Trung vừa vào nhà đã chạy lên tầng tìm ông Phương. Dạo gần đây ông đam mê cờ tướng, ngày ngày ở trong phòng dùng máy vi tính chơi cờ trên mạng.
An đi dạo một vòng ngoài sân, chụp một đống ảnh cỏ cây hoa lá rồi mới thấy Trung xuống, hắn tự nhiên lấy máy ảnh trong tay An, tay kia ôm cậu vào lòng rồi chụp liên tiếp vài tấm.
An phản ứng không kịp thành ra miệng còn đang há hốc, còn Trung đứng cạnh thì cả vài cái đều làm vẻ mặt nghiêm túc. Lúc An xem lại ảnh thì chỉ thấy buồn cười.
Cậu cao hứng chọn một cái đẹp nhất, ghi chú hai chữ 'Bạn trai' rồi đăng lên tài khoản Facebook mới lập.
Trung nhìn thấy việc làm ấu trĩ đó cũng không nói gì, chỉ vào điện thoại mình mở tài khoản ra tìm An rồi chia sẻ bài viết.
An nhìn thấy thì trợn tròn mắt ngạc nhiên, tài khoản này của Trung là tài khoản chính, trong này có biết bao nhiêu đối tác và bạn bè cùng ngành, thậm chí có cả những đồng đội của anh ngày xưa. Trước đây Trung không đăng gì cả, chỉ chia sẻ một số bài viết liên quan đến tài chính và ảnh một số hoạt động của công ty, ngay cả An cũng chỉ dám len lén kết bạn.
Trung vừa chia sẻ bài viết đã nhận được vô số lượt thích, hắn mặc kệ cộng đồng mạng đang sôi trào, tắt máy đi rồi kéo An vào nhà.
Buổi ăn cơm diễn ra êm ả, buổi trưa Trung muốn về nhưng bà Hoài kiên quyết bắt hai người ở lại. Cuối cùng hết cách cả hai đành dẫn nhau lên phòng ngủ.
Trung vừa vào phòng đã chui vào nhà vệ sinh, còn An leo lên giường nằm đọc bình luận trong bài chia sẻ của Trung.
Hơn một trăm bình luận hầu như toàn là dấu hỏi chấm, chỉ có một số bình luận tỏ vẻ ngạc nhiên.
[Hue Nguyên]: Người yêu???
[CEO CL]:???
[TK HaC]: Chúc mừng anh Trung.
...
Nhìn số lượt thích tăng lên liên tục, An nhìn sang bài chính của mình, cũng chỉ mới mấy chục lượt thích mà mặc cảm.
Như thế này có tính là come out không?
Sự việc đến quá bất ngờ làm An thấy khá là luống cuống, nhưng sâu trong tận tâm khảm cậu là sự vui mừng và phấn khích, dần dần cậu tin lời Trung nói rồi, bọn họ đang làm lại từ đầu.
Bọn họ ở bên nhau.
An nhìn những bình luận chúc phúc trong bài đăng của mình mà vui sướng, khoé miệng cong lên, bỗng cậu thấy bình luận của Lãng du nhảy ra.
[Lãng du]: Chúc mừng, đẹp đôi quá.
[LeeAn]: Cảm ơn bạn nhiều.
[Lãng du]: Phải luôn hạnh phúc nhé.
[LeeAn]: Tất nhiên rồi.
Không hiểu sao An rất hưng phấn muốn chia sẻ tin vui này cho Lãng du, cậu lập tức vào Messenger gửi tin nhắn.
[LeeAn]: Hôm nay anh ấy đã come out với tất cả mọi người, mình vui quá.
An chờ đợi tin nhắn nhưng không thấy, đợi mãi đến lúc Trung ra khỏi buồng tắm rồi mà cũng chẳng thấy đâu, cậu tiếc nuối tắt máy đi. Trung đang quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông, vừa đi vừa lau tóc. An nhìn thấy đám cơ bụng của hắn mà hít thở không thông, vội vàng buông điện thoại ra, chạy vào buồng tắm.
"Em đi tắm đây, anh sấy tóc đi."
An không gội đầu, cậu nhanh chóng tắm qua rồi phóng ra ngoài, tốc độ nhanh đến kỷ lục. Trung nhìn thấy cậu lao vào lòng mình thì vội bỏ máy sấy ra, bắt lấy cậu rồi bế lên, đầu dụi vào ngực cậu.
"Sao? Bé cưng có chuyện gì mà vui thế."
An có máu buồn bị dụi thì không chịu nổi, vội vàng xin tha.
"Buồn... tha cho em... đừng dụi nữa."
Trung bế An lắc lư đi một lúc rồi đặt cậu xuống bàn, chưa đợi cậu ổn định cơ thể đã hôn xuống, đầu lưỡi nhanh chóng cướp đoạt không khí trong miệng cậu, An rất nhanh đã đầu hàng, vội vàng bám lấy vai Trung, ngửa đầu hùa theo làm sâu thêm nụ hôn.
Môi lưỡi dây dưa không dứt, Áo choàng tắm trên người An bị Trung nhanh chóng lột bỏ, đến khi cậu nhận thấy nửa thân trên lành lạnh thì đã muộn rồi.
"Ưm..."
Lúc kết thúc nụ hôn, chân An đã mềm ra, vội vàng dựa vào tường để thở, bỗng cậu nhìn thấy hình vẽ Pikachu được vẽ bằng bút bi trên bàn.
Cậu lập tức nhớ ra đây là đâu. Đây chính là bàn học của Trung ngày xưa mà!!!
Cậu vừa nghĩ đến hình ảnh Trung còn nhỏ đang say sưa học bài ở đây, lại nhìn xuống cơ thể mình nửa kín nửa hở nằm ở cùng chỗ đó thì xấu hổ kinh khủng.
"Anh... bỏ em xuống đi. Đây là bàn học mà."
Trung mặc kệ, nhìn thấy An nửa nằm nửa ngồi trên bàn học ngày xưa của mình thì thấy càng phấn khích, hắn hôn dọc từ môi xuống đến cổ cậu, cắn lên đó những ấn ký nho nhỏ, sau đó chuyển xuống nhay cắn một bên hạt đậu xinh xắn.
"A..."
An cong người rên lên, rất nhanh đã bị tình dục che lấp, đâu còn nhớ đến chỗ này là chỗ nào, bàn tay túm tóc Trung mặc hắn đùa nghịch khắp người mình.
Trung vừa cắn vừa nhay một bên núm đỏ, tay còn lại không hề nhàn rỗi vân vê nắn bóp bên kia khiến An rên hừ hừ vì sung sướng.
"Ngứa... ngứa quá..."
"Ngứa chỗ nào...?" Trung di chuyển tay bắt vào vật nhỏ của An, "Chỗ này...?" Bàn tay không dừng lại mà di chuyển xuống đùi non, cuối cùng ngón tay luồn ra đằng sau ve vuốt lỗ nhỏ mềm mại. Giọng nói tràn đầy mê hoặc thì thầm ngay bên tai.
"Hay là chỗ này?"
An nào còn lý trí nữa, những nơi tay Trung đi qua như có dòng điện tê tê dại dại, cậu trả lời lung tung.
"Ngứa... chỗ nào cũng thấy ngứa."
"Em thật tham lam, như vậy làm sao tôi thoả mãn được chứ?"
Trung kéo phăng chiếc khăn tắm vướng víu ra khỏi người An, bàn học khá chật hẹp nên hắn đặt cậu dựa hờ lên tường rồi gác hai chân thon dài lên vai hắn.
Toàn bộ cảnh đẹp bên dưới đều mở rộng ra trước mắt Trung. Làn da trắng nõn phủ đầy hơi sương, lỗ nhỏ đo đỏ lấp ló sau hai cánh mông tròn mẩy.
Trung sờ nắn cậu bé của An một lúc rồi luồn tay xuống chạm vào lỗ nhỏ, đang định dùng nước bọt để mở rộng thì bỗng thấy ở dưới đó ướt ướt. Hắn hơi ngạc nhiên rồi cười khẽ.
"Hôm nay có một bé cưng dâm đãng đã tự mở rộng chờ tôi chơi rồi cơ đấy."