Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chẳng nhẽ phải gả Uyển nhi cho trưởng tử nhà đó hay sao? Ta nghe nói đại công tử của Mạc phủ quanh năm ốm yếu mà” Vũ Tổ Nga cau mày nói.


Hôn ước này năm đó do Mạc phủ muốn trả ơn phu quân của bà cứu Mạc lão gia mà định ra. Khi đó, Mạc đại nhân đang giữ chức quan tam phẩm. Lúc ấy, bà nghĩ mọi việc đều tốt. Mạc đại nhân yêu thương thê tử của mình như vậy, chắc chắn sẽ yêu thương nhi tử mới chào đời. Ai ngờ, thê tử của Mạc đại nhân vì khó sinh mà chết. Trưởng tử cứ thế bị ghẻ lạnh mà lớn lên lại mang thêm một thân bệnh tật. Do đó, mọi việc mới dùng dằng đến bây giờ.



VietWriter



“Là con gà bệnh Mạc Đường Quân kia sao? Uyên nhi không lấy. Có chết Uyên nhi cũng


không lấy hắn ta” Phương Lan Uyển gào lên. Trong kinh thành, có ai mà không biết Mạc


Đường Quân sắp chết cơ chứ. Nàng không muốn bị gả vào nhà đó rồi thành quả phụ sống đơn độc, lẻ loi đầu. “Trưởng bối còn chưa nói gì. Sao ngươi có thể xen miệng vào?” Phương Trình Đông quát. Phương Lan Uyển nghe vậy liền bật khóc. Nàng cây có mẫu thân và nội tổ mẫu làm chỗ dựa liền uất ức nói: “Uyển nhi không lấy. Nếu phụ thân bắt Uyển nhi lấy hắn ta, Uyển nhi thà chết còn hơn”



VietWriter



Phương Lan Uyển nói xong liền chạy ra khỏi sảnh chính. Sắc mặt Phương Trình Đông không vui chút nào. Ông trách cứ: “Nàng xem thử xem bản thân mình dạy nữ nhi như thế hay sao? Chuyện này liên quan đến mặt mũi của Phương gia. Nói không gả là không gả được à?”. “Đại nhân chớ nóng vội. Uyển nhi tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lại đột nhiên nghe đến tin này nên mới phản ứng như vậy? Mộc Dung Nguyệt khuyên can. “Dung Nguyệt, ngươi mau đi xem Uyển nhi thế nào? Vũ Tổ Nga thở dài dặn dò: “Chuyện hôn ước từ từ bàn bạc lại cũng được. Nhưng hôn ước này không thể hủy. Mạc đại nhân giờ đã là Thượng thư Hộ bộ. Phương gia đắc tội không nổi”. Tin tức này nhanh chóng đến tai Phương Ngọc Oanh. Nàng mỉm cười để chiếc kéo xuống


rồi nói:


“Ngươi nói thử xem lần này bọn họ có tính kế lên đầu ta không? Phương Lan Uyển không muốn gả đi, chắc chắn phải tìm kiếm người thay thế”.


Tiểu Liên im lặng không nói. Phương Ngọc Oanh cũng không đợi nàng ta trả lời mỉm cười


hỏi:


“Sao Mạc phủ lại vội vã như vậy? Ngươi có biết không?” “Bẩm tiểu thư, nô tỳ nghe nói là có pháp sư đến Mạc phủ làm phép. Pháp sư nói rằng Mạc


đại công tử muốn khỏe lên thì cần có việc vui xung hỉ” Tiểu Liên thận trọng đáp.


Phương Ngọc Oanh bật cười: “Nương tử xung hỉ sao?”


(D


Tin tức này không bao lâu sau liền lan truyền khắp Phương phủ. Hạ nhân đều lén lút bàn tán với nhau. Chủ nhân trong nhà cũng không nhịn được nhiều lời. Phương Lan Uyển càng nghe càng rầu rĩ.


Hôm qua, nàng khóc lóc một trận lớn. Phương Lan Uyển vốn tưởng mẫu thân sẽ chiều theo ý mình, không bắt nàng gả đi nữa. Nhưng ai mà ngờ mẫu thân cũng chỉ an ủi mà thôi. Còn chuyện hôn ước kia gần như là đã định rồi.


Phương Lan Uyển càng nghĩ càng không vui. Ngay cả tâm trạng đi ra ngoài dạo phố nàng cũng không có. Bình thường, nàng là người rất thích đi ra ngoài. Nhưng mấy hôm nay cũng chỉ ru rú ở trong phủ. “Đáng chết! Bản tiểu thư xinh đẹp như thế này, tại sao lại phải gả cho con gà bệnh đó chứ?” Phương Lan Uyển ở trong đình càu nhàu. “Lan Uyển tỷ tỷ có gì không vui sao?” Đúng lúc này, tiếng nói lanh lảnh từ phía xa vọng đến.


Phương Lan Uyển đưa mắt nhìn. Thấy người đến là ai, nàng lại càng chán ghét hơn. Trong nhà này, nàng ghét rất nhiều người. Nhưng ghét nhất là Phương Ngọc Oanh, kẻ chiếm vị trí trưởng nữ của nàng và Phương Mỹ Huệ, nha đầu sinh sau nàng có vài ngày. “Nay Mỹ Huệ muội muội lại có tâm tình quan tâm ta sao?” Phương Lan Uyển châm chọc rồi


nói:


“Tỷ tỷ đây tưởng Mỹ Huệ muội muội yêu mến Văn thư sinh. Nhớ nhung ngày đêm không dứt, chỉ muốn gặp người ta thôi chứ?” Phương Mỹ Huệ nghe thế cũng không nổi nóng, mỉm cười đáp lại: “Tỷ tỷ quá lời rồi. Muội với Văn thư sinh làm gì có chuyện gì cơ chứ. Người không biết nghe lời này của tỷ lại tưởng thật. Đến lúc đó, phụ thân trách tội, muội cũng không giúp được”


Phương Lan Uyển nhìn nụ cười trên môi của Phương Mỹ Huệ cảm thấy châm chọc vô cùng. Nha đầu này chắc chắn là muốn đối nghịch nàng. Từ nhỏ đến giờ, mỗi lần nàng gặp chuyện, Phương Mỹ Huệ đều đến giá mèo khóc chuột một phen. Nha đầu này hiện tại kiểu gì chẳng cười thầm trong bụng. “Ai trong phủ cũng biết ta ăn ngay nói thật cả”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK