Sau lần ấy, nàng và người kia gặp nhau nhiều hơn. Hai người bọn họ cũng hợp tác ăn ý hơn rất nhiều. Rồi tình cảm cứ thế nảy sinh lúc nào không hay. Bọn họ không biết mặt nhau nhưng lại yêu đối phương. Cho dù có khăn bịt mặt ngăn cách, cả hai người bọn họ cũng đều có thể phát hiện ra đối phương. Phương Ngọc Oanh vẫn nhớ lần gặp gần đây nhất của hai người bọn họ là nửa tháng trước. Khi ấy, bọn họ đến vùng ven kinh thành, điều tra thể thiếp của một vị quan. Cả hai người theo dõi biệt viện đấy cả đêm liền. Bọn họ ngồi bên cạnh nhau, không có động tác thân mật nào cả nhưng dường như lại rất hài hòa. “Thập Lục, vết thương lần trước của ngươi đã liền chưa?” Nam nhân đè thấp giọng hỏi. Lần trước, để bảo vệ người này, nàng bị thương. Vết thương không quá sâu. Cộng thêm dùng thuốc kịp thời nên thực ra không có vấn đề gì cả. Nhưng nam nhân vẫn không nhịn được lo lắng. “Thập Ngũ, vết thương của ta đã liền rồi” Phương Ngọc Oanh nhẹ giọng trả lời rồi bâng quơ
VietWriter
nói:
“Ta sắp mười tám. Nhìn ngươi cũng đã đến tuổi thành gia lập thất đi?”
Nam nhân im lặng. Phương Ngọc Oanh không tiếp tục hỏi. Bọn họ còn cách nhau một tầng giấy mỏng manh nhưng chẳng ai chịu chọc thủng cả. Nói đi nói lại, nhiệm vụ của bọn họ khá nguy hiểm. Hơn thế nữa, bọn họ cũng chẳng biết đối phương là người nào cả. Nói muốn cưới xin cũng chẳng biết phải tìm ai. “Ta không biết. Mẫu thân ta mất rồi. Phụ thân ta vốn chẳng quan tâm.” Nam nhân lạnh nhạt
nói.
VietWriter
Bình thường bọn họ rất ít nói đến những chuyện cá nhân để tránh bị bại lộ. Nhưng lúc này, nam nhân kia chỉ muốn nói rõ lòng mình với người bên cạnh mà thôi.
“Ít nhất người còn nhìn thấy phụ thân mình” Phương Ngọc Oanh trả lời. Ngay sau đó, hai
người liền im lặng.
1
Nhớ đến dây, Phương Ngọc Oanh thở dài. Nàng chẳng tránh khỏi việc phải gả đi. Mạc đại công tử của Mạc phủ hiện giờ là lựa chọn tốt nhất của nàng rồi. Ít ra còn hơn việc Phương Trình Đông gả năng cho lão nam nhân nào đó để làm thiếp thất. Chỉ là tình cảm này cứ thế bị dang dở. Nàng không cam lòng mà thôi. Càng nghĩ lại càng sầu não, Phương Ngọc Oanh quyết định gạt những điều này ra khỏi đầu. Nhưng nàng hiện giờ hoàn toàn không biết Thập Ngũ mình đang nhớ nhung cũng đang nhớ nhung nàng.
Trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc nam nhân khép hờ đôi mắt tưởng chừng như đã ngủ nhưng thực ra lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nam nhân không lo lắng về hôn sự sắp tới. Song lòng hắn lại bận tâm một người, Thập Lục, người con gái hắn chưa từng biết mặt.
Hắn là người do Hoàng thượng bí mật huấn luyện. Hắn đã từng thi hành rất nhiều nhiệm vụ do Ngài giao, cũng đã hợp tác với những người khác. Nhưng lần đầu tiên gặp nàng, hắn cứ như thế rung động. Đó là một buổi tối trời đông giá rét. Hai người cùng thực hiện nhiệm vụ nhưng người ấy bị thương. Lúc ấy, tuy rằng không nhìn mặt, hắn cũng đoán được người trước mặt là một cô nương nhỏ tuổi, khoảng mười bốn, mười lăm mà thôi. Bọn họ không thể
rời khỏi nơi đó ngay được nên hắn băng bó cho nàng. Đó là lần đầu tiên hắn băng bó cho
người khác.
Cô nương nhỏ tuổi ấy cứ thế dùng đôi mắt to tròn đầy vẻ trong sáng nhìn hắn. Đôi mắt ấy khiến hắn dao động cũng khiến hắn nhớ thương suốt bao năm qua. Hắn động tình, mộng xuân lần đầu tiên đối tượng cũng là nàng ấy. Bọn họ không thấy mặt nhau nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra bên dưới chiếc khăn ấy là một gương mặt thế nào. Nàng chắc chắn
cũng rất xinh đẹp.
Sau lần ấy, bọn họ cũng hợp tác với nhau vài lần nữa. Cứ thế cho đến năm nàng mười tám,
khoảng thời gian mà bất kỳ cô nương nào cũng chuẩn bị xuất giá. Để qua mười chín, hai
mươi sẽ trở thành bà cô già.
Khi ấy, hắn suýt chút nữa đã gặng hỏi danh tính của Thập Lục. Nhưng cuối cùng, lý trí kéo
hắn lại. Bọn họ không thể biết danh tính thật của nhau. Thậm chí, cho dù biết được, với thân
phận của hắn, hắn cũng chẳng có cách nào cưới nàng về cả. Vì vậy, khi nàng hỏi chuyện thành gia lập thất, hắn chỉ im lặng. Hiện giờ, hắn không tự quyết định được.
Hắn không nhịn được thở hắt. Không biết bao giờ hắn có thể gặp lại Thập Lục đây. Lần sau gặp gỡ, hắn đã là người có gia thất. Còn nàng thì sao? Không biết nàng đã trở thành nương tử của người khác hay chưa? Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng hắn lại đau nhói. “Thiếu gia, đã đến giờ uống thuốc rồi” Bên ngoài vang lên âm thanh của nha hoàn. Hắn từ từ mở mắt, ho khan vài tiếng rồi khó chịu nói: “Vào đi! Lần sau người cứ thế mà vào, không cần gõ cửa”