớp hai cái, kêu chị ơi.
Quý Du thấy mình như tội phạm, sao cô bé nỡ giành chè với cậu em trai đáng yêu ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế chứ?
Vì thế, Quý Du nói: "Không sao, ngày nào chị cũng ăn rồi, cái này cho em, mai chị lại mang cho em."
Tiêu Nhược Quang nở một nụ cười siêu đáng yêu, gật đầu thật mạnh: "Em cảm ơn chị" rồi không khách sáo mở nắp ra, múc một chén cho Tiêu Vũ và một chén cho mình sau đó trả cái hộp giữ ấm rỗng không cho Quý Huyền.
Tiêu Nhược Quang định đút cho Tiêu Vũ ăn thì chị Vương đã quay lại, chị nhận chén đút cho Tiêu Vũ, Tiêu Nhược Quang thấy thế thì tự mình ăn chè.
Quý Du: "....." Sao cứ thấy sai sai.
Mà Quý Huyền nhìn đôi tay của chị Vương sau đó nhìn bạn Tiêu Vũ đang được đút ăn ngon lành, tâm tình không nói nên lời.
Ban Trinh Diệp: "...." Hai cha con này không bị sao chứ? Cảm giác như không phải đối thủ của cặp mẹ con kia.
Đợi hai mẹ con ăn xong, chị Vương dọn chén đi rửa, Quý Huyền lấy cái ghế tới ngồi cạnh Tiêu Vũ nói: "Anh muốn mang Tiểu Quang về nhà."
Tiêu Vũ chẳng vui chẳng buồn, thờ ơ nói: "Được thôi, Tiểu Quang đồng ý là được."
Quý Huyền bất ngờ nhướng mày, anh cứ nghĩ Tiêu Vũ chắc chắn sẽ phản đối ầm ĩ.
Nhưng khi anh quay sang thì thấy Tiêu Nhược Quang đang nằm sấp trong chăn, hai mắt đáng thương nhìn mình, khẽ nói: "Con muốn ở lại với mẹ, chăm sóc cho mẹ."
Quý Huyền: "...."
Anh cứng mặt nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ mỉm cười nói:"Không sao, con đồng ý đi thì anh dắt đi, nếu con không chịu thì anh trói con đi cũng được, tôi dễ nói chuyện lắm."
Quý Huyền: "...."
Tiêu Nhược Quang liền vùi đầu vào chăn khóc nức nở đầy đáng thương.
Quý Huyền: "....."
"Mẹ không cần con nữa." Tiêu Nhược Quang nằm trong ổ chăn mếu máo nói, nghe không mấy rõ ràng.
Quý Huyền: "...."
"Mẹ không cần Tiểu Quang, Tiểu Quang là đứa bé hư nên mẹ mới không cần Tiểu Quang nữa." Tiêu Nhược Quang khóc đến thương tâm.
Ấy! Nghe đến đó, Quý Huyền ngạc nhiên, sau đó híp mắt nhìn con gái mình, hai mắt đầy vẻ chất vấn: Con nhìn người ta rồi nhìn lại mình đi.
Tiểu Quang cảm thấy mẹ không cần cậu vì cậu không đủ ngoan, đâu có giống Quý Du cảm thấy cha không cần mình vì cha rất hư.
Sao thằng cu nhà mình hiểu chuyện thế không biết!
Quý Huyền sau khi so sánh thì tự an ủi mình rồi xoa đầu Tiêu Nhược Quang. Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu lên, vội lấy khuỷu tay phải lau nước mắt đi, tiện thể che đi đôi mắt đỏ, mỉm cười miễn cưỡng.
Đây là vì cậu không muốn để người khác thấy mình khóc nên cố gắng kiên cường mỉm cười, khiến Quý Huyền vô cùng đau lòng. Cho nên anh vội vàng nói: "Mẹ con cũng theo chúng ta về nhà."
Tiêu Nhược Quang dừng lại, buông tay phải xuống để lộ khuôn mặt gầy nhom, cũng vì quá gầy mà hai mắt trông có vẻ to hơn bình thường. Gương mặt cậu giàn giụa nước mắt.
Tiêu Nhược Quang cẩn thận hỏi lại: "Thật ạ?"
Quý Huyền nghiêm túc gật đầu hứa hẹn, Tiêu Vũ cười hì hì nói: "Sao tôi lại không biết xấu hổ thế chứ? Tôi muốn ở phòng trên lầu hai sát cửa sổ ấy, phòng đó vị trí đẹp."
Quý Huyền: "....."
Tiêu Nhược Quang nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, vui vẻ cười.
Nhóc hỏi Quý Huyền:"Sau này con cũng là đứa trẻ có cha ạ?"
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Nhược Quang liền vui vẻ nói: "Cảm ơn cha Sói Mắt Trắng."
Quý Du đang đứng bên cạnh ngạc nhiên: "Sói Mắt Trắng?"
Cô nhóc nhìn sang Quý Huyền, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, chạy tới đẩy Tiêu Nhược Quang một cái, gào lên: "Cha chị không phải sói mắt trắng, mẹ em mới là sói mắt trắng."
Tiêu Nhược Quang bị đẩy té ngồi xuống giường, mặt nghi hoặc nói: "Đâu có, mẹ em không phải sói mắt trắng! Cha mới là sói mắt trắng." Mẹ nhóc tên là Tiêu Vũ,còn cha tên là Sói Mắt Trắng mà. Sao chị gái lại nổi giận?
Quý Du càng tức hơn, đẩy Quý Huyền ra, đứng lên ghế, một tay chống nạnh, tay kia chỉ vào cậu hét lên: "Em dám nói cha chị là sói mắt trắng? Em còn nói cha chị là sói mắt trắng thì chị đánh em đấy."
Tiêu Nhược Quang ấm ức mếu máo: "Sao lại đánh em? Cha chính là sói mắt trắng mà!"
"Oa~~" Quý Du nức nở: "Em mới là sói mắt trắng, em mới là sói mắt trắng, cha chị không phải sói mắt trắng."
Quý Huyền đứng sát lại để đỡ Quý Du sợ cô bé té và để an ủi cô bé. Ngờ đâu anh vừa quay sang nhìn thì thấy Tiêu Vũ tỉnh queo tựa như đang xem kịch hay, còn mang vẻ mặt Ừm! Qủa là một vở kịch xuất sắc!
Quý Huyền: "....." Đù!!
Tiêu Nhược Quang nghe Quý Du nói, nghẹo đầu nghĩ ngợi, nói: "Cha mới là sói mắt trắng, còn em là con trai sói mắt trắng, em chính là con trai sói mắt trắng mà!"
Quý Du sửng sốt, nghĩ ngợi, câu này vẫn có ý chửi ba cô bé là sói mắt trắng, lập tức nhào tới. Quý Huyền vội ôm lấy, Quý Du giãy giụa gào: "Chị đánh em, chị đánh em. Mẹ em mới là sói mắt trắng, mẹ em là sói mắt trắng. Cha chị là người ba tốt, không phải sói mắt trắng. Em là đứa em hư, đứa em hư........"
Tiêu Nhược Quang cúi đầu, đau lòng nói: "Xin lỗi chị, em là đứa em hư."
Quý Du:"........"
Quý Huyền: "........"
Nháy mắt căn phòng liền yên tĩnh đến khó hiểu......
**********Vở kịch nhỏ**********
Đạo diễn:" Bắt đầu phân vai cho mấy người nè."
Qúy Huyền: <<Cha Sói Mắt Trắng>>...."Có thể bỏ 3 chữ cuối được ko?"(╯︵╰)
Qúy Du: <<Con gái Sói Mắt Trắng>>........"Này! Nói ai là Sói mắt trắng thế hả!"p(╬ Ò ‸ Ó)q
Tiêu Nhược Quang: <<Con trai Sói Mắt Trắng>>......."Mình là con trai của cha, con trai của sói mắt trắng"o(〃^▽^〃)o
Tiêu Vũ: <<Mẹ Sói.........>> (Tiêu Vũ ngay lập tức dùng tay không bóp nát quả cam)
Đạo diễn: "Mẹ Tiêu Vũ <<tiểu tiên nữ >> mới đúng" Cười nịnh hót(〃゚3゚〃)
Ban Trinh Diệp: <<Cấp dưới sói mắt trắng>>........"Này!!!!"凸( •̀_•́)凸
Đôi lời của editor:
Cảm ơn vì đã đọc truyện. Nếu mọi người thích thì hãy comment và cho tui một sao nhé.