“Tên là gì?”
“Từ đâu tới?”
“Đến nhà tôi có mục đích gì? Hơn nữa, anh… Sao lại làm vậy với tôi?”
Trương Bác Văn mở nửa mắt, câu hỏi liên tiếp được bắn ra làm người đàn ông không chuẩn bị hơi ngây người, nhưng anh ta nhanh chóng phản ứng lại, nghiêm trang đáp: “Tôi tên là Vương Cảnh Ngôn, chúng ta… Tôi biết em, đại khái em vẫn chưa biết tôi, nhưng bây giờ cũng đã biết rồi.” Anh nói rồi cười cười, “Tôi từ đâu tới thì không thể nói cho em, nhưng mục đích thì…”
Người đàn ông tên Vương Cảnh ngôn sờ sờ cằm: “Tôi muốn nói mục đích của tôi chính là ‘yêu’ em, em tin không?”
Trương Bác Văn đỏ mặt, hét lớn: “Anh anh anh… Mau cút khỏi phòng tôi ngay!”
Nhìn ra Trương Bác Văn thẹn thùng, người đàn ông liền đứng dậy bưng bát ra ngoài, không lâu sau lại vòng trở lại, cởi quần áo lên giường.
Trương Bác Văn: “…”
Vương Cảnh Ngôn giải thích: “Hiện giờ thân thể em không tốt, tôi vẫn nên nằm cùng em.”
Đệt! Trương Bác Văn thầm mắng một câu, cảm nhận sâu sắc nguy cơ của cúc nhỏ, cậu lùi ra sau nhìn Vương Cảnh Ngôn, chỉ thấy người đàn ông cao lớn trước mặt lại hôn lên khóe miệng mình, “Em ngủ đi, tôi nhìn em ngủ, hơn nữa cứ yên tâm, tôi sẽ không làm gì với em đâu.”
Cuối cùng lại hỏi: “Giữa trưa muốn ăn gì?”
Trương Bác Văn ngẩn người: “Anh biết nấu cơm?”
Vương Cảnh Ngôn gật đầu.
Thế là Trương Bác Văn bắn tía lia không cần nghĩ: “Cá sốt chua ngọt, sườn heo kho tàu… Ư… Còn ma bà đậu hủ nữa…”
Vương Cảnh Ngôn gật đầu cưng chiều: “Được, an tâm ngủ đi, chờ em tỉnh ngủ sẽ có cơm ăn.” Nói rồi vỗ nhẹ lên đầu Trương Bác Văn.
Trương Bác Văn: “…” Tâm tình có hơi cảm động này là cái khỉ gì vậy! Không phải chỉ vài món ăn thôi sao! Nhưng nói đi phải nói lại, người đàn ông đảm đang thế này cũng rất khó được…
Đường đi của não không giống người thường, Trương Bác Văn cứ thế dễ dàng chấp nhận một người xa lạ, cũng yên lặng chờ mong cơm trưa…
Lúc tỉnh dậy Trương Bác Văn đã bị mùi thơm hấp dẫn, cậu vặn eo cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều liền rời giường mặc quần áo, sau đó mới ngồi trên bàn trong phòng khách đợi cơm trưa.
Nhìn người tên Vương Cảnh Ngôn bận rộn trong phòng bếp, mắt Trương Bác Văn sáng long lanh, mà như lời Vương Cảnh Ngôn nói lúc trước, giờ này cậu đã có thể ăn cơm. Trên bàn bày sẵn hai bát cơm, hơn nữa đã có ba món mà Trương Bác Văn chọn.
“Tiểu Văn chờ chút, canh này sắp xong rồi.” Người đàn ông trong phòng bếp nói vậy.
Trương Bác Văn: “…” Tiểu Văn là tên anh có thể gọi sao! Nhưng… Ừm… Nể tình anh đã nấu cơm tôi tha thứ cho anh một lần vậy ~ trộm cầm đũa, Trương Bác Văn ăn vụng một miếng sườn, lập tức cảm động muốn rơi lệ – làm một tên tham ăn không biết nấu cơm, Trương Bác Văn phát biểu, ăn miếng sườn này thì mì gói trước kia cậu ăn đều là sh*t! (này, sao tác giả có thể ghê tởm như vậy!)
Thế là, chờ đến lúc Vương Cảnh Ngôn đi ra…
Nhìn Trương Bác Văn ngồi trước bàn ăn ăn quên trời đất, hoàn toàn không cần mặt mũi, cũng không nhớ phải chờ mình cùng ăn, anh chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ: “Đừng ăn nhanh như vậy, cẩn thận nghẹn.”
Trương Bác Văn ô ô gật đầu, nhưng tốc độ ăn không thể giảm.
Nhìn Trương Bác Văn như vậy, Vương Cảnh Ngôn nói: “Chúng ta nếu đã là người yêu, vậy để tôi ở chỗ em được không?” Nói xong, không đợi Trương Bác Văn đang kinh ngạc phản bác, liền đưa ra điều kiện tặng kèm, “Em đừng từ chối vội, cứ ngẫm cho kỹ, dù sao sau khi ở cùng nhau tôi sẽ nấu cơm mỗi ngày cho em ăn. Hơn nữa, tôi còn sẽ quét dọn nhà cửa, tiền lương mỗi tháng cũng sẽ nộp lên…”
Trương Bác Văn: “…” Đệt… Đây thật sự không phải nhân bánh từ trên trời rơi xuống à!? Không đúng, phải nói, đây thật sự không phải vợ hiền từ trên trời rơi xuống ư!