VietWriter
+
+
bụng.
VietWriter
Hai người vừa thành thân xong. Phản loạn y như rằng nghênh ngang lục soát từng nhà
trong thôn. Đoàn Ngọc Dung lúc này trang điểm lại một chút, bọn chúng hoàn toàn không nhận ra. Đồng thời, có Phương Trình Đông ở giữa, bọn chúng cũng chẳng nghi ngờ gì.
Một tháng sau, phản loạn được dẹp. Triều đình ban bố chính sách mới. Tú tài chỉ cần vượt qua một vòng thi nữa là có thể được bổ nhiệm làm quan. Phương Trình Đông ăn may, trở thành quan tứ phẩm. Cả nhà họ Phương trong đó có cả bà nhanh chóng dọn lên kinh thành.
Dọn lên kinh thành chưa được bao lâu, Đoàn Ngọc Dung có thai sau đó sinh ra Phương
Ngọc Oanh.
triều, vừa có tiềm năng, thân phận lại đặc biệt, bị gia đình ghẻ lạnh, muốn chứng minh bản thân mình. Bọn họ cũng được huấn luyện để chỉ trung thành với Ngài. Ngay cả gia thế hay phụ thân bọn họ cũng có thể từ bỏ bất cứ lúc này. Đây cũng chính là ý muốn của Hoàng thượng ngay từ khi thành lập tổ chức này. Phương Trình Đông chắc chắn chẳng thể ngờ rằng trong phủ của mình lại có người của Hoàng thượng. Hơn thế, chính ông ta là người tạo nên cơ hội để nàng trở thành người của tổ chức này. Năm đó, nàng được chọn cũng chỉ là tình cờ do một lần được Phương Trình Đông đưa vào cung dự tiệc. Với phẩm cấp của ông ta thì vẫn chưa được đưa người nhà vào cung nhưng năm ấy là ngoại lệ. Cũng vì lần ấy, cuộc đời nàng mãi mãi thay đổi. Đến bây giờ nàng
nghĩ lại, khéo khi lúc đó Hoàng thượng đã điều tra từ trước rồi. Trên đời, khó mà có chuyện
nào tình cờ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Phương Ngọc Oanh lại nhớ đến một người. Tổ chức kinh do Hoàng thượng huấn luyện vốn được chia ra nam nữ khác nhau. Bọn họ cũng không biết danh tính thật của đối phương. Tất cả đều dùng mật danh. Nữ nhân lấy số chẵn, nam nhân lấy số lẻ. Mặt mũi lại càng không biết được. Điều này để đảm bảo an toàn cho cả hai bên. Nhưng Phương Ngọc Oanh nghĩ chỉ cần mình nhìn thấy người kia chắc chắn sẽ nhận ra. Năm chín tuổi, nàng được thành nhan triệu kiến riêng, theo người từ đó, được bồi dưỡng
văn võ. Năm mười một tuổi thì chính thức vào tổ chức huấn luyện một năm. Năm mười ba
tuổi, nàng hỗ trợ người khác thu thập tin tức. Năm mười bốn tuổi, nàng chính thức nhận nhiệm vụ đơn độc hoàn thành. Năm mười lăm tuổi, nàng gặp người kia. Đó cũng là lần đầu tiên nàng bị ấn tượng với một người như thế. Đôi mắt ấy đen láy, nhìn nàng không rời. Tuy rằng khi ấy, nàng chỉ thấy hình bóng của mình chứ không thấy có chút tình cảm nào. “Ngươi ăn đi” Người ấy nói rồi nhắc nhở: “Ăn xong ta sẽ bôi thuốc cho người” Đó không phải lần đầu tiên nàng bị thương khi làm nhiệm vụ nhưng đó lại là lần đầu tiên nàng được người khác chăm sóc trừ nha hoàn và thân mẫu của mình.