Hắn ở trong lớp, vui vẻ tám chuyện với Thùy Linh, những kinh nghiệm tán gái mà hắn tu luyện được trên voz forum đều được hắn tinh tế thi triển ra, khiến cô nàng và mấy đứa bạn bên cạnh cười run rẩy mãi.
Khụ, cho dù Trương Tuấn pha trò có nhạt, nhưng có vẻ ngoài đẹp trai, cơ thể tươi mát buff lên như vậy, câu chuyện đó cũng sẽ vô cùng mặn mà.
Đám con gái thì bị thu hút, về phần đám con trai xung quanh, ngoài ghen tỵ cũng chỉ có ngưỡng mộ.
"Trương Tuấn, trước giờ không biết cậu nói chuyện vui như vậy đấy."
Một cô nàng không mấy quen thuộc cười nói, ánh mắt lấp lóe mê trai.
Trương Tuấn được gái khen vểnh mũi, dương dương tự đắc trả lời.
"Có gì đâu, chuyện các cậu không biết còn nhiều."
"Thế cơ đấy, chuyện gì cậu nói xem?"
"Không, những cái đó các cậu không biết được."
"Vì sao?"
"Vì tớ sẽ cất, chỉ kể cho một mình Linh thôi."
"Ồ, hiểu rồi hiểu rồi.."
"Haha, Linh, mày là sướng nhất nhé."
"Có chuyện gì hay, nhớ kể lại bọn này nghe với đó.."
Thùy Linh nằm không cũng trúng đạn, lại bị trêu chọc, lườm lườm Trương Tuấn, nhưng trong nội tâm không hiểu thấu lại có chút ngọt ngào.
Một buổi học rất nhanh trôi qua, Trương Tuấn bi ai phát hiện, hôm nay không có tiết của Lâm Mỹ Ngọc. Hắn buồn bực cắp sách ra về, đột nhiên góc áo bị người bắt lấy.
"Này!"
Một âm thanh nhỏ nhẹ như muỗi kêu vang lên, Trương Tuấn nhìn qua, thấy Thùy Linh bẽn lẽn nhìn mình, nghi hoặc hỏi.
"Chuyện gì vậy Linh?"
Thùy Linh nghe hắn hỏi, cho rằng hắn giả vờ không nhớ để trêu chọc mình, không khỏi đỏ mặt, giọng nói càng thêm lí nhí.
"Ưm.. bữa trưa.. vụ cá cược.."
Trương Tuấn vỡ lẽ nhớ ra, hắn cũng thực muốn đi ăn cùng cô nàng lúc này. Tuy nhiên, vừa mới hệ thống đã phát ra thông báo, hệ thống đã đủ điều kiện lên cấp, sẽ có những chức năng mới, cùng với phần quà miễn phí, nên hắn muốn vội về phòng cẩn thận kiểm tra.
"Cái này. Bây giờ tớ bận rồi, có chút việc.."
Thùy Linh nghe vậy, rặn ra nụ cười, có chút thất lạc nói ra.
"Ưm, vậy khi khác."
"Hay là tối nhé, ăn xong, tớ mời cậu đi xem phim luôn. Thế nào?"
"Cũng được."
"Vậy lúc nào đi nhắn tin tớ qua đón nhé."
"Ưm."
Trương Tuấn vui vẻ, đạt thành hiệp nghị, hắn liền tung tăng đi về.
Vừa mới đạt được một bút tài phú lớn, còn thuận lợi hẹn mỹ nữ lớp trưởng đi ăn, hệ thống thì vừa vặn nâng cấp, bầu trời xám xịt hôm nay làm sao trông thật đáng yêu vô cùng a.
.
Phóng xe một mạch về nhà trọ, Trương Tuấn hấp tấp chạy lên phòng, không kịp cởi tất, lao ngay lên giường nằm xuống.
Tiến vào kho đồ, quả nhiên hắn nhìn thấy một cái hộp màu đỏ tồn tại, lúc này đang phát ra ánh sáng nhấp nháy mời gọi.
"Mở ra."
"Ting, mở ra phần quà ngẫu nhiên. Chúc mừng ký chủ, nhận được Mũ tàng hình."
Mũ tàng hình, tên như ý nghĩa, là một món bảo vật mang vào có thể khiến cho người sử dụng ẩn thân, là sản phẩm khoa học kỹ thuật tiên tiến đến từ thế giới Doremon.
"Ngon, cái này có giới hạn gì không?"
"Chỉ có tác dụng ẩn thân dưới Kết đan kỳ, Kết đan kỳ cường giả liếc mắt thì có thể nhìn thấu."
"Thế giới này có thằng nào kết đan không?"
"..."
Hệ thống không trả lời, xem ra là có một vài câu hỏi nó không biết đáp án, hoặc nó không muốn cho Trương Tuấn biết đây.
Trương Tuấn vui vẻ, lấy ra mũ tàng hình, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền hỏi.
"Cái mũ này có tác dụng với đồ vật trên người tao chứ, có cần phải cởi truồng gì không?"
"Không cần, chỉ cần là đồ vật trên người ký chủ, đều được ẩn thân."
"Oke"
Hắn đội mũ vào, đoạn lén lút mở cửa ra, ngó trước ngó sau, xác định không có ai ở xung quanh, liền đi ra ngoài khép cửa phòng lại.
Lên phòng của bốn em gái kia, nghe thấy bên trong có tiếng cười nói, cửa mở không đóng, hắn liền đi vào, cố ý lượn qua lượn lại trước mặt mấy cô nàng.
Bốn cô nàng không hề có chút cảm giác, vẫn vui vẻ nói chuyện, trêu chọc nhau, để lộ xuân quang kiều diễm, khiến Trương Tuấn suýt chút nữa phun máu mũi lộ tẩy.
Hắn kìm xuống huyết khí dâng trào, nhanh chóng trở lại phòng, cởi mũ tàng hình ra, cơ thể hắn lại bắt đầu hiện ra trong gương.
"Hệ thống, à quên, thằng nhóc hệ thống, mày có đó không?"
Nhớ đến cái tên hệ thống có nhân tính hóa kia, Trương Tuấn liền thầm hỏi.
"Anh đây, chú gọi anh có việc gì?"
"Mày có tên không?"
"Đương nhiên có, anh là siêu cấp hoàn mỹ vô địch bá đạo hệ thống tiểu vương tử."
"Cắt, từ nay mày tên là Susan, để cho dễ phân biệt."
"Susan, cái éo gì vậy? Mà rốt cuộc chú gọi anh ra có việc gì?"
"Không có gì đâu Susan, tao ngứa mồm gọi chơi."
"...."
Susan bực bội, triệt để câm lặng.
Trương Tuấn cất mũ tàng hình đi, lại nằm xuống giường, muốn nhìn xem hệ thống sau khi nâng cấp thì sẽ có thêm những cái tính năng mới nào.
Qua một hồi xem xét, hắn mới hiểu rõ.
Hệ thống sau khi nâng cấp, thì có thêm hai cái chức năng, một cái là do thám, một cái là chiếc nón kỳ diệu.
Do thám, là chức năng có trả phí, Trương Tuấn có thể dùng điểm ngưỡng mộ bản thân có được để thi triển do thám lên kẻ địch. Do thám có thể khiến cho hắn biết được các hạng chỉ số của đối phương, công pháp vũ kỹ, ưu nhược điểm các loại, quả thật vô cùng toàn năng.
Đương nhiên, giá cả mỗi lần do thám cũng tương đối đắt đỏ, 50 điểm một lượt. Ngoài ra một số đối tượng đặc thù, hệ thống sẽ thu phí cao hơn.
Đối với cái này, Trương Tuấn mạnh mẽ lên tiếng phản ánh, nhưng hệ thống không thèm đoái hoài gì đến hắn.
Còn có cái chức năng còn lại, là chiếc nón kỳ diệu.
Đương nhiên, chiếc nón kỳ diệu là Trương Tuấn tự đặt, bản thân chức năng này là trả tiền để quay thưởng ngẫu nhiên.
Trương Tuấn có thể sử dụng điểm ngưỡng mộ của hắn để tiến hành sử dụng vòng quay, nhưng có ba loại giá cả khác nhau.
Cùi bắp nhất, là sử dụng 10 điểm mỗi lượt, xác suất ra đồ ngon đương nhiên cũng là thấp nhất.
Về phần hai loại cao cấp hơn, thì một loại 50 điểm, một loại 100 điểm, Trương Tuấn nhìn thấy, chỉ có thể câm lặng yếu ớt mắng một tiếng.
Gian thương.
"Còn có hơn một trăm điểm, thử quay thưởng một chút xem nào."
Nhìn xem bản thân chỉ có chút ít điểm ngưỡng mộ, vẫn là hôm nay mới có được, Trương Tuấn do dự một hồi, quyết định liều mạng.