Cũng may là An luôn giấu một chiếc chìa khoá dự phòng ở gầm tủ giày, đây là thói quen khi sống cùng anh trai cậu. Những năm Hoàng chuyển chuyên nghiệp làm lính biên phòng, lần nào về nhà cũng đều rất bất ngờ. An thường để chìa khoá ở đó để anh ấy có thể vào nhà dễ dàng.
Không ngờ thói quen đó hôm nay lại giúp An một phen.
An nhanh chóng lấy chìa khoá rồi mở khoá vào nhà. Hoá ra hôm Trung đưa An đi thì hắn cũng không để ý đến đồ đạc của cậu, ngay cả điện thoại cũng để lại đây.
An vội vàng lấy hết tiền mặt, chứng minh thư, hộ khẩu, thẻ ngân hàng và một số giấy tờ liên quan nhét vào ba lô một cách nhanh chóng, cậu biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
Sau khi cầm được điện thoại, cậu không kịp sạc pin mà vội vàng rút sim ra vứt đi.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên inh ỏi. An giật hết cả mình. Tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Giờ này là ai đến? Có phải Trung không?
An cố sức tỉnh táo lại, không ra mở cửa vội, lúc sau mới nghĩ ra lúc nãy vào nhà cậu chưa khoá cửa, nếu là Trung thì làm gì lại chỉ bấm chuông nhẹ nhàng như vậy.
Dường như người bên ngoài đang rất nôn nóng, đập liên tiếp vào cánh cửa gỗ.
"An. Em về nhà à?"
An nghe thấy giọng của Khoa thì thở phào nhẹ nhõm, cậu vội vàng mở cửa ra.
"Anh Khoa ạ? Có việc gì sao anh?"
Khoa tinh ý nhìn thấy An đang cầm ba lô, hắn định bước chân vào nhà nhưng An nhanh chóng chặn lại, thấy thế hắn bèn lùi lại rồi nói:
"Anh nghe thấy tiếng động bên nhà em nên sang xem thử thôi. Em vừa về xong lại định đi đâu à?"
Khoa gãi đầu, hắn còn đang mặc một bộ đồ ngủ kết hợp với khuôn mặt vuông vắn thật thà, trong lòng An vơi bớt đi một chút đề phòng.
"Em chỉ về nhà lấy đồ thôi, giờ em đi học luôn."
"À." Khoa tiếc nuối nói, "Vậy em đi đi."
"Vậy em đi luôn đây. Chào anh nhé."
An nhìn Khoa đi về rồi mới quay lại nhìn kỹ căn nhà mà mình sống từ nhỏ, một chút lưu luyến dâng lên trong lòng. Cậu hít sâu một hơi, quyết tâm khoá cửa rồi cầm theo chìa khoá đi thẳng.
An bắt vội một chiếc taxi đến bến xe rồi nhảy lên một chiếc xe khách bất kỳ, cậu cần rời khỏi đây một cách nhanh chóng, điểm đến thì tính sau.
Ngồi trên xe, tim của An vẫn còn đập thình thịch, cậu không biết quyết định của mình có đúng không nữa. Nếu cứ thế mà đi thế này việc học của cậu coi như bỏ, nhưng nếu không đi thì không được.
Mới đầu chỉ là những vui đùa thể xác, bây giờ là nhốt lại một chỗ, sau này còn những gì sẽ chờ đợi An nữa? Cậu không tự tin về bản thân mình cho nên chẳng dám đánh cược.
Cậu yêu Trung nhưng điều này có nghĩa gì đâu, ngay từ đầu tình yêu này đã là sai trái rồi.
An biết như vậy nhưng tim cậu đau lắm, cảm giác trống rỗng từ từ dâng lên trong lồng ngực. Rời xa thành phố có Trung, quên đi mọi điều liên quan đến hắn... cậu có làm được không?
Xe khách dừng lại. An vừa đi xuống đã vội vã tìm một cây ATM rồi rút một nửa tiền mặt có trong thẻ. Mấy năm nay Trung chuyển vào đây rất nhiều tiền nhưng An không đụng đến, bây giờ cậu không có đành phải mượn tạm đã. Sau này kiếm được tiền cậu sẽ trả lại hắn đầy đủ.
An rút tiền xong cất thật kỹ càng sau đó quay lại bến xe, lúc này cậu mới cẩn thận chọn địa điểm mình muốn đến.
Lúc ngồi trên chuyến xe khách đến tỉnh L, cậu đã hối hận muốn bước xuống, nhưng đến khi xe chuyển bánh rồi cậu vẫn ngồi yên đó bất động.
Chiếc xe An đi sẽ mang cậu tới nơi anh trai cậu mãi mãi nằm xuống. Cũng là nơi hai người kia đã ở bên nhau.
An nhắm mắt lại, quyết tâm không nghĩ gì nữa.
Thành phố L nằm ở đông bắc tổ quốc. Nơi đây tám phần là đồi núi chập trùng, mùa đông ở nơi này cực kỳ lạnh, đây là vùng đất tiếp giáp với nước C.
Nơi An quyết định đến là huyện B, đây chính là nơi đặt cửa khẩu lớn nhất quốc gia, ngày xưa anh trai cậu đóng quân ở cách nơi này năm mươi cây số.
An chưa từng đến đây nhưng những bức thư anh gửi về nhà luôn nhắc tới địa phương này.
Cảnh sắc nơi này rất đẹp, không khí cực kỳ trong lành, càng đi về phía đông thì dân cư càng thưa thớt, những bông hoa dại tuỳ tiện nở ven đường cũng làm cho cậu có cảm hứng để cầm bút vẽ.
An dừng chân tại một quán cơm nhỏ, ở bên trong là những đồng bào dân tộc đang uống rượu cùng nhau, ngôn ngữ họ nói làm An không thể hiểu nổi. Bọn họ đang nói chuyện rất hào hứng, đến khi thấy cậu nhìn chằm chằm thì mới dùng ngôn ngữ phổ thông lơ lớ trêu cậu.
Những điều này thật sự rất mới lạ với An. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng rời thành phố mình sống, cũng chưa từng được đi du lịch ở đâu cả.
Sau khi ăn xong, cậu mới bắt đầu hỏi thăm cô chủ quán về nơi ở.
Hoá ra nơi đây chẳng giống thành phố lớn, muốn tìm nhà thuê cực kỳ khó. Cũng may là cô chủ quán có biết một nhà trọ nhỏ, An đành đến đó ngủ tạm rồi mai tính tiếp.
Buổi sáng hôm sau, An dậy thật sớm đi đến một khu chợ tự phát rồi hỏi thăm mãi mới tìm được một căn nhà trống cho thuê. Lúc đến nơi xem thử, không ngờ căn nhà này lại khá lớn.
Ngôi nhà chỉ có một tầng trệt với mái ngói đỏ tươi khá mới. Hàng rào chắn trước cổng làm bằng thép lưới, nhưng giờ đây hoa bìm bịp tím đã leo kín mít, biến nó thành một dải màu xanh mướt trông thật thích mắt.
Anh chủ nhà đứng bên cạnh giới thiệu: "Nhà là của anh mới xây có mấy năm thôi, nếu chú ở một mình thì cực kỳ rộng rãi, chỗ này rất tiện đi lại, xe tải cũng vào được tới nơi."
Vừa nói anh vừa mở cửa nhà ra. An thử ngửi nhưng không thấy mùi ẩm mốc, chứng tỏ nơi này thường xuyên có người ở.
Bên trong nhà đồ đạc hơi cũ nhưng khá đầy đủ, An chỉ nhìn một lần là đồng ý thuê ngay. Đến lúc nghe đến giá tiền cậu mới giật mình.
Anh chủ nhà thấy cậu ngạc nhiên thì vội vàng thanh minh:
"Nơi đây đi có mười lăm phút là đến chợ, đằng sau lại còn có vườn rộng nữa, anh để cho chú giá đó là quá rẻ rồi. Tại công việc của anh sắp chuyển lên trên thành phố nên mới đành phải cho thuê thôi."
"Vâng. Em đồng ý giá đó mà."
An vâng dạ liên hồi, thật ra cậu đang kinh ngạc vì giá thuê quá rẻ thôi. Từng này tiền trên thành phố An ở chỉ thuê khách sạn ngủ được có một đêm.
An trả luôn nửa năm tiền nhà. Anh chủ nhà cũng đưa cho An một tờ hợp đồng viết tay bảo cậu ký. Mọi thủ tục chỉ diễn ra trong vòng mười lăm phút là An đã có thể cầm chìa khoá nhà rồi.
Sắp xếp xong căn nhà, cậu ra chợ tìm một cửa hàng điện thoại mua một cái sim sau đó mới đi mua thức ăn.
Nơi này công nhận thứ gì cũng rẻ. An mua sắm đồ đạc rồi đi vòng quanh nhà xem xét, cảm thấy rất hài lòng.
Giờ An còn chưa biết mình sẽ làm gì, cậu quyết định tự cho mình nghỉ ngơi một thời gian đã.