• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Thái Quân đứng bên cạnh cạn lời nhìn Bối Tuệ, hỏi: "Rốt cuộc cô có chơi đàn được không?"

"Được ạ." Bối Tuệ cắn môi dưới trả lời.

Thái đạo ra dấu với phó đạo diễn, thông báo chuẩn bị cảnh quay tiếp theo.

Lúc này Chung Giai Hách mới đi tới hỏi Bối Tuệ: "Cô không sao chứ?"

Bối Tuệ lắc đầu, Chung Giai Hách lén nhìn Quý Huyền một cái, nhỏ giọng hỏi: "Tiêu Vũ thật sự ôm được cái đùi vàng Quý tổng à?"

Bối Tuệ gật đầu, vội kéo Chung Giai Hách đi chỗ khác. Chung Giai Hách tựa như đang ngẫm nghĩ cái đó, nhìn Quý Huyền thêm mấy lần nữa rồi bị Bối Tuệ lôi đi.

Quý Huyền nhìn đồng hồ, cúi đầu nói với Tiêu Vũ: "Đến giờ tụi nhỏ tan học rồi."

Tiêu Vũ lấy điện thoại ra nhìn nhìn, nói: "Đúng rồi, chú Lâm tới rước tụi nhỏ sao?"

Quý Huyền nhìn cổ tay trống trơn của Tiêu Vũ, hai mắt chợt lóe, mở miệng nói: "Chú ấy đã nhắn tin là sẽ đi rước bọn trẻ."

Tiêu Vũ nói tiếp: "Vậy thì nói chú ấy chở bọn trẻ qua đây, hai chúng ta cùng với hai đứa là đủ một xe, còn ba người kia thì để Tiểu Từ chở về."

Vì thế, Tiêu • nhàn rỗi • Vũ cùng Quý • nhàn rỗi • Huyền ngồi một bên nhìn đoàn phim hoạt động. Vì đây là lần đầu tiên được đến đoàn phim nên mọi người cũng hưng phấn hơn, việc nhìn minh tinh trực tiếp đóng phim so với xem qua TV thú zị hơn nhiều~.

Hiện tại đang quay cảnh Phương Bối vì thi đấu thua mà khóc rống lên khóc hỏng cả mắt, cô ta che mặt quỳ trên mặt đất, khóc một cách thê lương, giống như cha mẹ chết không bằng.

Phú Tuệ: "......"

David Joe: "......"

Tiêu Vũ xoa cằm, hỏi Phú Tuệ: "Lúc mọi người thi đấu thua cũng vậy sao?"

Phú Tuệ: "Chị không có khóc...." Là một nghệ sĩ piano chuyên nghiệp, cô ấy luôn phải giữa phong thái tốt nhất đi xuống sân khấu.

David Joe vội vàng nói theo: "Tôi, chưa có, thua."

Tiêu Vũ không hề cho cậu ta mặt mũi: "Đó là vì không ai không biết xấu hổ đi chèn ép cậu." Dù sao cậu ta là một nhân tài, chỉ cần là người thích tài thì không ai đè ép khi cậu ta đang trong giai đoạn cây non.

David Joe: "......"

Lúc này nam chính Nghiêm Hoán lên sân khấu.

Theo kịch bản, nữ phụ Phương Bối định đẩy nữ chính Chung Giai Hách xuống thì nam chính Nghiêm Hoan luôn đứng sau cánh gà xuất hiện, kịp thời làm anh hùng cứu mĩ nhân.

Phú Tuệ không nhịn được vỗ tay, Thái Quân không nhịn được quay sang hỏi cô ấy: "Xin hỏi cô thấy tốt? Hay chưa tốt?" Chẳng lẽ bởi vì ông quay quá tốt sao?

Phú Tuệ cho Thái Quân một đáp án thâm trường::"Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, lại cao hơn cuộc sống." Cao hơn nhiều.

Thái Quân: "......"

Tiêu Vũ cười hì hì, giải thích: "Một nghệ sĩ chân chính sẽ không bao giờ ra tay với đối thủ, đôi bàn tay càng ô uế thì âm thanh đánh ra càng dở."

Cho nên, nếu cha mẹ Tiêu thật sự chết vì bị tên da đen trong conan gây hại, Tiêu Vũ tin rằng năng lực tên đó đã bị kẹt lại trong thời điểm hiện tại.

"Đi thôi, chú Lâm tới rồi, đang chờ ở ngoài đấy." Quý Huyền cúi đầu đọc tin nhắn, nói với Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ gật đầu, nói với Từ Hạo Thiên: "Hạo Thiên, cậu chở mọi người về nhà đi, tôi với Quý tổng đi xe chú Lâm, về tới nhà rồi thì không cần quay lại đón, đi thẳng về trường cậu luôn đi! À, đúng rồi, nếu đã bắt đầu nộp hồ sơ xin việc thì thử nộp vào Quý thị luôn đi."

Tiêu Vũ cười nhẹ rồi quay lưng rời đi. Từ Hạo Thiên nhìn theo bóng lưng của bà chủ, trong lòng có chút tự tin, có lẽ cậu nên thử nộp hồ sơ vào Quý thị,biết đâu được nhận thì sao?

Đây là một phim trường lớn, lượng người ra ra vào vào không ít, có không ít ngôi sao chỉ có thể nhìn qua màn ảnh. Tuy không còn can dự với giới giải trí nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy rạo rực xao xuyến. Cô nhìn tiểu minh tinh đang khom lưng cúi đầu ở xa, chợt nghĩ tới khoảng thời gian cô chạy đi làm diễn viên quần chúng* ở các đoàn phim.

*Bản cv là "tay áo rồng", gốc là 龙套 [ lóng tào ]: Trang phục được mặc bởi đoàn tùy tùng hoặc cầm đồ trong các vở opera truyền thống được đặt theo tên của những con rồng. Ngày nay nó còn có nghĩa ám chỉ những người đóng vai quần chúng.

"Sao thế?" Quý Huyền quay đầu lại nhìn cô, nhíu mày hỏi.

Tiêu Vũ lắc đầu, nhanh chóng theo kịp Quý Huyền, nhanh chóng rời khỏi nơi mà cô từng phấn đấu hết mình để lấy được vị trí nhỏ.

"Mẹ ơi!" Tiêu Nhược Quang ngồi ở ghế sau, nhìn thấy mẹ mình thì vui vẻ gọi.

Tiêu Vũ cười dịu dàng, chui vào trong xe. Quý Huyền cũng định đi vào theo thì nghe con gái cưng nói: "Cha! Cha ra ghế trước ngồi đi cha, ghế sau hết chỗ rồi."

Quý Huyền: "......" Có cảm giác bị ghét bỏ.

Quý Du thấy cha mình không di chuyển thì nói lại: "Cha ra ghế trước ngồi đi, ở đây hết chỗ rồi."

Quý Huyền vẫn đi vào xe, ngồi xuống nói: "Vẫn còn chỗ, cha ôm con là được."

Chú Lâm là người có mắt nhìn thấu hồng trần, thấy ông chủ lên xe rồi thì lập tức lái xe đi.

Quý Du không vui, làu bàu: "Chật quá, chật quá, cha mau lên phía trước ngồi đi."

Quý Huyền liền nói: "Cho nên cha quyết định từ nay sẽ ngồi ghế sau với ba mẹ con."

Tiêu Nhược Quang che miệng cười: "Cha muốn ngồi chung với mẹ nha~"

Quý Huyền sửng sốt, hai lỗ tai đỏ ửng lên nhưng mặt vẫn rất bình tĩnh nói: "Cha cũng muốn ngồi với mấy đứa nữa."

Tiêu Nhược Quang bò qua Tiêu Vũ, ngồi lên đùi Quý Huyền nói: "Vậy con ngồi với cha nha~"

Nháy mắt, tâm hồn Quý Huyền đã được an ủi, anh ôm Tiêu Nhược Quang nói: "Cha yêu con."

Tiêu Nhược Quang lập tức bày tỏ: "Con cũng yêu cha nhiều nhiều nhắm."

Quý Huyền rơm rớm nước mắt, ai dè lại bị Quý Du hỏi với giọng điệu thương tâm: "Vậy cha yêu con hơn hay yêu Tiểu Quang hơn?"

Quý Huyền: "...." Tới rồi, câu hỏi nguy hiểm cấp độ vương giả. Khi còn bé, hầu như đứa nhỏ nào cũng ghét người khác hỏi "Con thích cha nhất hay mẹ nhất?". Bây giờ Quý Huyền ghét nhất người khác hỏi "Anh thích con trai nhất hay thích con gái nhất?"

Tuy nhiên, rõ ràng chiêu im lặng là vàng của Quý Huyền đã không được chấp nhận.

Quý Du tức giận hô lên: "Vì sao cha không trả lời? Có phải cha không thích con đúng không?" Quý Du quay lập tức sà vào lòng mẹ mếu máo nói: "Cha có em trai, cha không cần con nữa hu hu hu..."

(Tự nhiên liên tưởng đến phim truyền hình 8h ghê á)

Quý Huyền vội nói: "Không có, cha rất yêu Tiểu Du mà."

Đáng tiếc thay, câu trả lời đã quá muộn màng, Quý Du không thèm nhìn cha mình mà lại hỏi mẹ mình: "Mẹ ơi, mẹ thích em trai hơn hay thích con hơn?"

Tiêu Vũ vô cùng bình tĩnh trả lời: "Trời ạ, cả hai đứa đều là bé cưng của mẹ, không ai có thể quan trọng bằng con và em trai. Sao con lại nghi ngờ mẹ không yêu con chứ?"

Quý Du cảm động khụt khịt mũi: "Vẫn là mẹ tốt nhất, đúng là đứa trẻ không mẹ là ngọn cỏ *."

*没妈的孩子是根草: Trích trong câu "Con có mẹ là kho báu, con không mẹ là ngọn cỏ." Có nghĩa là đứa trẻ không có mẹ rất đáng thương, giống như ngọn cỏ gặp gió mưa.

Quý Huyền: "....."

Quý Huyền bị ngược tâm một lúc sau, xe đã về tới nhà.

Quý Huyền xuống xe trước, rồi ôm Tiêu Nhược Quang xuống, đến phiên Quý Du thì cô bé hừ một tiếng, nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng chạy vào nhà, không thèm người cha bị ngược tâm của cô nhóc.

Quý Huyền cạn lời nhìn cô công chúa nhỏ được anh nâng niu từ bé, quay đầu nhìn Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ cười với anh: "Em không liên quan nha~" Sau đó nhanh chóng xuống xe, từng bước đi vào nhà.

Quý Huyền nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ, đột nhiên có cảm giác thê lương. Anh có cảm giác ngôi nhà này đã không còn chỗ cho anh dung thân.

Đi vào nhà, thì thấy Khổng Ngọc Tình bưng một chén canh gà đi ra, vừa đi vừa nói: "Phu nhân, đây là canh làm từ con gà mái mà con gái tôi gửi lên, mới hầm cả trưa nay, rất bổ dưỡng."

Quý Huyền: "....." Ôi, cuộc đời!

Khổng Ngọc Tình đặt bát canh gà xuống bàn, khi này mới thấy Quý Huyền thì nói: "Thiếu gia, tôi mới mua cho cậu miếng thịt bò Kobe, không phải lần trước cậu nói muốn ăn sao?"

Quý Huyền liếc nhìn bát canh gà trên bàn nói: "Bây giờ tôi muốn ăn canh gà."

Khổng Ngọc Tình liền nói: "Tốt quá! Canh gà cũng mới hầm xong,vô cùng tươi ngon. Để tôi múc cho cậu một chén..."

Khổng Ngọc Tình chưa nói xong, Quý Du đã nhảy từ ghế sofa trong phòng khách xuống, chạy tới bàn ăn nói: "Không được, canh gà là của con với mẹ, em trai cũng muốn uống, không đủ cho cha đâu."

Khổng Ngọc Tình nhìn tô canh to,không chắc chắn hỏi: "Nhìn có vẻ như...đủ mà!"

"Không đủ!!" Quý Du gào lên.

Quý Huyền có cảm giác như mình quá thảm rồi, định mở miệng nói thôi, để cho Tiểu Du uống...

Tiếc thay, Tiêu Vũ không cho anh cơ hội, sau khi Quý Du nói xong thì nói: "Tiểu Du, con thật sự không muốn cho cha con uống canh gà sao? Cha sắp khóc rồi kìa..."

Quý Du cả kinh, vội chạy tới cha mình, nhìn hoài mà vẫn không thấy mắt cha mình đỏ lên.

Ngay sau đó, cô nhóc lại nghe mẹ mình nói: "Mẹ nghĩ, cha vì quá đau khổ nên mới không nói gì. Cha chắc chắn là rất yêu Tiểu Du nên khi nghe Tiểu Du nói không cho cha uống canh gà, cha mới đau khổ như vậy."

Cho dù Quý Huyền một câu cũng chưa nói nhưng Tiêu Vũ vẫn nói rất chân thành: "Con xem, mắt cha con đỏ lên cả rồi, chắc chắn là đang khóc."

Quý Huyền: "...." Quý • từ nãy đến giờ chưa làm gì • Huyền, hiện tại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Quý Du nhìn đôi mắt đầy sức sống của cha mình, nhìn hoài nhìn mãi vẫn không thấy đỏ! Nhưng cô bé lại không chắc lắm, hình như mắt cha có đỏ thì phải? Cha thật sự....rất đau buồn sao?

Quý Du đi tới bàn ăn, nhìn Quý Huyền, chớp cặp mắt hoa đào của cô bé, nhỏ giọng nói: "Cha ơi, canh gà...cha uống đi ạ."

Trong nháy mắt, Quý Huyền cảm động rơi nước mắt, anh sờ đầu Quý Du nói: "Cha không uống cũng được, con cùng mẹ và cả em trai uống hết đi."

Vì thế, Quý Du càng thấu hiểu hơn: "Cha uống đi."

Tiêu Vũ nhìn hai cha con diễn cảnh "cha uống, con uống" suốt mấy phút rồi mới nhàn nhạt nói: "Trong bếp còn cả nồi! Chưa chắc mọi người sẽ ăn hết đâu."

Quý Huyền sửng sốt, sau đó nghe thím Khổng đang sa mạc lời, nói: "Thiếu gia, trong bếp còn rất nhiều."

Quý Du nghe vậy thì vô cùng vui vẻ: "Như vậy thì mọi người có thể ăn canh gà rồi."

Quý Huyền: "...."

Sau khi cả nhà ăn xong thì cùng nhau ra phòng khách ngồi trên ghế sofa tiêu cơm.

Tiêu Vũ hỏi Quý Huyền: "Đúng rồi, ngôi nhà bên cạnh mới có gia đình khác chuyển vào, anh thấy sao?"

Quý Huyền nghĩ nghĩ rồi nói: "Ừ, mới chuyển đến."

Tiêu Vũ liền đưa ly cafe cho Quý Huyền hỏi: "Anh biết gia đình đó à?"

"Là nhà họ Văn, có thể coi là người đi đầu ngành may mặc. Nhà họ lập nghiệp sớm hơn nhà chúng ta, lúc đầu là mở cửa hàng may vá nhỏ, về sau khi chính phủ mở cửa* thì đã mạo hiểm đầu tư, đạt được không ít lợi nhuận. Nhưng mà mấy năm nay, khi Văn Thiên Lãng nắm quyền thì lại trì trệ không tiến. Xã hội hiện nay luôn luôn thay đổi mà bọn họ lại cứ ì à ì ạch không chịu tiến lên cho nên bây giờ đã không theo kịp bước đi của xã hội rồi." Quý Huyền nhận ly cafe từ Tiêu Vũ, buồn cười hỏi: "Em hỏi cái này làm gì?"

*Là công cuộc cải cách và mở cửa kinh tế do Đặng Tiểu Bình khởi xướng năm 1978.

Tiêu Vũ bắt chéo chân nói: "Không có gì, hàng xóm mới mà! Đương nhiên là phải tìm hiểu chút chứ."

Quý Huyền liếc nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Thật không?"

Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền cũng không nói thêm gì, rốt cuộc thì anh cũng lăn lộn ở thương trường mấy năm rồi, khả năng đoán suy nghĩ người khác cũng phải có.Anh nhìn ra được sự quan tâm của Tiêu Vũ không phải là sự tò mò với gia đình hàng xóm mới tới mà giống như cô đang ẩn trong bóng tối thu nhập tin tức của kẻ địch vậy.

"Mẹ ơi, mẹ chỉ con làm bài tập đi mẹ." Quý Du cầm vở chạy tới.

Tiêu Vũ cười cười hỏi cô nhóc: "Tiểu Du, nhà bên cạnh có một anh trai nhỏ đấy, con có biết không?"

Quý Du sửng sốt, lắc đầu trả lời: "Con không biết."

Quý Huyền cũng sửng sốt, quay đầu nhìn Tiêu Vũ hỏi: "Sao em biết?"

Tiêu Vũ hết hồn nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Em thấy."

Quý Huyền dựa vào ghế sofa nói: "Người nhà Văn chưa bao giờ tới đây, chỉ trừ bà chủ của Văn gia xuất hiện lúc xem nhà cho đến lúc quyết định dọn vào thôi. Tiêu Vũ...."

"Ha ha ha ha...Tiểu Du! Sao đề đơn giản thế này mà con không làm được? Tới đây nào, để ma mi chỉ cho con." Sau đó Tiêu Vũ dắt tay Quý Du đi ra bàn ngồi.

Quý Huyền: "...Này..."

Tiêu Vũ chả thèm quay đầu nói: "Không rảnh."

Quý Huyền: ".....Tiêu Vũ....."

Tiêu Vũ: "Tiểu Du của chúng ta phải làm bài tập, không rảnh."

Quý Huyền: "....Được rồi, vậy em dạy con đi."

Quý Huyền ngồi ở ghế sofa, vẻ mặt nhàn nhã. Tiêu Vũ thả phào ra, nhìn vào sách bài tập của Quý Du nói: "Nào, Tiểu Du, con không hiểu chỗ nào, để mẹ chỉ cho."

Quý Du gật đầu, mở sách giác khoa ra, Tiêu Vũ ngồi một bên nhìn bài tập hôm nay hỏi: "Sao hôm nay lại mang bài tập về nhà làm?"

Quý Du thương tâm nói: "Hôm nay bà nội của cô Y chết, cô ấy quá buồn nên không có tâm trạng chỉ con làm bài tập."

Tiêu Vũ: "Quả là một câu chuyện buồn." Cô tiếp tục nhìn bài tập của Quý Du, lại hỏi: "Hôm nay cô Y có tới trường dạy không?"

Quý Du buồn bã nói: "Có ạ."

Tiêu Vũ cũng tỏ vẻ buồn bã theo: "Đau buồn như vậy mà cô ấy vẫn đi dạy sao? Tiểu Du, hai ngày này, con đừng tìm cô Y nhé."

Quý Du khiếp sợ hỏi: "Tại sao ạ?"

Tiêu Vũ nói với vẻ đương nhiên: "Đơn giản thôi, Tiểu Du, lúc con không vui, con có thích cha con tìm con không?"

Quý Du lắc đầu còn Quý Huyền thì buồn bực nói: "Đừng có lấy anh làm ví dụ nữa, cho dù có lấy anh làm ví dụ thì có tác dụng gì đâu chứ?"

Tiêu Nhược Quang cũng cầm vở bài tập tới, hỏi Quý Huyền: "Cha ơi, cha có thể chỉ con làm bài tập được không ạ?"

Quý Huyền dịu dàng gật đầu, nhận lấy cuốn vở bài tập: "Sao lại không."

Tiêu Nhược Quang bò lên ghế sofa, chỉ vào một câu hỏi: "Câu này, con không biết."

Quý Huyền cúi đầu đọc đề, anh chỉ thấy trên cuốn vở là hình một nhóm người hình thù kì lạ, chú thích đi kèm ghi là, nhóm người có hình dáng kì quái A là nhân loại,nhóm người có hình dáng kì lạ B là người ngoài hành tinh. Mà Quý Huyền nhìn hoài nhìn mãi vẫn chưa thấy hai cái nhóm quái vật này có gì khác nhau.

Anh nhăn mày, đọc nốt câu hỏi: "Trong nhóm người C, có một người ngoài hành tinh. Hỏi, người đó là ai?"

Quý Huyền lại nhìn thấy, cái hình bên dưới,vẽ một nhóm người kì lạ C, hoàn toàn chả có gì giống con người gì cả.

Quý Huyền: "......" Đề nhà trẻ thật à?

Anh lại cầm cuốn vở lên, đọc lần nữa. Tiêu Nhược Quang vẫn ngây thơ hỏi: "Cha ơi, đáp án là gì thế ạ?"

Quý Huyền khiếp sợ nói: "Cái này...không phải tất cả đều là người ngoài hành tinh sao?"

Tiêu Nhược Quang nhíu mày nói: "Không đâu! Chắc chắn chỉ có một người ngoài hành tinh thôi!"

"Sao con biết?" Quý Huyền hỏi.

Tiêu Nhược Quang trả lời: "Đề ghi vậy mà cha."

Quý Huyền liền nói: "Con đợi chút, để cha tra thử."

(Anh tra nát cái Baidu cũng không ra đâu, tui tra rồi há há há há:smile:)))

Tiêu Nhược Quang khiếp sợ nói: "Cha ơi, cha không biết làm ạ?Đây là đề mẫu giáo mà?"

Quý Huyền: "....." Không biết làm.

Tiêu Nhược Quang chỉ vào mẹ mình, nói: "Mẹ còn biết làm bài tập lớp một kìa cha."

Quý Huyền thật sự muốn rít gào rằng, để cha làm đề lớp 1 đi! Ít nhất thì còn sử dụng được logic, nguyên lý hay quy luật để giải. Chứ đề mẫu giáo của thì sử dụng trí tượng tưởng mới giải được.

Tiêu Vũ lấy cuốn vở bài tập trong tay Quý Huyền, nhìn một lúc rồi nói: "Bây giờ tìm điểm giống nhau giữa các nhóm. Đầu tiên bên nhóm người ngoài hành tinh (B) không có ai có da xám, nhưng ở bên nhóm nhân loại (A) thì có, cho nên chúng ta loại bỏ số 2 và 5. Mà bên nhóm người ngoài hành tinh (B), ai cũng có hình dáng tam giác vì vậy chúng ta loại bỏ 1 và 4. Cuối cùng, đáp án chính là 3."

*Có thể hiểu thế này: Con 2,5 được xác nhận là con người vì có da màu xám (người ngoài hành tinh ko có da xám), còn con 1,4 được xác nhận là con người vì không có hình dáng tam giác (người ngoài hành tinh phải có hình dáng tam giác). Vậy, còn sót lại con 3, suy ra con 3 là người ngoài hành tinh. Vì khúc này mà editor suy nghĩ 3 ngày 3 đêm luôn đó.

Tiêu Nhược Quang buông vở xuống vỗ tay: "Quoa ~ Mẹ thật lợi hại."

Quý Huyền: "...Nói thật đi, em hiểu cái đề này à?"

Tiêu Vũ cười nói: "Là bởi vì anh quá thực tế, đây là đề mẫu giáo, chắc chắn không thể sử dụng lối tư duy của người lớn để giải. Không phải khi xưa đi học chúng ta cũng có mấy loại đề yêu cầu quy nạp trong toán học đó thôi. Đề này cũng tương tự như vậy, yêu cầu của đề là phải đi tìm điểm tương đồng. Mà khi người lớn thì chỉ nhìn thấy hình vẽ của một nhóm sinh vật hình dáng kì lạ vì nhân loại trong suy nghĩa của họ khác so với hình vẽ. Đó gọi là, tự hạn chế suy nghĩ bản thân."

*Quy nạp toán học: là một phương pháp dùng để chứng minh một mệnh đề về bất kỳ tập hợp nào được xếp theo thứ tự. Thanh niên nào chuẩn bị thi đại học chắc sẽ biết nó.

Đề bài ví dụ: Gọi A(n) là một mệnh đề chứa biến n, n ∈ N*. Chứng minh A(n) đúng với mọi số tự nhiên n ∈ N*.


Quý Huyền gật đầu, vẻ mặt khâm phục nói: "Anh khâm phục sự dũng cảm của em, được rồi, bây giờ em trả lời cho anh biết tại sao em lại biết....."

"Tiểu Quang, con còn câu nào muốn hỏi cha không?" Tiêu Vũ bình tĩnh cắt đứt lời nói của Quý Huyền.

"Dạ còn! Cha ơi, cha chỉ còn làm bài này đi!"

Quý Huyền chỉ có thể nhận mệnh mà lấy cuốn vở bài tập của con trai. Tiêu Vũ nhún vai với anh, lộ ra biểu tình bất đắc dĩ.

- -----------

Văn Thiên Lãng dắt Lâm Hồng xuống xe, nhìn ngôi biệt thự trước mắt hài lòng gật đầu, Lâm Hồng dựa vào anh ta mỉm cười.

"Thế nào? Hồng Nhi thích nơi này không?" Văn Thiên Lãng ôn nhu hỏi Lâm Hồng.

Lâm Hồng mềm mại yếu đuối nhìn rồi vui vẻ rúc vào lồng ngực của Văn Thiên Lãng nói: "Em thích lắm, cảm ơn anh, Thiên Lãng."

Văn Thiên Lãng ôm cô ta thật chặt, một tay lại dịu dàng vuốt ve bụng cô ta: "Đứa bé này sau khi sinh ra, nhất định sẽ thích ở đây."

Lâm Hồng cũng đặt hai tay lên bàn tay to của anh ta, hạnh phúc nói: "Vâng, từ nay về sau, đây chính là nhà của chúng ta, ngôi nhà hạnh phúc."

Trai tài gái sắc gắt gao rúc vào nhau, hoàn toàn không để tâm đến cậu bé đang ở trên xe.

Đứa bé trai trông rất gầy yếu, mặc bộ đồng phục của trường nào đó, đeo một chiếc cặp cũ, cậu đứng sau hai ngườ, trầm mặc không lên tiếng.

Mà cả ba người, không ai biết, ở ban công của nhà bên cạnh, có một người phụ nữ mặt baby, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng có mũ đang yên lặng nhìn họ.

Khuôn mặt cô không cảm xúc, nghiêm túc nhìn chằm chằm ba người.

Vẫn là một đứa trẻ thôi!

"Mẹ ơi, mẹ đang xem gì thế?" Quý Du đeo cặp đứng ở cửa hỏi.

Tiêu Vũ quay đầu, mỉm cười: "Đang xem một chú sư tử con."

Quý Du mở to hai mắt, vội chạy xoành xoạch tới: "Sư tử con? Ở đâu? Ở đâu thế ạ?"

Mà Tiêu Nhược Quang cũng nghe được nên cũng vội chạy tới: "Con cũng muốn nhìn, con cũng muốn nhìn."

Quý Huyền cạn lời đi vào theo: "Đừng nghe mẹ con chém gió, sao lại có sư tử, sư tử con ở chỗ này chứ."

Tiêu Vũ nhìn ba cha con đi về hướng mình thì mỉm cười xoay người, tiếp tục nhìn về phía đối diện.

Quý Huyền đứng phía sau cô, nhìn nhóm người nhà bên, nói: "Văn gia chuyển đến rồi à?"

"Ừ." Tiêu Vũ an tĩnh một cách kì lạ nói.

Mà hai chị em nào đó đã trèo lên ghế dựa, Quý Huyền thấy vậy lo lắng: "Hai đứa, không được trèo lên ghế dựa."

Tiếc thay, cả hai đứa nhỏ đều không để tâm đến lời nói của cha mình mà tiếp tục trườn cổ nhìn đối diện.

"Mẹ ơi, bọn họ là người một nhà ạ? Đó là anh trai nhỏ mà mẹ đã nói phải không mẹ?" Quý Du chỉ vào cậu bé trai đi đằng sau vợ chồng Văn gia hỏi.

Đồng thời, cậu bé trai bị Quý Du chỉ bất ngờ quay lại, đôi mắt của cậu chỉ có sự lạnh lẽo, là sự lạnh lẽo đầy gai góc.

"Anh ấy dữ quá." Tiêu Nhược Quang lớn tiếng nói.

Tiêu Vũ vẫn không biểu cảm nhìn cậu nhóc đối diện, nhẹ nhàng nói: "Ừ, cậu nhóc hung dữ đó chính là anh trai nhỏ mẹ đã nói đó." Từ đây, bánh xe vận mệnh bắt đầu lăn bánh, cốt truyện của tụi nhỏ bắt đầu.

Quý Huyền cũng nhíu mày nhìn cậu bé nói: "Đừng để bọn trẻ tới gần thằng nhóc đó." Thằng nhóc đó nhìn là biết không hề đơn giản, tuổi còn nhỏ mà đã có ánh mắt sắc bén như thế, vốn nên có một tâm tính kiên định, đáng tiếc, ánh mắt quá lạnh, quá mức vô tình.

Tiêu Vũ cười cười, vẫy tay với cậu nhóc, miệng lại nói: "Sẽ cố gắng." Hy vọng cốt truyện sẽ đi theo chiều hướng tốt.

Cậu nhóc chỉ nhìn bọn họ, sau đó quay đầu đi vào nhà nhìn ngôi nhà trước mặt, cùng đôi nam nữ mà cậu muốn đạp dưới chân trong tương lai.

"Được rồi, đi thôi! Mấy đứa nên đi học thôi." Tiêu Vũ nhìn ba người Văn gia đi vào biệt thự, cô vỗ tay nói ba cha con nên đi học thì đi học, nên đi làm thì đi làm.

Kết quả là không nghĩ tới Quý Huyền đang ở phía sau mình, xoay người một cái thì đâm vào lồng ngực của anh.Quý Huyền bây giờ có kinh nghiệm rồi, vươn tay ôm lấy vòng eo Tiêu Vũ để cô không bị ngã, đồng thời không ngại ngùng xoa xoa cái eo thon của cô. Kết quả là....Tiêu Vũ cười há há há, giãy dụa trong lồng ngực anh, vừa cười vừa nói: "Đồ khùng này! Ha ha ha ha...ngứa quá đi, ha ha ha ha....anh là con nít à?"

Quý Huyền chỉ cảm thấy đang có một cục bông mềm đang liên tục cọ xát vào người anh, làm tim gan anh ngứa cồn cào.

"Cha, đừng chọt lét mẹ." Tiêu Nhược Quang ôm lấy Quý Huyền hô to: "Mẹ sợ ngứa."

(Giống tui)

Quý Du vừa nghe vội chạy qua ngăn: "Cha hư, dám bắt nạt mẹ!"

Quý Huyền: "......" Cha chiều ba mẹ con quá nên ba mẹ con hư hết rồi đúng không?* (Đều là cục nợ kiếp trước cả)

*Chém tí thôi, câu đúng là câu trong ngoặc nhé bà con.


Tiêu Vũ quay đầu nhìn cửa sổ đối diện, rèm đều kéo xuống hết nên không thấy gì bên trong, Tiêu Vũ nở nụ cười tươi rồi đẩy ba cha con vào trong.

"Tiểu thiếu gia, đến giờ đi học rồi." Âm thanh của quản gia truyền từ ngoài cửa.

Văn Liệt sờ bụng, mái tóc dầu rũ xuống, che khuất đi biểu cảm tối tăm của cậu.

Cậu lại nhìn bóng dáng 4 người một lần nữa rồi kiên định rời đi. Cậu theo quản gia xuống lầu, nhìn thấy cha cậu và cô vợ nhỏ của ông ta đang tình chàng ý thiếp đút nhau ăn cơm sáng. Văn Liệt nhìn đồ ăn trên bàn rồi lại nhìn nụ cười ôn nhu của Lâm Hồng, cuối cùng vẫn quyết định bỏ bữa sáng.

Văn Liệt một mình đi ra khỏi nhà, lúc đi qua biệt thự Quý gia, cậu thấy người phụ nữ nhìn cậu sáng nay đang đứng ở cửa. Cô nhẹ nhàng đặt một phần ăn ở ở cửa rồi ngậm kẹo mút, cà lơ phất phơ đi vào nhà.

Đôi lời của editor:

#1 Lại một nhân vật mới xuất hiện. Mọi người hãy đoán thân phận của em ấy nào.

#2 Mấy bữa nay bệnh lười và bất cần đời của editor tái phát nên cúp cua vài hôm, lịch đăng sẽ sớm ổn định thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK