Người trong bệnh viện rất nhiều, tất bật lui tới, có bệnh nhân, thân nhân, có y tá, bác sĩ...
Đặc biệt là những cái kia đáng yêu tiểu y tá, trên người mặc đồng phục trắng tinh, dưới váy cặp đùi mịn màng đeo lên đủ loại tất chân lượn qua lượn lại, ngữ khí ôn hòa, âm thanh êm tai.
Bệnh viện Trương Tuấn đang nằm là bệnh viện Nhân dân, cơ sở vật chất hạ tầng, trình độ y bác sĩ có thể nói là số một cả nước, chỉ là ánh mắt bọn hắn lúc đi ngang nhìn qua Trương Tuấn đều mang theo một vẻ kỳ dị.
Tựa hồ, chuyện trong phòng mổ đã được lan truyền, cho nên tất cả đều biết bệnh viện đến một tên quái thai.
Cảm thấy người mình mồ hôi đất cát nhễ nhại, còn có máu đông, tương đối bẩn thỉu, Trương Tuấn liền tiến vào hệ thống, tìm mua một viên Xạ hương đan.
Xạ hương đan có thể khiến cơ thể hắn luôn phát ra một mùi hương thanh khiết, gần gũi thiên nhiên, dù không có tác dụng thực chất nào khác, nhưng có thể khiến cho người ta cả năm không tắm mà cả người vẫn thơm ngát.
"Cũng không biết đôi giày của mình đâu rồi, thằng nào nhặt được công nhận số đỏ."
Nghĩ đến đôi Dragon Air Sneaker mới đi được một lần, lúc này mất tích, Trương Tuấn nội tâm đau nhức.
Đó, là 50 điểm ngưỡng mộ của hắn a!
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh xuất hiện hai thân ảnh xinh đẹp tịnh lệ, nhanh chóng hấp thu hết thảy tất cả lực chú ý của đám nam bệnh nhân trong phòng.
Người đến là Lâm Mỹ Ngọc, lúc này cô nàng đổi một bộ sơ mi quần jean, nhan sắc vẫn rung động lòng người như vậy, nhưng có một phen phong tình rất khác.
Người còn lại là Dương Thùy Linh, trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng tràn đầy lo lắng áy náy.
Dáo dác nhìn quanh, thấy Trương Tuấn đang nằm trên giường bệnh, hai cô nàng liền tiến tới, Lâm Mỹ Ngọc lo lắng lên tiếng hỏi thăm.
"Trương Tuấn, em không sao chứ?"
Bản thân là một cái giáo viên chủ nhiệm hợp cách, nghe tin học sinh của mình bị thương nặng vào viện, cô nàng không chút do dự chạy đến thăm hỏi.
Còn tốt, bà cô y tá không nói Trương Tuấn là bị trúng đạn, khiến cho hai nàng đỡ lo lắng lung tung.
Thùy Linh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng suy đoán vẩn vơ, nghĩ đến nam sinh trước mắt vì không muốn mình nguy hiểm mà rời đi với bọn xã hội đen, để bị chúng hành hạ, nước mắt rưng rưng chực chảy.
"Em.. khụ.. em không sao.."
Trương Tuấn giả bộ yếu ớt vô lực, mệt mỏi trả lời.
"Chuyện gì xảy ra, em làm sao lại dính dáng đến bọn đòi nợ thuê vậy?"
Nghĩ đến trên đường Thùy Linh đã kể lại mọi chuyện, Lâm Mỹ Ngọc liền hỏi.
"Cô Lâm.. Không có gì, chỉ là hiểu lầm.. Em ổn rồi, cảm ơn cô đã đến thăm em."
"Em bị bọn chúng đánh à, lũ khốn này, phải báo cảnh sát bắt hết chúng mới được!"
"Khụ khụ. Em không sao rồi mà, cô đừng quan tâm việc đó nữa.."
Hắn mỉm cười nói, đoạn nắm lấy tay Lâm Mỹ Ngọc.
Cảm xúc ngứa ngáy kích thích lại bắt đầu xuất hiện, nhưng bây giờ đang là phòng bệnh, hơn nữa nhìn tên kia bộ dáng yếu ớt, Lâm Mỹ Ngọc không tiện rút trở về.
Tia điện bắt đầu len lỏi xuyên qua từng thớ thịt bên trong cơ thể, rất nhanh, toàn thân cô nàng bị kích thích, hạ thân bắt đầu rỉ nước.
Thùy Linh nhìn xem nằm trên giường mệt mỏi Trương Tuấn, lại nhìn bả vai băng bó ghê gớm kia, rốt cuộc không tự chủ được khóc lên.
"Trương Tuấn. hức.. hức..."
"Lớp trưởng, cậu khóc gì vậy?"
"Tớ... hức.. hức.."
Nghĩ đến nếu bản thân mình che chở hắn ta, hoặc gọi công an gì đó, hắn sẽ không phải thế này, Thùy Linh càng thêm áy náy.
Trương Tuấn mỉm cười, ôn hòa nói.
"Được rồi, cậu đừng khóc, lại đây!"
Thùy Linh lau lau mắt, mon men bước tới ngồi xuống.
Trương Tuấn giống như làm ảo thuật biến ra một cái khăn mỏng thơm ngát, nhẹ nhàng lau chùi nước mắt trên gương mặt xinh đẹp của cô nàng.
"Đừng lo, tớ ổn rồi, khóc sẽ xấu lắm.."
Hắn vừa nói vừa vỗ vỗ vai, Thùy Linh như đứa trẻ bị dỗ dành nín khóc ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn.
Đôi mắt đẹp còn vương lệ, vô cùng khiến người thương tiếc, khiến Trương Tuấn dừng hết trong tay động tác, sững sờ nhìn lấy.
Đột nhiên, hắn ôm chầm lấy Thùy Linh, ép sát vào lồng ngực mình.
Hai quả cầu thịt mềm mại áp vào lồng ngực rắn chắc, mùi hương xử nữ thanh thuần truyền đến, khiến Trương Tuấn một hồi thư thái.
Trong ánh mắt ghen ghét của đám bệnh nhân, cùng sự kinh ngạc của Lâm Mỹ Ngọc, Trương Tuấn chậm rãi một tay vuốt ve mái tóc Thùy Linh, tay kia đeo găng thì áp sát vào lưng cô nàng, nhẹ nhàng xoa xoa giống như đang an ủi.
Thùy Linh lúc đầu bất ngờ hoảng loạn, sau đó chuyển sang xấu hổ, khi tấm lưng mềm mại bị ngón tay Trương Tuấn ma sát lên xuống, liền bắt đầu bị kích thích, cả người mềm nhũn nóng ran, yếu ớt vô lực dựa vào lồng ngực hắn.
"Ting, nhận được XXX 20 điểm ngưỡng mộ."
"Ting, nhận được XYZ 30 điểm ngưỡng mộ."
...
Bên cạnh đám bệnh nhân chăm chú nhìn, có ghen ghét, có một ít ngưỡng mộ, đương nhiên càng nhiều là cảm thán oán trách.
Ông trời thật quá bất công.
Thằng bốn hộp sữa thằng không hộp nào.
Bốn hộp sữa bình thường thì cũng thôi đi, đằng này bốn hộp sữa đều là hàng tinh phẩm cao cấp, chỉ có thể ngắm mà không thể sờ.
"Nhớ kỹ, cậu còn nợ tớ bữa cơm nhé."
Trương Tuấn ghé vào tai Thùy Linh nói, hơi thở nóng rát phả vào, mùi hương nam tính trên người hắn khiến Thùy Linh càng thêm xấu hổ, đỏ rực cả mặt.
Nhìn về Lâm Mỹ Ngọc, hắn có chút chột dạ nói.
"Cô Lâm, phiền cô gọi bác sĩ làm thủ tục xuất viện dùm em được không?"
Lâm Mỹ Ngọc phức tạp nhìn đôi nam nữ, miễn cưỡng trấn định trả lời.
"Cái này, em thật sự ổn chứ?"
"Em ổn, cô gọi bác sĩ là biết mà."
"Được rồi, để cô đi xem."
"Cảm ơn cô!"
Đang muốn đứng dậy đi ra hỏi thăm, bỗng nhiên một cánh tay mềm mại đặt lên vai Lâm Mỹ Ngọc, nhẹ nhàng ngăn cản.
"Không cần, đã có người thanh toán và làm thủ tục xuất viện cho cậu ta rồi."
Âm thanh trong trẻo vang lên, Trương Tuấn ngẩng đầu nhìn, phát hiện người nói là một cô gái xinh đẹp.
Gương mặt anh tú khí khái, mặc một bộ đồ thể thao Adidas màu đen, thân cao, cặp đùi thon dài, nhưng mà phần ngực cô nàng.
Khụ khụ, là một cái bức tường.
Trương Tuấn khinh bỉ một chút vòng một khiêm tốn kia, cẩn thận hỏi.
"Cô là?"
"Chào mọi người, tôi là Tô Thanh Nhã, là cảnh sát."
Cô gái kia lấy ra trong lồng ngực một cái thẻ ngành, đưa lên nói, ánh mắt chăm chú nhìn xem Trương Tuấn.
"Chị cảnh sát, ai trả tiền cho em vậy?"
"Cậu không cần biết. Sức khỏe cậu đã ổn, có thể nói chuyện chứ?"
"Nói chuyện gì ạ?"
"Phối hợp điều tra một chút mà thôi, yên tâm, rất nhanh."
"Em mệt lắm. khụ khụ.."
"Bớt giả vờ, bệnh án của cậu bác sĩ đã cho tôi xem."
Tô Thanh Nhã cười nhạt nhìn Trương Tuấn, trong mắt lóe lên tia sáng, dường như cô nàng có vẻ rất hứng thú.
Trương Tuấn ngẫm nghĩ một chút, buồn bực trả lời.
"Được rồi, có thể, nhưng nói chuyện ở đây không tiện chị ạ."
"Đương nhiên chúng ta không nói chuyện ở đây, đi thôi, tôi chở cậu đến nơi khác."
"Đến đâu ạ?"
"Nhà tôi."
...
Trương Tuấn và ba nữ thu xếp rời khỏi, để lại trong bệnh viện từng đống náo nhiệt nghị luận.
Đám bác sĩ thì truyền tai nhau về một tên quái vật có khả năng nhịn đau ghê gớm, bọn bệnh nhân cùng phòng thì thủ thỉ với nhau về truyền thuyết một tên nam sinh có đến sáu hộp sữa xịn.
Khụ, ta nhầm, vẫn chỉ là bốn hộp a.