“Thân là phận nữ nhi trong nhà lại không biết điều, dám đặt điều kiện với phụ thân. Ngươi xem thử mình xem có đáng là nữ nhi, là nội tôn của Phương gia hay không?” “Nội tổ mẫu thiên vị Uyển nhi. Nội tôn cũng chẳng còn cách nào khác” Phương Ngọc Oanh đỏ mắt nói. Trong mắt tất cả mọi người bây giờ, dáng vẻ của nàng là bị bức đến đường cùng, không thể không làm loạn. “Oanh nhi, sao có thể nói như thế với nội tổ mẫu được?” Mộc Dung Nguyệt trách mắng. “Tỷ tỷ, hiện giờ Oanh nhi đang kích động như thế. Lời này của tỷ sẽ chỉ khiến Oanh nhi càng làm loạn hơn thôi.” Tường Nguyệt Hoa nhắc nhở. Nàng là thiếp thất thứ ba vào phủ, sau Đoàn Ngọc Dung và Liễu Mai Nguyệt, cũng là thân mẫu của Phương Mỹ Huệ.
VietWriter
Sa Tổ Hằng nghe vậy cười khanh khách nói:
“Oanh nhi lần này đúng là làm lớn. Tất cả mọi người trong phủ đều đến đây vì nó”. Vũ Tổ Nga nghe thể liền liếc mắt nhìn nàng. Sa Tổ Hằng thấy vậy vội vàng cười xòa. Nàng
mới vào phủ hai năm nay, không được lòng bà bà cho lắm. Liễu Mai Nguyệt đứng bên cạnh
không nói gì.
VietWriter
“Đại nhân đi nghỉ ngơi trước. Thiếp sẽ từ từ khuyên bảo Oanh nhi” Mộc Dung Nguyệt đứng ra giảng hòa.
Phương Trình Đông thấy vậy phất tay rời đi. Sa Tổ Hằng nhanh chân đi theo. Vũ Tổ Nga
cũng không ở lại. Những người khác nhanh chóng giải tán. “Di nương nghĩ chuyện này sẽ giải quyết thế nào?” Phương Mỹ Huệ hỏi.
Kế sách kia là do nàng bày cho Phương Lan Uyển. Nhưng việc này sẽ không ai truy cứu nàng cả. Nàng ném đá giấu tay, không ai biết. Mà cho dù có biết cũng chẳng làm gì được nàng. Nàng cũng chỉ nói vài câu. Mọi việc là Phương Lan Uyển tự mình chủ trương. “Tỷ tỷ chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội này” Tường Nguyệt Hoa mỉm cười nói. Trong các thiếp thất của đại nhân, Mộc Dung Nguyệt không ưa nhất là Đoàn Ngọc Dung.
Khi Mộc Dung Nguyệt chưa vào cửa, Đoàn Ngọc Dung đã vào phủ rồi lại còn mang thai con
của đại nhân. Lúc đó, nếu không phải đứa nhỏ sinh ra là nữ nhi, chức vị trưởng tử của
Phương phủ cũng không đến lượt Phương Trình Huy. Đại nhân cũng sẽ không vì thế mà nảy sinh xích mích với Đoàn Ngọc Dung. Đoàn Ngọc Dung còn ở trong phủ, Mộc Dung Nguyệt sẽ càng không thoải mái.
Phương Mỹ Huệ nghe vậy liền cười nhẹ. Bản thân nàng cũng không ưa nhị phòng của phụ
thân chút nào. Nếu nhân cơ hội này đẩy được Đoàn Ngọc Dung đi, thân mẫu của nàng sẽ có nhiều cơ hội lấy lòng phụ thân hơn. Trong lúc ấy, Mộc Dung Nguyệt ở lại phòng của Phương Ngọc Oanh dịu dàng nói:
“Oanh nhi muốn gì nói một tiếng với mẫu thân không phải là được rồi hay sao? Cần gì phải oanh động mọi người như vậy.”
Mộc Dung Nguyệt nói xong thở dài. Đoàn Ngọc Dung không nói gì, chỉ chú tâm vào việc băng bó cho nữ nhi của mình.
“Mộc Dung Nguyệt chắc chắn sẽ làm” Đoàn Ngọc Dung cũng mỉm cười theo.
Phương Ngọc Oanh cũng cười. Trong phủ ai cũng nghĩ thân mẫu của nàng là người hiền lành, nhu nhược, dễ bị ức hiếp. Nhưng Phương Ngọc Oanh biết tất cả chỉ là giả dối mà thôi, là lớp vỏ bọc bên ngoài mẫu thân cố tình dựng lên. Mẫu thân chẳng qua là lười tranh chấp với bọn họ. Mấy năm qua, nếu không phải vì tình thế bắt buộc, mẫu thân cũng không nhẫn
nhịn như thế.
Đoàn Ngọc Dung ở lại phòng của Phương Ngọc Oanh thêm một chốc nữa mới rời đi. Nhìn
tường viện phía xa, bà lại miên man nhớ đến câu chuyện xưa. “Ngọc Dung, nàng mau chạy đi” Một nam nhân trên người y phục sang trọng gấp gáp đẩy bà ra khỏi cửa. Xung quanh tiếng khóc lóc, gào thét như xé trời. Máu tươi nhuộm đỏ cả một
khoảng sân.