Tiêu Vũ cười cười giải thích: "Ví dụ như cha con..."
Qúy Huyền: "......" Lại là anh?
Tiêu Vũ tiếp tụ nói: "Mỗi lần mẹ đánh đàn, cha con đều nghiêm túc nghe và vô cùng thích nghe mẹ đàn, đó gọi là fan. Cha chính fan của mẹ đó!"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Nhược Quang như thể nhận ra chân lý, nói: "Vậy con cũng là fan của mẹ, con rất thích nghe mẹ đàn!"
Qúy Du cũng giơ tay: "Con cũng vậy, con cũng vậy, con cũng là fan của mẹ. Con thích nhất là nghe mẹ đánh đàn, thích hơn là nghe Chopin* đánh đàn nhiều."
(Frédéric François Chopin ( 1/ 3 /1810 – 17/10 /1849) là nhà soạn nhạc và nghệ sĩ dương cầm người Ba Lan của thời kỳ âm nhạc Lãng mạn. Ông nổi tiếng toàn thế giới như một trong những người đi tiên phong của thời kỳ này "với chất thơ thiên tài đi cùng với kỹ thuật không một ai đương thời có thể sánh bằng")
Tiêu Vũ vui vẻ mỉm cười: "Đều là những bé ngoan của mẹ."
Qúy Du và Tiêu Nhược Quang đều nhe răng cười, Tiêu Vũ khen các con rồi mới cúi đầu đăng ký tài khoản V.
Cô gọi cho bên dịch vụ khách hàng, giải thích tình huống của mình và cũng không quá khó để chứng minh Tiêu Vũ chính là nhân vật chính trong bài báo, từ ảnh trên chứng minh đến các loại giấy tờ, cô có thể cung cấp đầy đủ. Không bao lâu sau, tài khoản dùng để là quần chúng ăn dưa nay đã xuất hiện kí hiệu V màu cam.
(* Tài khoản của người nổi tiếng được tặng huy hiệu chữ V màu cam.)
"Ôi, thật hoài niệm." Tiêu Vũ sờ vào cái kí hiệu V nho nhỏ.
Qúy Huyền cảm thấy kì quái: "Hoài niệm? Đây không phải là lần đầu tiên em đăng kí tài khoản à?"
Tiêu Vũ còn chẳng thèm ngẩng đầu nói lại: "Em dùng sai từ, sao anh cứ bắt bẻ từng chữ em nói thế. "
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ viết comment cho cái tài khoản @Những điều bạn chưa biết : 【Này anh bạn, dùng tôi để lừa tiền mà không chia cho tôi là không có lương tâm đó nha ~ 】
Gắn kèm ba cái sticke đầu chó, nhìn lại hai lần, cảm thấy không có vấn đề gì liền đăng lên.
Tiêu Vũ thở dài nhìn Qúy Huyền nói: "Hài..., nếu mấy người họ làm cho mẹ con em lên hot search sớm một chút thì em nhất định không tìm anh."
Qúy Huyền cười lạnh: "Sau đó anh nhìn thấy trên hot search là vợ trước cùng với một đứa trẻ y hệt mình, em cho rằng anh sẽ không tìm hai mẹ con em?"
Tiêu Vũ sửng sốt, ấy! Không đúng! Vậy sao kiếp trước nguyên thân không có ai tìm?
Tiêu Vũ ngẫm nghĩ lại sau đó phát hiện ra là đời trước không có ai lấy chuyện của hai mẹ con nguyên thân đăng tren Weibo.
Bình tĩnh nhớ lại, phát hiện ra trong trí nhớ có một người tên là Ngụy Kiến Hoa giới tính nam, có chút tiếng tăm trong ngành truyền thông, đang ở độ tuổi hoàng kim 36 tuổi. Vào một buổi sáng đẹp trời đầu tháng 11 đã tìm được bệnh viện mà nguyên thân nằm viện, sau đó đóng tiền viện phí cho cô ấy.
Bởi vì anh ta chú ý đến nguyên thân cho nên đồng nghiệp bắt được tin tức hai mẹ con đã nói với anh ta. Sau khi hỏi ý kiến nguyên thân liền đem cái tin này áp xuống cho nên đời trước nguyên thân không có xuất hiện trước công chúng bằng cách này.
Tiêu Vũ thở dài, nói như vậy thì đời này vì hai mẹ con cô đã được Qúy Huyền đón đi trước đó cho nên Ngụy Kiến Hoa không tìm thấy cô. Cho nên anh ta không có động tĩnh gì, đồng nghiệp của anh và những người khác không biết anh ta chú ý đến Tiêu Vũ nên không có nói cho anh ta cái tin này.
Bài báo mới đăng lên liền trở thành tin hot, Tiêu Vũ nghĩ bây giờ chắc Ngụy Kiến Hoa cũng đã thấy được bài báo rồi.
"Em đang nghĩ gì đấy?" Qúy Huyền nhíu mày hỏi cô.
Tiêu Vũ lắc đầu trả lời: "Không có gì, chỉ là không thích làm quân cờ của người ta thôi."
Qúy Huyên gật đầu, sau đó cùng hai con đi học. Tiêu Vũ ăn sáng xong thì bắt đầu tập phục hồi chức năng.
Tốc độ khôi phục tên lửa của cô đã làm cho chị Vương cũng phải tin rằng cô bị chuẩn đoán sai. Hiện tại Tiêu Vũ đã có thể đi bộ chậm rãi. Chị Vương đối với việc này cũng đã chai mặt luôn rồi.
Khoảng giữa trưa, Tiêu Vũ thấy tài khoản của mình lên hot search cùng với cái tài khoản đăng bài báo kia, phần comment đã loạn cả lên, nhắn đầy câu hỏi:
【Chuyện này là sao?】
【Dưa lần này ngon à nha】
【 Ai giải thích cho tôi đi? Sáng nay lão tử mới gửi 100 tệ vào cái tài khoản đó!!】
【Sáng nay tôi đã khóc đến mù cả mắt đó】
Tiêu Vũ thấy phần comment loạn xì ngầu cả lên vẫn bình tĩnh tập đi bộ, cô có thể biết được mình khôi phục đến mức độ nào, thật ra là tốt hơn rất nhiều so với những gì chị Vương thấy.
Nếu không có bàn tay vàng mà 404 cho thì với thương thế của cô, dù có tập phục hồi chức năng nhưng vĩnh viễn vẫn không thể chơi đàn được nữa. Tai nạn lần này đã làm rất nhiều khúc xương trên người cô gãy, ngón tay là một trong số đó, vụ tai nạn đó đã chia cắt Tiêu Vũ với piano.
May mà có 404, làm cơ thể này có thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất, cho nên việc trở thành nhà biểu diễn piano không phải xa vời.
Sau khi tập phục hồi chứ năng xong, Tiêu Vũ đi tắm rửa rồi đi tập đàn, đầu tiên là khởi động nửa tiếng với cây đàn organ.
Đúng vậy, đàn piano cũng cần phải khởi động, giống như các nghệ sĩ múa cũng phải căng cơ giãn cốt trước khi biểu diễn hay trước khi bơi thì phải kéo tay duỗi chân vậy.
Nghệ sĩ piano trước khi đánh đàn cũng sẽ làm nóng người trước, như vậy khi biểu diễn sẽ tốt hơn.
Mỗi ngày Tiêu Vũ đều khởi động khoảng 20 phút, chủ yếu là tập thang âm* cùng bà âm**. Sau đó cô sẽ sẽ dùng 1-2 tiếng để tập bài tập cử động ngón tay đến tập etude*** hoặc các bài phù hợp với phong cách của cô. Sau đó cô sẽ dành thời gian để đánh hoàn chỉnh một số bài, những bài luyện tập của cô chủ yếu đều là bản gốc chứ không sử dụng bản chỉnh sửa.
( *Thang âm (scale)- 音阶 còn thường được gọi là gam là một chuỗi âm cách nhau nửa bậc hay một bậc âm (step, tone)
**Bà âm (Arpeggio)-琶音 là một loạt các hợp âm được phát liên tục từ thấp đến cao hoặc cao đến thấp, có thể được coi là một loại hợp âm bị hỏng.
***Etude - 练习 là một đoạn khí nhạc ngắn, thường là viết cho piano, có độ khó nhất định. Người ta sáng tác etude với mục đích hoàn thiện một mặt nào đó trong kỹ thuật biểu diễn của nghệ sĩ nhưng cùng lúc vẫn khơi gợi hứng thú âm nhạc.)
Cha Tiêu đã từng nói, bản gốc chưa bị chịu ảnh hưởng từ những người biên tập mà những bản chỉnh sửa về sau, chẳng những sẽ làm ảnh hưởng tới người luyện đàn mà làm cho người luyện đàn sẽ có ý kiến trái ngược với nó. Đương nhiên nếu bạn luyện tập với bản chỉnh sửa của các nhạc sĩ có thẩm quyền vẫn có chỗ tốt nhưng đừng để nó kìm hãm sự sáng tạo của bạn cũng như đừng biến mình thành nô lệ của những bàn gốc, cho nên, kỹ thuật đánh piano không hề dễ chút nào.
"Cô Tiêu, cô có điện thoại." Chị Vương đứng một bên nhắc nhở.
Tiêu Vũ đánh nốt đoạn ngắn cuối cùng của bài. Chị Vương không hiểu piano, người ngoài ngành nghe cho vui người trong ngành xem đó là môn đạo. Đối với chị Vương những bài đàn của Tiêu Vũ với các bài đàn trên TV cũng không khác gì nhau.
Tiêu Vũ lấy điện thoại, đối phương đã cúp máy, một lát sau đã gọi lại.
"Xin chào, có phải cô Tiêu Vũ đúng không?" người gọi là một người phụ nữ ăn nói mềm mại.
Tiêu Vũ Ừ một tiếng, đối phương biết Tiêu Vũ không có ý định tiếp lời liền nói: "Là thế này, tôi là đồng nghiệp của tài khoản @ Những điều bạn chưa biết...."
"A! Là kẻ lừa tiền đúng không? Mấy người vẫn là đồng nghiệp ấy à? Sao, công ty hai người là gì đấy?"
Đối phương im lặng chốc lát thì nói: "Không phải như thế, chúng tôi vốn đã muốn liên hệ với cô từ trước nhưng mà lúc tới bệnh viện thì không thấy cô."
"Nếu không thấy người mà mấy người dám lấy chuyện của tôi đăng lên Weibo?" Tiêu Vũ lạnh lùng hỏi, tay trái đập vào cây đàn piano.
"Bởi vì..." Đối phương ngẩn người, sau đó nói: "Chúng tôi đã từng phỏng vấn cô, có lẽ cô không nhớ rõ chứ khi ấy hộ sĩ đã nói chuyện thay cô. Chúng tôi cũng đã nói qua rằng sẽ đăng chuyện của cô lên mạng, khi đó cô cũng ở đó."
"Ồ ~~~"Tiêu Vũ dừng tay lại và hỏi: "Tôi biết? Coi như lúc đó tôi biết thì tại sao số tài khoản ngân hàng lại không phải của tôi? Cô gái, lúc đó tôi bị thương, nếu tôi có ý thức sao cô không phỏng vấn tôi? Còn nếu không phỏng vấn tôi thì có thể thấy được trạng thái lúc đó của tôi chẳng những không thể nhận phỏng vấn mà khả năng nói chuyện còn chả có hay có thể nói lúc đó ý thức của tôi còn chưa dậy?"
"......"
"Còn nữa, tại sao bài báo lại không được đăng từ trước mà đợi cho đến khi tôi xuất viện rồi mới đăng lên? Mà đăng lên lại không có thông báo với tôi, đây có xem như là xâm phạm quyền riêng tư đấy, phải không? Hơn nữa lấy chuyện người khác để tư lợi có thể xem như là lừa dối, Cho nên,không có sớm đăng bài, không phải là do chuyện của tôi vẫn còn hot quanh đó à? Cô sợ người ta tìm thấy bệnh viện dễ dàng sao?" Tiêu Vũ nói chuyện rất bình tĩnh,không thể hiện sự tức giận gì.
"Không phải, không phải, chúng tôi...."
"Tôi biết mấy người sẽ nói, mấy người nhất định sẽ đưa tiền cho tôi. Nhưng mà số tiền được ủng hộ là bao nhiêu, đâu có ai biết được."
Đối phương rốt cuộc cũng gần tức giận, nói: "Cô khinh người..."
"Mấy người có biết tại sao tôi lại chắc chắn mấy người là lừa tiền không?
"......"
"Bởi vì vào ngày 28/9 hôm đó, hai người bàn bạc cái gì đều chui vào não tôi hết đấy." Tiêu Vũ cười to hai tiếng nói: "Kinh hỉ không, bất ngờ không?"
"......"
"Cho rằng nhà tôi chỉ có mỗi đứa nhóc, cho rằng đưa nhiều hay ít nó cũng không biết đúng không? Nếu về sau mà người nhà của tôi không tìm tới là số tiền quên góp đều vào ví mấy người hết đúng không? Mà có tìm tới thì đưa cho tí tẹo phải không? Dù sao con tôi cũng mới 3 tuổi phải không? Tôi nghĩ hai người không biết chữ kỳ tích viết thế nào mà!"
Tiêu Vũ vừa nói xong. đối phương lập tức cúp máy, Tiêu Vũ xoa cằm nói với chị Vương: "Cô ta thật sự rất ngạc nhiên đó."
Chị Vương: ".....Đây gọi là lừa tiền sao?"
Tiêu Vũ: "Cũng không hẳn vậy, chắc cũng có ý muốn giúp đỡ. Nhưng bất kì tổ chức nào cũng có mấy con sâu."
Chị Vương thấy cô bình tĩnh như vậy, nghĩ rằng đó chẳng phải chuyện lớn nên không nói gì.
Một tiếng sau, Tiêu Vũ lại lên Weibo, liền thấy tài khoản @ Những điều bạn chưa biết đã đăng một bài viết để đáp lại.
Ý tứ cũng khá đơn giản, đại khái là nói Tiêu Vũ sợ tiền bị bọn họ tham ô, lại nhấn mạnh rằng họ là bên tổ chức từ thiện liêm minh đại diện cho tình yêu, sẽ không bao giờ làm những hành động thiếu đạo đức như vậy.Đồng thời cũng nêu giải thích tại sao lại lấy số tài khoản ngân hàng của công ty,chủ tài khoản đã nói rằng mặc dù lúc đó Tiêu Vũ đã tỉnh lại nhưng thần trí của cô vẫn chưa ổn định cho nên nếu có gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của cô ấy thì cô ấy cũng không thể đi rút được.
Mà người thân duy nhất chỉ là một đứa trẻ, vì vậy họ cung cấp số tài khoản của công ty về sau sẽ rút ra và đi đến bệnh viện đưa cho cô. Như vậy thì có thể đề phòng trường hợp tiền bị kẹt trong ngân hàng. Không nghĩ rằng Tiêu Vũ sẽ hiểu nhầm, họ thành thật xin lỗi. Tóm lại, dù quyên góp được bao nhiêu thì họ vẫn sẽ công bố số tiền
Sau đó thì làm đúng lương tâm, tận tay đưa toàn bộ giấy tờ và tiền cho Tiêu Vũ.
Ồ ~!
Tiêu Vũ đọc bài viết xong còn cảm thấy phải bất bình cho tài khoản @ Những điều bạn chưa biết.
__Chơi thương hại phải không? Cho rằng mình là đại boss à? Đương nhiên là không, người ta có lòng tốt muốn giúp mày mà mày còn chơi chiêu bán thảm để kiếm tiền, hơn nữa thông qua bài viết tôi chắc chắn cái người bị xe tông này là một mụ phù thủy độc ác chán ghét.
__Còn không biết vì sao mà lại bị tai nạn giao thông! Có khi là không tuân theo luật đó, có khi tài xế đụng bị tai bay vạ gió đó....
__ Tôi tưởng cái bài sáng nay là trò đùa, đáp lại cho vui thôi. Tiền rớt vào mắt* rồi à?
(Nguyên gốc là "掉钱眼里" Cái câu này hình như mang nghĩa là trong mắt chỉ có tiền thôi à?)
(Ở phân đoạn này editor không biết đây là comment thiệt hay chỉ là suy nghĩ của Tiêu Vũ nữa tại bản cv lẫn gốc không sử dụng dấu ngoặc kép hay kí hiệu gì cả, thôi thì cứ để in nghiêng vậy. ( ̄(工) ̄))
Tiêu Vũ có thể đoán rằng dư luận sẽ phản ứng gì.
Qủa nhiên, ngay sau đó, cư dân mạng chuyển hướng nóng súng, nã đạn vào cô, bắn cô tan xác luôn.
Thậm chí còn chửi cả người nhà của cô, vô số comment nguyền rủa tag tên cô vào vô.
Chị Vương đứng một bên massage cho cô đọc những comment thì vô cùng tức giận: "Mấy người họ thật quá đáng, rõ ràng là bọn họ lừa tiền."
Khóe môi của Tiêu Vũ nâng lên, lộ ra biểu tình đắc ý nói: "Chúng ta tới công ty Qúy Huyền thôi nào."
Chị Vương: "????"
_Chú thích thêm:
*Ngồi trong mắt tiền (Tiền rớt vào mắt) - 掉钱眼里theo baidu thì câu này có 2 nghĩa:
1. Có thể nói là bạn có sự nghiệp lớn.
2. Cũng có thể nói rằng bạn là một người vụ lợi, làm hết thảy vì tiền
Câu này có một điển tích như sau:
Trong một lần yến hội thời Nam Tống, có một nghệ sĩ đã nói với Triệu Cấu rằng: "Bệ hạ, ta có thể nhìn thấy ngôi sao chiêm tinh của mỗi người thông qua đồng tiền ".
Vì thế Triệu Cấu yêu cầu người nghệ sĩ đó biểu diễn, người này đem đồng tiền nhắm ngay Triệu Cấu nói: "Bệ hạ, ta nhìn đến chính là đế tinh."
Sau đó hắn lại đem đồng tiền nhắm ngay Tần Cối nói: "Tần Thái úy là tương tinh".
Cuối cùng hắn đem đồng tiền nhắm ngay Trương Tuấn ( là tể tướng, cực yêu tiền) nói: "Ta không thấy được ngôi sao nào, chỉ nhìn đến Trương Quận Vương ngồi trong mắt tiền."
Một trận cười vang......
Edit dựa trên google dịch thui ~~~~)
Đôi lời của editor:
#1 Hãy đón xem chị Tiêu xử lý mọi chuyện ra sao nhé! §(* ̄▽ ̄*)§